Rể Quý Rể Hiền

Chương 106




"Tuyết Mai, lấy anh nhé?” Trong mắt Cao Phong ngập tràn tình cảm, dịu dàng nói với Kim Tuyết Mai.

Khóe mắt của Kim Tuyết Mai đã có nước mắt chảy ra, theo gương mặt trắng nõn của cô, không ngừng chảy xuống.

Như cô không lau đi, mà chính là tùy ý để nước mắt chảy xuống.

Bởi vì cô biết, đây chính là những giọt nước mắt vui vẻ, vui đến phát khóc.

"Được, Cao Phong, em đồng ý gả cho anh!”

Kim Tuyết Mai khẽ khịt mũi một cái, nghiêm túc gật đầu.

Sau đó, Cao Phong nhẹ nhàng cầm lấy đôi bàn tay mềm mại trắng nõn của Kim Tuyết Mai, đeo nhẫn lên cho cô.

Không lớn không nhỏ, rất vừa với ngón tay của cô.

Nhìn chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh trên tay mình, Kim Tuyết Mai lại một lần nữa cảm động đến phát khóc.

Buổi tối hôm nay, nước mắt của Kim Tuyết Mai giống như vỡ đê, không ngừng chảy ra ngoài.

Thật ra lấy tính cách của cô, cô rất ít khi thút thít.

Ở bên ngoài, cô luôn giữ hình tượng là một người phụ nữ mạnh mẽ, căn bản sẽ không yếu ớt như thế.

Nhưng đó là do không một ai có thể cho cô một bờ vai vững chắc để dựa vào mà thôi.

Có câu nói, đứa nhỏ không có ô thì phải nỗ lực học cách chạy thật nhanh.

Mà Kim Tuyết Mai đã từng là một đứa nhỏ không có ô che, chỉ có thể ở trong bão táp, không ngừng đi về phía trước.

Càng giống như một chiếc thuyền nhỏ dập dềnh trên mặt biển lớn, gió táp mưa sa, lại không tìm thấy được một bến cảng ấm áp nào cho mình dừng chân.

Còn bây giờ, rốt cuộc cô cũng tìm được bến cảng này rồi.

Cuối cùng, một vòng ôm ấm áp và hữu lực cũng xuất hiện.

Tất cả những dáng vẻ kiên cường trước đó của Kim Tuyết Mai cũng không còn cách nào giữ vững được nữa, nước mắt của cô không cách nào kìm chế được.

Chờ lúc Cao Phong chậm rãi đứng lên, rốt cuộc Kim Tuyết Mai không khắc chế được cảm xúc trong lòng mình nữa, cô lại một lần nữa nhào vào trong ngực Cao Phong.

"Ba năm, Cao Phong à, đã ba năm rồi!"

"Anh có biết, trước kia đối với anh, em thất vọng như thế nào không, anh có biết, có đôi khi, em thật sự rất muốn rời khỏi anh!”

"Nhưng em biết, anh đối xử với em rất tốt, đó là xuất phát từ thật lòng, cho nên em không nỡ!”

"Chỉ là, vì sao anh lại phải giả bộ thành dáng vẻ vô dụng, vì sao chứ?”

Kim Tuyết Mai nghẹn ngào khóc nức nở, không ngừng dùng nắm đấm, đánh nhẹ lên lồng ngực của Cao Phong.

"Sau này sẽ không như thế nữa.” Cao Phong nhẹ nhàng vỗ lên lưng Kim Tuyết Mai, nhẹ giọng an ủi.

Kim Tuyết Mai ở trong ngực Cao Phong khóc thút thít rất lâu, mới chậm rãi ổn định lại cảm xúc của mình, cô lau nước mắt lên người Cao Phong.

Đáng thương cho chiếc áo đuôi tôm được chế tác thủ công, có giá trị mấy trăm triệu của Cao Phong kia, bị nước mắt của Kim Tuyết Mai làm bẩn.

Nhưng Cao Phong không có gì bất mãn, ngược lại, ánh mắt anh tràn đầy cưng chiều nhìn Kim Tuyết Mai.

"Anh nói cho em biết, rốt cuộc anh có thân phận gì?” Kim Tuyết Mai nghiêm mặt nói.

"Anh đã nói với em rồi, anh là Cao Phong, là người đàn ông của em.” Cao Phong dừng một chút, nhẹ giọng trả lời CÔ.

Gia tộc không muốn cho anh lộ ra thân phận thật sự của mình, vậy thì lúc này tạm thời không lộ ra.

Nếu không, gia tộc sẽ cho rằng, Cao Phong anh cần phải dựa vào nhà họ Cao, mới có thể sống tốt được.

"Em biết, em đang nói đến một tầng thân phận khác của anh, sao anh có thể làm đến một bước này?”

"Đừng nói với em là anh trúng thưởng đấy nhé, em không phải kẻ ngốc đâu, cho dù anh có tiền, cũng tuyệt đối không có tư cách bao trọn khách sạn quốc tế New Island này!”

Kim Tuyết Mai không phải kẻ ngốc, cho nên có một số việc, cô cũng có thể phát hiện ra sự bất thường.

Bây giờ nghĩ lại, trong khoảng thời gian này, những chuyện xảy ra trên người Cao Phong, thật đúng là không thể tin được.

Không nói đến vấn đề Cao Phong có tiền hay không, rất nhiều chuyện, căn bản không phải chỉ cần có tiền là làm được.

Chẳng lẽ có tiền là có thể khiến cho đám người Vũ Hoàng Lê đánh con của mình sao?

Chẳng lẽ có tiền là có thể bao trọn khách sạn quốc tế New Island – khách sạn sa hoa nhất ở thành phố Hà Nội này ư?

Đừng nói là Kim Tuyết Mai không tin, nếu đổi lại là bất kỳ ai, sẽ không ai tin tưởng cả, cho nên Kim Tuyết Mai cảm thấy, nhất định Cao Phong còn có chuyện gì đó giấu diếm cô.

".. Tuyết Mai, tóm lại, anh sẽ cho em hạnh phúc.”

Cao Phong dừng lại một chút, bản thân anh cũng không biết nên giải thích như thế nào.

Một bên là quy định của gia tộc, một bên là anh không muốn giấu diếm Kim Tuyết Mai, Cao Phong quả thật không biết nên trả lời như thế nào mới ổn thỏa.

"Em biết anh sẽ đem lại hạnh phúc cho em! Em cũng tin tưởng con người anh ở hiện tại, chỉ là, em muốn hiểu rõ thêm về con người anh mà thôi."

Vẻ mặt của Kim Tuyết Mai rất nghiêm túc, chăm chú nhìn vào hai mắt của Cao Phong.

Khóe miệng Cao Phong giật giật, vẫn như cũ không biết nên trả lời như thế nào.

"Cao Phong! Rốt cuộc anh có phải là cậu chủ nhà họ Cao ở thành phố Hồ Chí Minh không?" Kim Tuyết Mai nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Cao Phong, hỏi.

Cao Phong nghe thấy thế thì sững sờ, anh rất muốn nói với Kim Tuyết Mai rằng, đó là sự thật.

Nhưng anh không thể làm như vậy.

Sau khi hỏi xong, trái tim của Kim Tuyết Mai giống như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, cô đang mong chờ đáp án của Cao Phong.

"Đó không phải là anh.” Cao Phong chậm rãi lắc đầu.

"Thật sự không phải ư?” Kim Tuyết Mai nghe thấy vậy thì hơi ngạc nhiên, nhưng cô cũng không có bao nhiêu ngoài ý muốn.

“Ừ, không phải.”

"Tuyết Mai, anh hy vọng em sẽ cho anh thêm một chút thời gian, nhiều nhất là nửa năm, anh sẽ đem mọi chuyện cần thiết nói cho em biết.” Vẻ mặt Cao Phong nghiêm túc nói ra lời hứa hẹn.

Thời gian nửa năm, anh sẽ kết hợp thành phố Hà Nội và khu quy hoạch Thành Bắc, đem tất cả lực lượng tập trung lại một chỗ, trở về nhà họ Cao, lấy lại thứ thuộc về mình.

Đến lúc đó, giang sơn này là của Cao Phong anh, còn có gì là anh không thể nói cho Kim Tuyết Mai biết chứ?

Đến khi đó, những quy định của nhà họ Cao kia, đối với Cao Phong mà nói, đều không còn một chút tác dụng gì.

Bởi vì Cao Phong anh chính là người cầm quyền lớn nhất của nhà họ Cao.

"Được rồi.” Kim Tuyết Mai khẽ gật đầu.

Đối với việc Cao Phong không phải là cậu chủ Cao ở thành phố Hồ Chí Minh, thật ra Kim Tuyết Mai không cảm thấy quá ngoài ý muốn.

Dù sao lúc trước, khi Cao Phong gặp ông cụ Kim, anh chỉ là một kẻ lang thang, chán chường mà thôi.

Thậm chí, ngay cả nói lúc đó Cao Phong là ăn mày cũng không đủ.

Gia tộc nhà họ Cao ở thành phố Hồ Chí Minh lớn như thế, mấy năm này chính là lúc phồn vinh thịnh vượng nhất, làm sao con cháu trong nhà lại rơi xuống mức làm ăn mày?

Cho dù là trải nghiệm cuộc sống thì cũng không có khả năng làm như thế?

Vì vậy, đối với câu trả lời này của Cao Phong, Kim Tuyết Mai vẫn rất tin tưởng.

"Vậy nếu như anh không phải người thuộc nhà họ Cao ở thành phố Hồ Chí Minh, sao anh có thể làm được chuyện này?” Kim Tuyết Mai vẫn còn có chút hiếu kỳ.

Quả thật là do khách sạn quốc tế New Island này không đơn giản, Cao Phong thế mà có thể bao trọn gói, như vậy cũng quá kinh khủng rồi?

"Anh đã nói với em rồi, tổng giám đốc Lâm của bất động sản Phong Mai và anh có quan hệ rất tốt, có sự giúp đỡ của ông ấy, những chuyện này, không tính là khó."

Cao Phong vừa giúp Kim Tuyết Mai vén mấy sợi tóc lên, vừa nhẹ nhàng giải thích với cô.

Kim Tuyết Mai khẽ gật đầu, nếu nói như thế, quả thật còn có thể tin được.

Dù sao lấy địa vị và bối cảnh của bất động sản Phong Mai, ở cái đất Hà Nội này, còn chưa có chuyện gì là Lâm Vạn Quân không làm được.

Nếu như ông ta muốn giúp đỡ Cao Phong, đó đương nhiên chỉ cần một câu nói.

Chỉ là, Kim Tuyết Mai nghĩ mãi không ra, vì sao Lâm Vạn Quân lại phải đối xử với Cao Phong tốt như thế, còn giúp đỡ anh một cách tận tâm tận lực.

"Chẳng phải anh đã nói với em rồi à, anh có một người bạn làm việc ở bất động sản Phong Mai, đó là cấp dưới trung thành nhất của tổng giám đốc Lâm. Cho nên anh đã ăn cơm chung với tổng giám đốc Lâm mấy lần.” Cao Phong nhẹ nhàng nói.

"Được rồi..." Kim Tuyết Mai chỉ có thể gật đầu.

"Anh Cao, tất cả mọi thứ đều đã được chuẩn bị xong.”

"Các bộ phận đã vào vị trí của mình, hiện tại có thể bắt đầu được chưa?”

Bỗng nhiên, bên cạnh có một người đàn ông cung kính nói.

Kim Tuyết Mai sững sờ, Cao Phong còn chuẩn bị cho cô những thứ khác ư?