Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 915: Minh Vương lên núi?




Anh không sợ mình không chịu nổi điều tra, nhưng chuyện của nhà họ Lý còn chưa biết rõ ràng, thù lớn còn chưa trả, nếu sau khi trở về núi đại sư huynh liền cấm anh xuống núi thì gay.

Gần một năm kể từ khi xuống núi, đã có rất nhiều chuyện xảy ra, anh đã gặp rất nhiều người, từ Ngô Đồng Cư, đến quán Giang Hồ, bây giờ là nhà họ Lý ở thủ đô, Lâm Mộng Đình, Mã Sơn, Đinh Hương, chị Mai, ông chủ Vương, sư phụ Vinh, Lang Dụ Văn, ông chủ Hầu, Lâm Vân, Nghiêm Cẩn, Bạch Kinh Kinh, Hoàng Đại Sơn...

Chỉ cần Lý Dục Thần biến mất, những người này sẽ lập tức gặp nguy hiểm.

Anh đắc tội những hào môn, tông sư kia, những thế lực giang hồ đó sẽ trút hết mọi oán giận lên họ.

Họ đều là người thân, bạn bè của anh, chưa bao giờ rời bỏ anh, thậm chí liều mạng đứng bên anh trong những thời khắc quan trọng.

Nếu anh chưa từng xuất hiện, có lẽ tất cả bọn họ đều đã sống một cuộc. sống bình thường, không có gì xảy ra. Nhưng khi anh xuất hiện, vận mệnh của bọn họ cũng thay đổi theo. Đây là nguyên nhân anh mang đến, anh không thể để nguyên nhân này không có kết quả, càng không thể để bọn họ bị tổn thương vì anh.

Hạc giấy bay lên, hóa thành Thanh Điểu, vỗ cánh, xuyên qua hư không rồi nhanh chóng biến mất khỏi tâm mắt.

Thanh Điểu vừa bay đi, anh liền nhận được điện thoại của Hướng Vấn Tình. "Tiểu sư đệ, em đang tìm chị sao?"

"Sư tỷ!, Lý Dục Thần kinh ngạc vui mừng: "Chị không sao chứ?”

"Chị thì có thể có chuyện gì?"

"Vừa rồi không gọi được cho chị nên em lo lắng. Em còn để Thanh Điểu truyền tin cho Thiên Đô, Thanh Điểu mới vừa bay đi!"

"Không có gì phải lo lắng! Đại Mã là một nơi đầy rừng rậm, không phải chỗ nào cũng đều có tín hiệu. Em thật đúng là, truyền tin cái gì chứ, làm như chị rất bất tài ấy".

Tuy Hướng Vãn Tình phàn nàn nhưng giọng điệu lại tràn đây vui mừng.

"Thôi thôi, thấy em quan tâm sư tỷ như vậy, chị cũng sẽ không trách em, lát nữa chị sẽ gọi cho đại sư huynh giải thích chút là được. Nói đi, có chuyện gì?"

"Sư tỷ, em muốn hỏi, chị có biết hai mươi năm trước ở Thiên Đô có xảy ra chuyện gì không?”, Lý Dục Thần hỏi.

"Hai mươi năm trước? Minh Vương lên núi!", Hướng Vấn Tình buột miệng nói.

“Minh Vương lên núi?”

Lý Dục Thần vốn muốn hỏi hai mươi năm trước Ma giáo xuất hiện ở thủ đô, Thiên Đô có phản ứng gì hay không, nhưng anh không ngờ lại hỏi được một điều như vậy.

Minh Vương, hay còn gọi là Minh Thần, chúa tể trong truyền thuyết của U Minh giới, là một trong năm ma chủ ngoại vực. Quan hệ với Thiên Ma vô cùng tế nhị, vừa là cấp dưới của Thiên Ma, vừa là đối thủ của Thiên ma.

"Đúng vậy", Hướng Văn Tình nói: "Chị nhớ rất rõ sự việc năm đó. Lúc ấy, năng lượng ngoại vực dao động, kiếm khí trong Vạn Tiên Trận ngất trời. Sư phụ cũng tiến vào kiếm trận Vạn Tiên”.

Lý Dục Thần cau mày, lại là dao động năng lượng ngoại vực! Hơn nữa, thời gian dao động này rất khớp với thời gian hoạt động của Ma giáo trên thế gian, chắc chắn không phải là sự trùng hợp.

"Sư phụ vừa đi, Minh Vương đã xuất hiện ở Côn Luân”.

"Không phải Minh Vương ở Minh giới sao?”

"Kể từ lần Thiên Ma rơi vào Vạn Tiên Trận, Minh Vương chạy trốn và ẩn náu vào biển Trầm Quang, sau đó không bao giờ ra ngoài nữa. Lần này, người đến Côn Luân không phải là bản thể thật của hắn ta, mà là một phân thân”.

“Biển Trâm Quang?” Lý Dục Thần kinh hãi, nhớ tới Minh Phó.

Minh Phó, Minh Vương, phân thân, những từ này được liên hệ với nhau, dường như anh nghĩ đến điều gì đó, nhưng không thể tìm ra rõ ràng.

"Ừ, biển Trầm Quang có thể coi là một phần của Minh giới", Hướng Vãn Tình nói: "Theo truyền thuyết, cách đây rất lâu, mười vạn kiếm tiên bày trận ngăn chặn đại quân Thiên Ma, trận chiến đó đã đánh nát không gian của Minh giới. Minh giới bị chia thành nhiều mảnh, một trong số đó được gọi là biển Trầm Quang, nghe nói không có gì có thể nổi trong vùng biển này, ngay cả ánh sáng cũng sẽ chìm. Khi ánh sáng chạm tới mặt biển, nó không thể phản xạ nên khi nhìn từ trên xuống thì mặt biển chỉ có một màu tối đen. Nếu lặn xuống thì cũng tối đen như mực, chỉ khi lặn xuống chỗ sâu mới có ánh sáng, càng xuống sâu càng có nhiều ánh sáng, khi đến đáy biển thì chỉ có ánh sáng, không hề có chút tối tăm nào".

Lý Dục Thần nghe vậy thì trợn mắt há mồm: "Còn có nơi như vậy sao?”

"Dù sao đều là truyền thuyết, chúng ta không biết là thật hay giả. Minh giới ít nhất đã vỡ vụn mấy vạn năm, chúng ta mới có vài tuổi, chị nghĩ có lẽ sư phụ cũng không biết".

“Quan hệ giữa Minh giới và biển Trầm Quang, sư tỷ còn biết bao nhiêu?”

"Chị cũng không biết nhiều, đều là truyền thuyết mà thôi, nếu em có hứng thú thì có thể tới Tàng Thư Lâu của Thiên Đô tra cứu xem có ghi chép gì về phương diện này hay không".


Hướng Vấn Tình thở dài: "Sư đệ, Thiên Đô chúng ta là Tổ Đình Vạn Tiên, đứng đầu của Huyền Môn! Nếu để một phân thân của Minh Vương công khai đặt chân vào Thiên Đô như vậy, mặt mũi của chúng ta phải để ở đâu? Về sau, mọi người trên thế giới, ai còn coi con đường lên trời này là con đường thánh chứ?”

Lý Dục Thần nghĩ lại cũng đúng, hỏi: "Vậy đại sư huynh thắng không?"

Hướng Vấn Tình im lặng mấy giây, nói: "Không, đại sư huynh thua".

"Hả? Ngay cả đại sư huynh cũng thua?"