Rể Quý Rể Hiền

Chương 1191






Chương 1191

“Nhanh lên, tôi không thể chờ được nữa rồi.”

Dương Tuấn Minh thúc giục.

Ba mươi chiếc xe đột nhiên tăng tốc độ, lao về hướng phòng tập thể dục Minh Phong với tốc độ nhanh nhất.

Lúc này, con đường to đã biến thành đoạn đường hẻo lánh, xung quanh đều là mấy khu đất đang được khai thác, dân cư ở đây rất thưa thớt.

Nhìn xung quanh thì thấy được dường như là vô tận, không có bất kỳ nhà cửa nào che chản.

“Ô, hình như ở đằng trước có rất nhiều xe à?”

Bỗng nhiên, thanh niên phụ trách lái xe cho Dương Tuấn Minh kinh ngạc lẩm bẩm.

Nhìn từ hướng của anh ta, con đường phía trước không có một cái gì nhưng có một đoạn rẽ phải cách đây hơn một cây số.

Cho nên người thanh niên có thể thấy rằng trên con đường vắt ngang đó có một đoàn xe rất dài, thậm chí còn nhiều hơn số xe của đoàn mình.

Những ánh đèn pha chớp lóe xen lẫn nhau, chúng sáng lấp lánh như dã thú trong bóng tối chớp mắt liên tục khiến trong lòng người ta sinh ra một cảm giác kinh hãi.

Nghe vậy, Dương Tuấn Minh hơi sửng sốt, cũng nhìn về phía bên đó thông qua cửa kính xe.

“Chắc cũng đi làm chuyện gì chứ gì? Không cần phải để ý đâu, chúng ta cứ trực tiếp đi qua thôi.”

“Mục tiêu của tối hôm nay là Cao Phong, không nên can thiệp vào những chuyện khác.”

Dương Tuấn Minh nhìn một cái rồi thờ ơ thu hồi ánh mắt.

Thanh niên lái xe gật đầu một cái, không nói thêm gì nữa, lái xe nhích dần về lê bên phải để nhường đường cho xe đối diện.

Lúc này Dương Tuấn Minh tuyệt đối không nghĩ đến ngồi trong đoàn xe đối diện này chính là người mà anh ta muốn tìm.

Thậm chí ngay cả Cao Phong cũng không nghĩ tới vào lúc này Dương Tuấn Minh sẽ đưa người đi tấn công phòng tập thể dục Minh Phong.

Nếu không phải Cao Phong làm ra cái quyết định này thì khi Dương Tuấn Minh dẫn người tới đánh đương nhiên Khúc Đại Minh sẽ trở tay không kịp.

Nếu như điều đó xảy ra thì hậu quả thực sự rất tai hại, không thể chịu nổi.

Đúng lúc này, đám người Cao Phong cũng thấy được đoàn xe ô tô của Dương Tuấn Minh.

“Anh Phong, đây là cái tình huống gì vậy? Anh còn gọi người khác sao?”

Cao Thành Sâm ngạc nhiên hỏi.

ANh ta cho rằng đây là một nhóm người khác cũng được Cao Phong gọi đến, bây giờ tụ họp với bọn họ ở đây.

“Không phải người tôi gọi”

Cao Phong khẽ cau mày trả lời.

“Vậy chúng ta chỉ nên đi về phía đường bên phải, đừng phát sinh mâu thuẫn với bọn họ.”

Khúc Đại Minh nói.

Ý nghĩ của anh ta giống như ý nghĩ của Dương Tuấn Minh, mình đi đến nơi mình muốn đến đã rồi nói sau.

Cao Phong không nói gì, anh nhìn xuyên qua cửa kính xe, nhìn về phía đoàn xe đối diện.

Chẳng mấy chốc, hai đoàn xe bắt đầu chậm rãi đến gần nhau, cả hai bên đều thả chậm tốc độ để tránh nhau cùng qua đường.

Hai trăm mét, một trăm mét, năm mươi mét,…

Khoảng cách càng ngày càng gần, chỉ vài giây nữa thôi hai đoàn xe sẽ đi sát vào nhau.

Đúng lúc này, trong lòng Cao Phong dường như có dự cảm vậy, đột nhiên anh ngẩng đầu lên, quát lớn: “Bật đèn pha lên, nhằm thẳng vào đầu xe đối diện.”

Cao Thành Sâm trực tiếp bật đèn pha lên, không có một chút do dự, hơn nữa anh ta còn chỉnh phương hướng một chút, trong nháy mất đèn pha chiếu sáng vào cửa kính trước ở đầu xe đối diện.

Những người ngồi bên trong cũng bị nhìn thấy rõ ràng.

Cao Phong nhìn thấy Dương Tuấn Minh ngồi kế bên người lái, đang hùng hùng hố hố che mắt lại.

Đã xác nhận bằng mắt, phát hiện được người muốn tìm! “Ha ha, thú vị đấy! Muốn để chúng ta đụng vào ài!”

Lúc này, hai chiếc xe dẫn đầu chuẩn bị vượt qua nhau, cách tốt nhất để ngăn chặn bọn họ chính là trực tiếp va chạm.

Cao Phong nói gì Cao Thành Sâm nghe nấy.

Dù phía trước có là vách núi cao nghìn mét, chỉ cân Cao Phong bảo anh ta đạp ga anh ta cũng sẽ không có bất kỳ do dự gì.