Rể Quý Rể Hiền

Chương 340




Nhưng không phải thứ này khiến Kim Tuyết Mai xúc động hơn, mà là lời nói và ánh mắt của Cao Phong.

“Ba năm vất vả, các người chưa bao giờ từng tiếp nhận tôi dù chỉ một chút.”

“Hóa ra, các người chưa bao giờ xem Cao Phong tôi như người một nhà!

“Tuyết Mai, anh có thể không quan tâm cách nhìn của bất kỳ ai, anh chỉ muốn hỏi em, em có tin anh hay không?” “Nếu đã như vậy, anh nên rời đi thôi…”

Từng câu từng chữ Cao Phong nói giống như tiếng sấm cứ vang vọng mãi bên tai cô, mãi mà không thể tản ra hết được.

Còn cả ánh mắt tràn đầy thất vọng kia của Cao Phong, mỗi lần Kim Tuyết Mai nghĩ đến là trong lòng lại cảm thấy đau lòng.

Đó chắc chắn là sự thất vọng đối với nhà cô, đối với bản thân cô”

“Con đi nghỉ ngơi trước.” giọng nói của Kim Tuyết Mai mang theo giọng mũi dày đặc, sau đó cô cúi đầu đi về phía phòng ngủ. Mà lúc này không ai đáp lại lời cô.

Kiều Thu Vân, Kim Ngọc Hải và Kim Tuyết Ngọc vẫn chưa hết sững sờ.

“Bụp!!

Ánh mắt Kiều Thu Vân đờ đẫn, trong tay vẫn còn cầm chiếc chìa khóa xe Bentley, bà ta dựa vào vách tường chậm rãi tụt xuống.

“Thu Vân, Thu Vân, bà sao thế?” Kim Ngọc Hải vội vàng đến đỡ bà ta.

“Cha nó à, chúng ta vừa đánh mất con rể rùa vàng rồi!” Kiều Thu Vân thở dài một tiếng.

Tất cả những thứ Cao Phong vừa thể hiện đã hoàn toàn khiến Kiều Thu Vân sửng sốt, hoàn toàn tin tưởng.

Mấy cái người nhà giàu thế hệ hai kia, có ai có thể so sánh với Cao Phong, người được đám người Lục Thành Sâm cậu chủ Phong?

“Lúc trước ông cụ đã nói Cao Phong chắc chắn không phải vật trong ao! Tôi đã nói với bà biết bao nhiêu lần rồi, nhưng mà bà vẫn không tin!” Kim Ngọc Hải đỡ Kiều Thu Vân, thở dài một tiếng.

Kiều Thu Vân im lặng một lúc, lúc trước khi Kim Ngọc Hải nói những lời này với bà ta, bà ta còn nói Cao Phong là vật trong ao cái rắm.

Mà bây giờ, trong lòng hối hận thì cũng đã muộn rồi.

“Cha, mẹ, hai người điên rồi sao? Cao Phong là một tên tiểu nhân! Anh ta muốn ra tay với con đó!!

Kim Tuyết Ngọc phản ứng lại, tức giận hét lên.

“Nhưng mà..” Kiều Thu Vân sững sờ nói.

“Nhưng mà cái gì? Dù cho Cao Phong thật sự có tiền, nhưng anh ta có thể thích làm gì thì làm sao?

“Sai chính là sai, chẳng lẽ sau khi anh ta làm chuyện này với con, mọi người vẫn còn muốn giữ anh ta lại?” Kim Tuyết Ngọc vô cùng tức giận.

Cô ta biết Kiều Thu Vân là người thích tiền, nhưng cũng không đến mức nịnh hót như thế.

“Cái này… Mấy nhà giàu chân chính, ba vợ bốn nàng hầu cũng là chuyện bình thường mà…” Kiều Thu Vân dừng một chút, cẩn trọng nói.

“Mẹ! Mọi người như vậy là đang bán con gái đấy!!

“Dù sao con cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho Cao Phong, cho dù anh ta có đặt một núi vàng trước mặt con, con cũng không bao giờ tha thứ cho anh ta!!

“Cả đời anh ta đừng nghĩ đến chuyện bước chân vào nhà chúng ta, cái nhà này có con thì không có anh ta!” Trong lòng Kim Tuyết Ngọc vô cùng tức giận, cô ta hét lên một tiếng rồi chạy về phòng.

Trên đường phố thành phố Hà Nội. Một đội xe thật dài đang nối đuôi nhau chầm chậm đi.

Mọi người xung quanh đều đưa mắt nhìn đội xe, người đang đi trên đường cũng nhao nhao tránh né đoàn xe.

Mấy cái xe sang trọng này, chỉ cần hơi xước một chút thôi là bọn họ cũng không thể bồi thường nổi rồi.

Bên trong xe Rolls-Royce Phantom. Lục Thành Sâm ngồi phía trước lái xe, Cao Phong ngồi ở phía sau không nói một lời.

“Cậu chủ Phong, bây giờ chúng ta đi đâu, hay là vẫn về biệt thự của cậu?” Lục Thành Sâm nhẹ nhàng hỏi thăm.

“Đển nhà họ Lê.” Cao Phong im lặng hai giây rồi nói.

Cho dù Kim Tuyết Ngọc hiểu lầm Cao Phong, nhưng có một số chuyện Cao Phong vẫn phải đi làm.

“Cậu chủ Phong, chúng ta phải làm sao?” Lục Thành Sâm vội vàng hỏi.

“Vận dụng sự tiếp viện của gia tộc, lấy nhà họ Lê làm tâm, phong tỏa bán kính mười km xung quanh cho tôi.”

“Cao Minh Trí nếu dám nói nhảm lung tung thì xử lý luôn ông ta đi.” Giọng điệu Cao Phong bình tĩnh, nhưng khí thế tỏa ra khiến Lục Thành Sâm vô cùng chấn động.

Cao Phong như này mới là cậu chủ Phong trong lòng bọn họ”

Mấy người Cao Phong vẫn luôn biết rằng tính cách Cao Phong lạnh nhạt, không thích tranh đoạt gì với người ta, cho nên khi ở nhà họ Cao luôn bị người ta lấn áp.

Nhưng bây giờ, Lục Thành Sâm cảm nhận được sự thay đổi của Cao Phong.

Trên thực tế, kể từ khi Cao Phong bước ra khỏi nhà họ Kim vào tối nay, tính cách của anh đã có sự thay đổi nghiêng trời lở đất.

Trong lòng có lo lắng, khi làm chuyện gì cũng phải cố kỵ một chút.

Nếu không còn gì để lo lắng nữa, cả cái thành phố Hà Nội này có ai có thể ngăn cản được anh.

Lục Thành Sâm biết, sợ là trong đêm nay nhà họ Lê ở thành phố Hà Nội sẽ hoàn toàn bị xóa sổ.

Không có ai ở cái thành phố Hà Nội nhỏ bé này có thể ngăn cản nhà họ Cao ở Đà Nẵng làm việc.

“Dạ, cậu chủ Phong!” Không nói hai lời, gật đầu đồng ý.

Đêm nay, hãy tiêu diệt nhà họ Lê! Nhà họ Lê.

Xí nghiệp của gia tộc Lê Trọng Việt không có gì quá nổi bật ở thành phố Hà Nội, những mà tuyệt đối không lo về chuyện cơm áo, tiền bạc cũng không thiếu.

Tuy nói là không thể nào so sánh với tập đoàn Phan Thị, nhưng quỹ tài chính cũng có mấy chục tỷ.

Ba đời nhà họ Lê đều là đơn truyền, đến đời của Lê Trọng Việt thì cũng chỉ có mỗi anh ta là con trai duy nhất.

Tất nhiên là người nhà anh ta vô cùng chiều chuộng anh ta, từ nhỏ đến lớn Lê Trọng Việt đều ngậm thìa vàng lớn lên, muốn trăng có trăng, muốn sao có sao.

Cho dù Lê Trọng Việt muốn xây một biệt thự trên đường Lý Thái Tổ thì nhà họ Lê cũng sẽ đi xây luôn không chút do dự.

Giờ phút này, bên trong biệt thự nhà họ Lê.

Lê Trọng Việt ngồi trước trước bàn ăn, ăn cơm như một con rối.

Trên bàn ăn vẹn vẹn chỉ có ba người, trên bàn bày đủ sơn hào hải vị, các món ăn hải sản.

Người hầu trong nhà đứng ở một bên cúi đầu không dám nói cái gì.

Lúc này Lê Trọng Việt thương tích đầy mình, cha mẹ của anh ta rất tức giận, mấy người hâu bọn họ nào dám há miệng nói.

“Trọng Việt, con nói cho cha biết là kẻ nào làm con bị thương như vầy!!

Một người phụ nữ được bảo dưỡng cẩn thận, ăn mặc sang trọng, đeo vàng bạc châu báu nói.

“Không có, con sẽ tự xử lý.” Lê Trọng Việt siết chặt nắm đấm, bởi vì bị Cao Phong làm cho mất mấy cái răng cho nên lúc nói chuyện không được lưu loát cho lắm.

Vết thương trên cổ tay đã được băng bó cẩn thận, nhưng vẫn không thể tránh khỏi đau đớn.

Trong mắt Lê Trọng Việt lóe lên một tia độc ác, vẻ mặt cũng trở nên dữ tợn.

“Trọng Việt, con xử lý là con xử lý”

Nhưng con trai của Lê Việt Thành đây bị thương, cha không thể bỏ qua như vậy!!

“Cho dù là cậu chủ của tập đoàn Phan Thị đánh con: thì cha cũng sẽ đi tìm cha cũng sẽ đi tìm anh ta đòi một lời giải thích.”

Cha của Lê Trọng Việt là Lê Việt Thành hừ lạnh nói.

“Trọng Việt, con yên tâm. ở thành phố Hà Nội này, không có chuyện gì mà ba con không thể giải quyết được cả.”

“Cho dù là ai, chỉ cần con nói ra tên, cha mẹ sẽ khiến anh ta phải trả giá đắt.” người phụ nữ bên cạnh nói.

“Đúng vậy!” Lê Việt Thành gật đầu nói: “Chúng ta không cần anh ta bồi thường cái gì, anh ta làm cánh tay con bị thương, cha cũng sẽ chặt một cánh tay của anh ta đi.”

“Ông là cái thá gì mà dám nói ra những lời này?!

Lê Việt Thành vừa dứt lời thì ngoài cửa truyên đến một giọng nói.

Giọng nói này nhàn nhạt như đùa cợt, xen lẫn vào đó là sự giễu cợt và khinh thường, khiến Lê Việt Thành vô cùng tức giận.