Một chốc một lát cũng không hỏi ra được gì từ chỗ sư phụ Vinh, Lý Dục Thần bèn xin nghỉ phép với chị Mai vì anh muốn đến nhà họ Lâm một chuyến.
Lâm Thượng Nghĩa đã xuất viện.
Nếu đã biết kẻ giở trò sau lưng là nhà họ Triệu thì cũng không cần thiết phải giả vờ bệnh ở bệnh viện nữa.
Sau khi Lâm Thượng Nghĩa ra viện bèn gọi điện cho Lý Dục Thần, nói rằng dù bất kể thế nào thì anh cũng phải đến thăm ông cụ trước năm giờ chiều.
Dù sao Lý Dục Thần cũng phải giúp Lâm Thượng Nghĩa châm cứu để kéo dài mạng sống nên đương nhiên là đồng ý.
Vừa đến khu biệt thự sơn trang Bắc Khê, Lý Dục Thần đã nhìn thấy bà Nghiêm Tuệ Mẫn và Lâm Mộng Đình đứng ở cổng từ xa.
Lý Dục Thần vừa xuất hiện, Nghiêm Tuệ Mẫn đã chỉ vào anh nói: 'Đến rồi, đến rồi!"
Sau đó, bà ta bỗng dưng cầm lấy cây chổi bên cạnh, bắt đầu quét cổng.
Lý Dục Thần nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, hành động này là sao?
Anh đi sang lên tiếng chào hỏi: "Bác Lâm, Mộng Đình..."
"Dục Thần tới rồi à!"
Bà Lâm cười trả lời, song, tay vẫn không ngừng tiếp tục quét đất rồi quét đến dưới chân anh.
Lý Dục Thần vội vàng né sang bên cạnh mấy bước.
Ai ngờ anh vừa nhúc nhích, bà Lâm cũng đuổi theo sau.
Anh đi đến đâu, bà Lâm quét đến chỗ đó.
Vừa quét, bà ta còn vừa nói: "Dục Thần, nào đến đây, đi theo tôi".
Bà ta nói xong bèn quét một đường, vừa quét vừa lui như đang dọn dẹp đường đi cho Lý Dục Thần.
"Bác Lâm, bác làm gì thế?", Lý Dục Thần ngạc nhiên hỏi.
Trông cái tướng quét nhà gượng gạo của bà ta là biết bình thường bà ta không quét sân.
Lý Dục Thần nhìn về phía Lâm Mộng Đình.
Lâm Mộng Đình đã không nhịn được mà bật cười: "Anh quên à, trước khi anh chữa bệnh cho ông nội tôi, chẳng phải đã cá cược với mẹ tôi hả?"
Lý Dục Thần giật mình, lại ngó Nghiêm Tuệ Mẫn đang vui vẻ ra mặt mà lẩm bẩm: "Trông bộ dạng mẹ cô vui vẻ thế kia, sao tôi lại có cảm giác là mình thua vậy?"
Lâm Mộng Đình trợn mắt: "Được hời mà còn khoe mẽ!"
Lý Dục Thần cười hì hì.
Nhờ sự quét dọn của bà Lâm, Lý Dục Thần đã tiến vào nhà họ Lâm qua một con đường sạch sẽ
Cảnh tượng ấy khiến bảo vệ nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
Bà Lâm tự mình tiếp đón thì thôi, đã thế còn vung chổi quét đường như người gác cổng để nghênh người ta tiến vào.
Nhưng mặt bà ta lại hớn hở như mới trúng giải nhất xổ số vậy.
Rốt cuộc thanh niên kia là ai?
Bà Lâm chủ động vẩy nước quét đường tiếp đón, chắc không phải chỉ vì cá cược thua.
Ai thua cược thì sẽ không vui vẻ như lên cơn thần kinh thế này dù Lý Dục Thần đã bày ra năng lực chữa bệnh thần kỳ và đồng ý chữa bệnh cho ông cụ Lâm.
Bà ta vui vẻ là vì chuyện xảy ra tối qua.
Nghe nói Lý Dục Thần đã đánh gãy chân Lâm Thiếu Hằng, bởi thế nên Nghiêm Tuệ Mẫn mới mừng đến nỗi suýt nhảy cẫng lên.
Đây là chuyện mà bà ta muốn làm nhưng vẫn chưa làm được.
Tên khốn Lâm Thiếu Hằng kia đi gây chuyện bên ngoài thì không nói, từ nhỏ đã thích bắt nạt Lâm Mộng Đình và Lâm Vân.
Nghiêm Tuệ Mẫn ngứa mắt tên này lâu rồi nhưng lại chẳng thể làm được gì.
Lý Dục Thần giúp bà ta trút giận thì sao bà ta có thể không vui cho được.
Quan trọng nhất là Lâm Lai Phong cũng xảy ra chuyện.
Ông anh họ này luôn là mối họa lớn trong lòng Nghiêm Tuệ Mẫn.
Bà ta biết Lâm Lai Phong là một người có dã tâm và luôn nhắm vào vị trí gia chủ.
Ông cụ còn sống, Lâm Lai Phong không làm gì được nhưng một khi ông cụ mất, chẳng ai biết đối phương sẽ làm gì.
Điều khiến bà ta lo lắng là Lâm Lai Phong còn có một người con trai út thiên tài, nghe nói đang làm mưa làm gió ở Đông Doanh.
Thậm chí ông cụ Lâm còn muốn bỏ qua một thế hệ để chỉ định đứa cháu trai kia làm người thừa kế, mai sau để cho Lâm Thiếu Bình trở về tiếp quản gia tộc.
Đương nhiên, Nghiêm Tuệ Mẫn sẽ không đồng ý, nhưng bà ta thấp cổ bé họng nên bất lực.
Thế mà chồng bà ta còn nể nang tình cảm anh em, chẳng hề đề phòng Lâm Lai Phong.
Giờ thì hay rồi, Lâm Lai Phong xảy ra chuyện.
Tuy Nghiêm Tuệ Mẫn không rõ cụ thể sự việc, nhưng bà ta biết Lâm Lai Phong đã rơi đài và không còn có khả năng tranh giành vị trí gia chủ.
Mối đe dọa lớn nhất đối với vị trí gia chủ của chồng bà ta đã bị loại bỏ.
Thế nên, Nghiêm Tuệ Mẫn mới thay đổi cách nhìn về Lý Dục Thần.
Ánh mắt của ông cụ Lâm quả nhiên không phải dạng vừa, ở mặt này, bà ta cũng thấy tự ti.
Người con rể này chẳng những có bản lĩnh mà còn là phúc tinh của cả nhà họ.
Điều duy nhất khiến bà ta cảm thấy lo lắng là lần trước Lý Dục Thần đến để từ hôn.
Lúc ấy, bà ta tưởng thanh niên này đang tìm cớ cho bản thân, giờ nghĩ lại, e rằng điều đó là thật.
Nghiêm Tuệ Mẫn đã ý thức được một cách sâu sắc là mình phải nắm chặt đứa con rể này, không thể để cậu ta trốn mất.
Bà ta quét cả một đường, nghênh đón Lý Dục Thần vào nhà.
Trong phòng khách đã có không ít người ngồi, ngoài Lâm Thu Thanh thì còn có hai đôi vợ chồng nữa.
Tất cả mọi người đều tò mò nhìn Lý Dục Thần.
So với ông ta, người đàn ông bên cạnh lại hoàn toàn khác.
Người này tên Tôn Quảng Phúc, là chồng cô tư Lâm Nguyệt Nga của Lâm Mộng Đình.
Bất kể là ăn mặc hay khí chất, cô - dượng tư của Lâm Mộng Tư đều kém xa vợ chồng Thẩm Minh Xuân.
Hơn nữa, sắc mặt của Tôn Quảng Phúc lại khá nặng nề, hiển nhiên cũng không thích bầu không khí nơi này.