Rể Quý Rể Hiền

Chương 107




"Chờ một lúc đã.” Cao Phong xua tay nói.

"Vâng anh Phong!” Người thanh niên cung kính gật đầu, sau đó lùi sang một bên.

Đợi đến khi người thanh niên đi ra, Cao Phong chậm rãi quay đầu nhìn về phía Kim Tuyết Mai.

Vẻ mặt Kim Tuyết Mai tràn đầy nghi hoặc, hoàn toàn không hiểu ý tứ của Cao Phong, cô chỉ mở to đôi mắt đẹp của mình, nhìn Cao Phong.

Trong đôi mắt trong veo kia ngân ngấn nước mắt.

Cao Phong khẽ đưa tay ra lau nước mắt cho Kim Tuyết Mai.

Giọng điệu nghiêm túc: “Tuyết Mai, nếu như anh thật sự là cậu chủ nhà họ Cao ở thành phố Hồ Chí Minh, em sẽ làm như thế nào?”

Sau khi nói xong câu đó, vẻ mặt Cao Phong chân thành nhìn Kim Tuyết Mai, chờ đợi câu trả lời của cô.

Kim Tuyết Mai nghe thấy những lời này của Cao Phong, cả người cô rơi vào trong trạng thái ngơ ngác, cô trầm mặc rất lâu mới lên tiếng.

"Cao Phong, anh đừng nói đùa nữa, sao anh có thể là cậu chủ nhà họ Cao được chứ?”

“Cậu chủ nhà họ Cao đưa cho nhà họ Kim số tiền 18 tỷ sính lễ, đó là một con số trên trời, anh lấy ra cho em xem một chút?"

Phản ứng đầu tiên của Kim Tuyết Mai chính là tin tưởng, nhưng ngay lập tức nghĩ lại, cô cảm thấy không thực tế.

Tuy hôm nay, so với trước đây, Cao Phong quả thật rất khác biệt.

Nhưng mà cách cậu chủ nhà họ Cao ở thành phố Hồ Chí Minh kia vẫn rất xa.

Mà nhà họ Cao ở thành phố Hồ Chí Minh kia, tuyệt đối không phải là người có thể tùy tiện nói ra.

Nếu Cao Phong thật sự là con cháu nhà họ Cao, làm sao lại ở bên ngoài lang thang ba năm?

Lại nói, việc cậu chủ nhà họ Cao đưa cho nhà họ Kim mười mấy tỷ làm sính lễ, tuyệt đối không phải việc Cao Phong có thể làm ra.

Nếu không, phần sính lễ khẳng định là của cô?

Vì sao Cao Phong lại không lấy đưa cho cô?

Cao Phong nghe thấy thế thì sững sờ, lúc này, anh chuẩn bị giải thích cho Kim Tuyết Mai nghe về chuyện 18 tỷ tiền sính lễ kia.

Hiện tại anh đã suy nghĩ thông suốt, cho dù Kim Tuyết Mai có tin hay không, anh đều không muốn giấu diếm cô nữa.

Anh muốn để cho Kim Tuyết Mai biết, người đàn ông của cô không thua kém bất kỳ ai.

Cậu chủ nhà họ Cao ở thành phố Hồ Chí Minh khiến cho toàn thành phố Hà Nội ngưỡng mộ kia, chính là Cao Phong - Người đàn ông của Kim Tuyết Mai cô.

Nhưng vào lúc này, Kim Tuyết Mai lại lên tiếng trước Cao Phong.

"Thật ra, bản thân em cũng không hy vọng anh là cậu chủ nhà họ Cao." Kim Tuyết Mai nhẹ nhàng nói, ánh mắt nhìn về phía nơi xa xăm.

Cao Phong luôn cảm thấy, trong ánh mắt của Kim Tuyết Mai chứa đựng sự cô đơn, ngoài ra còn có cả ưu thương.

"Vì sao chứ?” Cao Phong có chút không hiểu.

"Bởi vì nhà họ Cao ở thành phố Hồ Chí Minh kia, quá xa không thể chạm được, cùng với chúng ta, căn bản không phải là người của cùng một thế giới."

"Nếu như anh thật sự là cậu chủ Cao kia, như vậy địa vị của anh sẽ cao hơn nhà em, cao hơn em rất nhiều, cao đến mức người ta chỉ có thể ngước nhìn. Vì thế, nếu như thật sự muốn em đưa ra lựa chọn, em vẫn muốn anh của hiện tại, ít nhất, anh có thể làm bạn bên cạnh em.”

Vẻ mặt của Kim Tuyết Mai vô cùng nghiêm túc, nói ra những lời thật lòng.

Cao Phong nghe thấy thế thì trong lòng anh vô cùng chấn động, thì ra đây chính là suy nghĩ trong lòng Kim Tuyết Mai.

Cô không yêu cầu xa vời làm mợ chủ nhà giàu gì đó, cô cũng không muốn một Cao Phong cường đại và tôn quý đến cỡ nào.

Cô chỉ hy vọng Cao Phong có một số thành tựu nhỏ, để ở bên cạnh cô là tốt rồi.

"Được, anh đã hiểu.” Trong lòng Cao Phong thở dài một tiếng, gật đầu đồng ý.

Lúc này, anh không thể không giấu đi thân phận thật sự của mình.

Thật ra những yêu cầu này của Kim Tuyết Mai đều không khó.

Có lẽ trước đó Cao Phong đã nghĩ sai, Kim Tuyết Mai không cần một tình yêu oanh liệt, cô chỉ muốn một hạnh phúc giản đơn.

"Đúng rồi, Cao Phong, vừa rồi anh còn có chuyện gì muốn nói cho em biết thế?” Kim Tuyết Mai bỗng nhiên nhớ đến chuyện lúc trước.

“Ừ, anh còn có một phần quà muốn tặng cho em” Cao Phong khẽ cười một tiếng, sau đó nhìn về phía người thanh niên kia, vỗ tay một cái.

“Vâng anh Phong!” Người thanh niên cung kính gật đầu, sau đó trực tiếp từ bên hông mình lấy ra một chiếc bộ đàm.

"Các bộ phận chú ý! Các bộ phận chú ý, chuẩn bị sẵn sàng.”

Nhìn thấy động tác của người thanh niên, Kim Tuyết Mai rất không hiểu, rốt cuộc Cao Phong muốn làm gì?

"Không có việc gì, em chờ một lát nhé." Cao Phong nhẹ nhàng ôm lấy bả vai của Kim Tuyết Mai, chậm rãi đi đến chỗ sân thượng.

Vốn dĩ đó là chỗ của vệ sĩ đứng, nhưng nhìn thấy bọn họ đến, vệ sĩ vội vàng tránh sang một bên.

"Đội một đã hoàn thành!"

"Đội hai đã hoàn thành!”

"Đội ba."

Chỉ trong nháy mắt, bên trong bộ đàm đã truyền đến rất nhiều giọng nói vang lên.

Chỉ là đáp lại cũng mất gần ba phút.

Trong lòng Kim Tuyết Mai cảm thán, đây là có bao nhiêu người?

"Nghe khẩu lệnh của tôi, 3, 2, 1, châm lửa!"

Sau khi người thanh niên xác nhận mọi công tác chuẩn bị đã được hoàn tất, trực tiếp ra lệnh vào trong bộ đàm.

"Cái gì? Châm lửa ư?” Kim Tuyết Mai vẫn như cũ, rất không hiểu.

Chẳng qua chỉ năm giấy sau, sự không hiểu này lập tức biến thành khiếp sợ!

“Đoàng!"

Nơi xa, bỗng nhiên có một chùm pháo hoa xinh đẹp bắn lên.

Không, không phải là một chùm pháo hoa mà là một vùng pháo hoa...

Cũng không phải là một vùng, Kim Tuyết Mai không tìm ra từ ngữ nào để hình dung.

Nếu như coi khách sạn quốc tế New Island là một điểm trong đó, như vậy những pháo hoa xung quanh, giống như là vây quanh tâm điểm này, tạo ra một vòng tròn rất lớn.

Bốn phương tám hướng, bất kỳ nơi nào có thể nhìn thấy bằng mắt thường, toàn bộ đều là những chùm pháo hoa xinh đẹp.

Toàn thành phố Hà Nội này, đều được bao phủ bởi pháo hoa.

Lúc này Kim Tuyết Mai mới hiểu ra được, Cao Phong thế mà dùng vô số pháo hoa bao trùm lên toàn Hà Nội.

Dùng pháo hoa phủ lên một thành phố.

Giờ phút này đây, không dưới một trăm nghìn quả pháo hoa đang cùng nhau nở rộ, đủ mọi màu sắc đi vào trong mắt Kim Tuyết Mai.

"Đoàng, đoàng, đoàng!”

Nghe thấy bên tai vang lên tiếng nổ vang dội, từng chùm pháo hoa được bắn lên, trong đôi mắt đẹp của Kim Tuyết Mai đều là sự cảm động.

Hoa hồng xinh đẹp, pháo hoa rực rỡ, chiếc nhẫn kim cương chói mắt.

Những thứ này đều mang lại nhân tố lãng mạn.

Cho dù bất kỳ một cô gái nào, đều không thể kháng lại được sự lãng mạn này.

Kim Tuyết Mai đã từng nghĩ về những thứ này.

Hôm nay, Kim Tuyết Mai đồng thời có được tất cả mọi thứ, những thứ này đều do người đàn ông - Cao Phong bên cạnh cô mang đến.

Pháo hoa không ngừng nở rộ.

"Tuyết Mai, có đẹp không em?” Cao Phong dịu dàng nói bên tai cô.

"Rất đẹp!” Kim Tuyết Mai vội vàng gật đầu.

Ánh mắt hai người nhìn nhau, trong giây lát đã sinh ra vô số dòng điện, không cách nào rời mắt được.

Trong bầu không khí vô cùng lãng mạn này, hai người đều cảm thấy, có phải nên làm chút gì đó không.

Trong mắt Cao Phong tràn đầy dịu dàng, nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ ướt át của Kim Tuyết Mai, gương mặt anh hơi đến gần.

Trong nháy mắt, hô hấp của Kim Tuyết Mai trở nên nhanh hơn, tim đập thình thịch, mắt cũng chậm rãi nhắm lại.

“Đằng sau quay!” Bỗng nhiên, người thanh niên kia nói một câu.

Soạt soạt, trong nháy mắt, 100 vệ sĩ áo đen xoay người, đưa lưng về phía Kim Tuyết Mai và Cao Phong.

Chuyện của anh Phong, bọn họ cũng không dám nhìn nhiều.

Giây phút này, môi hai người chạm vào nhau.

Chỉ trong nháy mắt, trong đầu Kim Tuyết Mai giống như có một chùm pháo hoa đang không ngừng nổ tung, cả người say mê trong đó.

Xung quanh thành phố Hà Nội, mấy trăm ngàn pháo hoa đang không ngừng được bắn lên, mà hai người thì ở trên tòa nhà cao nhất của thành phố Hà Nội, ôm hôn nhau.