Lâm Mộng Đình nói ông cụ Lâm đã triệu tập tất cả mọi người của nhà họ Lâm đến đây.
Hai cặp vợ chồng này khá thân với Lâm Thu Thanh bố cô, ngoài ra còn có nhiều người thân với bác cả Lâm Lai Phong cũng đều đã đến, chờ một nhóm trong biệt thự.
“Dục Thần đến đây, lại đây ngồi đi”, Lâm Thu Thanh chủ động tiếp đón.
“Chào chú”, Lý Dục Thần ngồi xuống sô pha bên cạnh Lâm Thu Thanh.
Lâm Mộng Đình thì ngồi bên cạnh bà Lâm.
Cô vừa ngồi xuống thì bà Lâm liền nói: "Con ngồi ở đây làm gì? Mẹ còn phải đi pha trà, con ngồi bên cạnh Dục Thần đi!"
Sau đó, bà liền đuổi Lâm Mộng Đình đi chỗ khác.
Lâm Mộng Đình đỏ mặt, nhìn thấy chỉ có bên cạnh Lý Dục Thần còn chỗ trống nên cô mới đi tới ngồi xuống.
Bà Lâm sai người mang bộ ấm trà lên, bắt đầu tự mình đun nước pha trà.
Tách trà đầu tiên được đưa cho Lý Dục Thần.
"Dục Thần, tới đây uống trà đi".
Lý Dục Thần nhận lấy tách trà uống hết.
Bà Lâm lúc này mới vui vẻ pha trà cho những người khác.
"Ồ, chị dâu tự mình pha trà, đây là lần đầu tiên trong lịch sử đó, Mộng Đình,nhờ phúc của cháu mà ta mới có lộc ăn!"
Lâm Thu Phượng nhận tách trà, miệng thì nói với Mộng Đình nhưng mắt lại nhìn Lý Dục Thần.
Bà Lâm nói: "Cô xem mình nói kìa, từ khi cô gả vào nhà họ Thẩm thì liền vui đến quên cả trời đất, lúc tôi ở nhà pha trà thì cô cũng có về đâu?"
"Thì không phải hôm nay em về rồi đó sao? Chị dâu, chị cũng thật là, bạn trai của Mộng Đình đến mà cũng không nói trước cho em biết một tiếng, làm em chưa chuẩn bị được gì cả".
Lâm Thu Phượng cười hi hi nói.
Bà Lâm nói: "Đều là người một nhà, chuẩn bị trước cái gì chứ. Dục Thần, con đừng để ý, bà cô nhỏ này của con trước giờ vẫn lắm miệng như vậy đó".
Lý Dục Thần có vẻ xấu hổ, tại sao người này lại trở thành bà cô nhỏ của mình rồi?
Lâm Thu Phượng nói: "Chiếu theo quy củ thì khi con rể vào cửa chúng ta đều phải lì xì cho. Minh Xuân, anh có mang theo tiền mặt không, chúng ta cũng tặng một bao lì xì đi".
Thẩm Minh Xuân nói: "Bây giờ làm gì có ai đem theo tiền mặt ra đường nữa? Em cần nhiều hay ít, để anh gọi điện thoại cho người mang đến".
Nghiêm Tuệ Mẫn vội nói: "Ôi trời, không cần đâu, lì xì cái gì chứ? Đây cũng đâu phải là tiệc rượu".
Lâm Thu Phượng nói: "Làm sao như vậy được, con rể vừa vào cửa thì phải tặng bao lì xì chứ, nếu không người ta lại nói nhà họ Lâm chúng ta không có quy củ. Như vậy đi, để chuyển khoản cho tiện, Dục Thần, đến đây để tôi quét QR code nào".
Trên mặt Lý Dục Thần hiện đầy vạch đen, anh là ai, đây là đâu?
Bà cô nhỏ này của Mộng Đình đúng là nhiệt tình quá đáng.
Mà anh còn chú ý thấy sắc mặt của dượng tư Tôn Quảng Phúc có hơi khó coi.
Lý Dục Thần không muốn để Lâm Thu Phượng quét QR code của mình, nhưng lại thật khó để từ chối.
Đang lúc lúng túng thì cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, một nam một nữ bước vào trong.
Người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, dáng người phúc hậu, phục trang đẹp đẽ.
Người đàn ông cũng trạc tuổi, dáng người cao lớn, có phần điềm tĩnh uy phong.
Bọn họ vừa đi vào, Lâm Thu Thanh đã lập tức đứng dậy gọi: "Chị cả, anh rể!"
Sắc mặt của Nghiêm Tuệ Mẫn không được tốt lắm, nhưng bà ta cũng đã đứng dậy.
Những người khác cũng đứng dậy chào hỏi theo.
Lâm Mộng Đình chào: "Cháu chào hai bác!"
Chỉ có Lý Dục Thần vẫn ngồi đó.
Lâm Mộng Đình nhẹ nhàng kéo anh nhưng anh vẫn không nhúc nhích.
Anh không nhúc nhích bởi vì 2 lý do.
Thứ nhất, Lý Dục Thần không có thói quen đứng dậy vì người khác, trừ khi sư phụ đến đây.
Thứ hai, anh cảm nhận được ý đồ của hai người kia khi đến đây cũng không thiện lành gì.
"Ồ, thật náo nhiệt!", người phụ nữ được gọi là chị cả cười lạnh nói: "Đều là con cháu nhà họ Lâm, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê, sao tôi lại cảm thấy lạnh lẽo vậy chứ? Tôi ngồi ở bên kia mới biết được cái gì gọi là lòng người dễ thay đổi, ấm lạnh tự biết".
"Chị cả, làm gì có chuyện đó chứ, mọi người cũng vừa mới tới, đã mời chị từ sớm rồi", Lâm Thu Thanh nói.
“Đúng vậy, chị cả, anh rể, chúng ta cùng nhau ngồi xuống uống trà đi”, Nghiêm Tuệ Mẫn nói.
"Uống trà thì miễn đi, tôi nghe nói nhà họ Lâm có con rể mới nên mới đến xem thử một chút. Chắc là người này hả?”
Đôi mắt của người phụ nữ rơi vào Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần vẫn không nhúc nhích.
Sắc mặt của người phụ nữ liền trầm xuống.
"Cháu rể mới tới cửa, tôi cũng chưa chuẩn bị quà cáp gì, cho nên cứ chiếu theo quy củ mà tặng lì xì đi".
Người phụ nữ lấy từ trong túi ra một xấp tiền dày.
"Tổng cộng là 44.400 tệ, xem như chút thành ý của tôi".
Hơn nữa lại còn lì xì một con số xui xẻo như vậy, đúng là đáng giận.
Tiền giấy bay lả tả xuống mặt đất.
Nhưng đóng tiền đó hoàn toàn không thể chạm vào cơ thể của Lý Dục Thần, dường như có một bức tường không khí bao quanh anh, những tờ tiền màu đỏ rực rơi xuống xung quanh anh giống như những chiếc lá mùa thu rụng xuống.
Người phụ nữ cười lạnh một tiếng rồi lại nói: "Tôi đã tặng lì xì đúng như quy củ nên bây giờ có thể tính sổ với cậu rồi! Nghe nói tối hôm qua cậu đã đánh gãy chân cháu trai lớn của tôi hả?"