Về phần đám người Kim Tam Mộc còn sống hay không, vậy chỉ có thể xem ý. trời thôi.
Sau khi Lý Dục Thần gửi tin nhắn cho Lâm Mộng Đình liền trực tiếp đi đến núi Vương Ốc.
Anh có thể không truy cứu những người khác, nhưng Nguyệt Tiên Lăng thì không được.
Người này là kẻ cầm đầu diệt môn nhà họ Lý, cho dù có phải bà ta âm thầm cấu kết với Ma giáo hay không, bà ta vẫn không thể trốn tránh được trách nhiệm, Lý Dục Thần không có khả năng buông tha cho bà ta.
Động thiên Vương Ốc được gọi là một trong mười động thiên đứng đầu, nghe nói tự hình thành kết giới, bên trong kết giới rộng đến hàng chục ngàn dặm, nhưng mà vì bái Thanh Hư chân nhân là tổ sư gia nên còn được gọi là "Tiểu Hữu Thanh Hư Chỉ Thiên".
Nếu muốn hưng sư vấn tội với chưởng môn của một môn phái lớn như vậy, Lý Dục Thần cũng không tiện quá trực tiếp, ít nhất cũng phải trước biết rõ Nguyệt Tiên Lăng có ở đó hay không, có phải là chưởng môn Vương Ốc hay không, nếu không làm lớn chuyện sẽ mất thể diện.
Đầu tiên là anh đi du lịch ngắm cảnh ở núi Vương Ốc hai ngày.
Núi Vương Ốc có rất nhiều điểm du lịch, còn lưu truyền rất nhiều truyền thuyết, nổi tiếng nhất chính là "Ngu Công dời núi”, trong núi còn có thôn Ngu Công, tương truyền chính là nơi con cháu của Ngu Công ở.
Chính vào ngày mồng một tháng năm được nghỉ lễ, du khách đông như chảy hội, trong khu du lịch đông nghìn nghịt. Thôn Ngu Công càng có nhiều nhà nghỉ, quán ăn, cả thôn đều buôn bán, vô cùng náo nhiệt.
Ngu Công đã từng nói "con cháu đời đời, vô cùng vô tận", mấy ngàn năm đi qua, mặc dù chưa dời được núi, nhưng con cháu của Ngu Công lại dựa vào chuyện cũ của tổ tiên để phát tài.
Chỉ có ở trong những thành phố cách xa ngàn dặm, vẫn còn những con người khốn khổ phải tăng ca vào ngày lễ, truyền thừa tinh thần dời núi của Ngu Công.
Lý Dục Thần đi dạo trong núi một ngày, đã nắm rõ về địa hình của Vương Ốc, cũng tìm tới mấy chỗ năng lượng dao động, đó cũng là đầu mối then chốt của kết giới.
Ngày hôm sau, anh liền gõ vang cánh cửa kết giới.
Nhưng mà lần này anh không báo ra thân phận đệ tử Thiên Đô, mà lấy thân phận tán tu dạo chơi tới chơi, dùng tên giả là Lý A Tứ.
Phái Vương Ốc cũng vô cùng nhiệt tình, dẫn anh vào kết giới, dùng tiên nhưỡng dị quả chiêu đãi, rất có khí chất của tiên môn lớn, làm cho Lý Dục Thần cũng không thể không khách khí mấy phần.
Lý Dục Thần nói muốn bái kiến Nguyệt Tiên Lăng chưởng môn. Người tiếp đãi anh có chút kinh ngạc: "Nguyệt tiên tử đã đi tìm tiên thăm bạn rồi. Hơn nữa hơn mười năm trước Nguyệt tiên tử đã từ nhiệm chức vị chưởng
môn, vị tiểu tiên hữu này không biết sao?”
Lý Dục Thần có chút thất vọng, hỏi: "Nguyệt tiên tử đi đâu vậy? Bao lâu nữa sẽ trở về?"
"A, tiểu tiên hữu không hỏi ai là chưởng môn mới, lại hỏi bao giờ tiên tử mới về, xem ra mục đích tới là vì Nguyệt tiên tử nha!", người kia cười nói.
Lý Dục Thần luôn cảm thấy nụ cười của anh ta có gì đó là lạ, khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
"Tiểu tiên hữu không cần sốt ruột”, lúc nói chuyện người kia vẫn luôn nở nụ cười: "Nguyệt tiên tử đi nơi nào, chúng tôi không biết. Nhưng cậu có thể an tâm ở lại chờ bà ta trở về".
Đương nhiên Lý Dục Thần sẽ không ở lại, liền nói: "Ở lại thì thôi, chỉ là nếu Nguyệt tiên tử trở về, có thể làm phiền báo cho tôi biết một tiếng, tôi sẽ lại đến thăm".
Người kia không từ chối, Lý Dục Thần liền để lại số điện thoại, tên vẫn là Lý A Tứ, điện thoại cũng là điện thoại của Lý A Tứ.
Sau đó liền cáo từ rời đi.
Lúc đi ra ngoài, anh nghe thấy người tiếp đãi anh đang nói chuyện với một người khác:
"Lại là một tên ẻo lả, đây đã là người thứ mấy năm nay rồi? Đúng là làm bại hại thanh danh của động thiên tiên gia chúng ta!”
"“Suyt! Nhỏ giọng một chút, đây chính là Nguyệt tiên tử, ngay cả chưởng môn cũng không dám chọc giận bà ta, mắt nhắm mắt mở đi, nếu như bị bà ta nghe được, anh sẽ xong đời!"
Sau khi nghỉ lễ mồng một tháng năm kết thúc, Lâm Vân và Nghiêm Cẩn cũng trở về đi học.
Vốn dĩ Lâm Mộng Đình cũng nên trở về, nhưng mà căn nhà của họ Lý vừa được thu hồi, nhà họ Lý ở thủ đô vừa có khởi sắc, cũng sẽ phải nghênh đón rất nhiều chuyện, dù sao cũng là đạo lí đối nhân xử thế, Hầu Thất Quý chỉ là quản gia, Lý Dục Thần lại thường xuyên không ở nhà, cũng không am hiểu giao tiếp, cho nên rất cần một “bà chủ nhà” từ nhỏ xuất thân thế gia như cô ở lại để giữ thể diện.
Có Lâm Mộng Đình và Hầu Thất Quý, Lý Dục Thần cũng yên tâm hơn nhiều.
Sau khi trở lại căn nhà của họ Lý, anh dặn dò Lý A Tứ, nếu có người gọi điện thoại cho anh ta, nói là Nguyệt tiên tử đã trở về, phải lập tức thông báo cho anh ngay.
Lý Dục Thần nói: "Đây là đồ của ông mà".
Hầu Thất Quý mỉm cười, nói: "Cậu Lý, cậu vẫn còn coi tôi như người ngoài rồi. Vốn dĩ được vào ở trong nhà họ Lý, tuổi già của tôi đã phải nhờ cậy vào cậu, nào còn chia ra cậu với tôi nữa. Vốn dĩ tôi muốn tặng cái vòng tay này cho cô chủ, nhưng cô chủ lại không nhận. Về sau tôi nghĩ lại, quỷ vật này sao có thể xứng với cô chủ được. Mà Tần gia có ngoại hiệu là Mắt Thần Tay Quỷ, quỷ vật đưa cho tay quỷ, hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh".
Lý Dục Thần bật cười haha.
Anh đã nghe được, Hầu Thất Quý là thật lòng coi mình là người của nhà họ Lý.