Ba người xuống xe, Viên Thọ Sơn và Viên Nãi Minh đứng ở nơi đó không nhúc nhích, Viên Thiên Lãng thì chạy ra sau xe, khom người mở cửa xe, một người đàn ông trung niên đi xuống từ ghế sau.
Người này có dáng dấp bình thường, mặc quần áo. rất bình thường, khuôn mặt bình thường đến mức ở †rong một đám người sẽ không thể nhận ra được, nếu không phải bố con nhà họ Viên tỏ ra cung kính với ông ta, ai cũng sẽ không nghĩ tới ông ta chính là đại Tông Sư Hà Trường Xuân uy chấn Tiền Đường.
Lý Dục Thần đã từng nhìn thấy võ hồn của Hà Trường Xuân, so sánh với bản thân ông ta, võ hồn oai phong hơn nhiều.
Nhưng mà Lý Dục Thần cũng có thể nhìn ra được, chỉ trong thời gian hai, ba tháng ngắn ngủi, cảnh giới của Hà Trường Xuân lại tăng lên.
Viên Thọ Sơn dẫn Hà Trường Xuân đi tới cửa lớn trung tâm hội nghị.
Bảo vệ không biết Nhất Chi Mai, không biết Lý Dục. 'Thần, thậm chí cũng không biết Hà Trường Xuân, nhưng anh ta lại biết bố con nhà họ Viên.
Đại hội võ lâm hàng năm, nhà họ Viên ra sức không ít, cũng được coi là một trong số những ban tổ chức.
Hà Trường Xuân thấy Lý Dục Thần chỉ khẽ gật đầu, không nói lời nào, cũng không có hỏi nhiều xem vì sao bọn họ lại đứng ở cửa đã tiến vào trung tâm hội nghị.
Lý Dục Thần khẽ nhíu mày.
Lúc trước Hà Trường Xuân để võ hồn ra mặt, ước hẹn gặp nhau ở đại hội võ lâm với anh, trong lúc đó anh sẽ không dùng võ lực động tới nhà họ Viên, để tới đại hội võ lâm rồi giải quyết một thể.
Lý Dục Thần đã đồng ý, cũng đã thực hiện lời hứa, cho tới bây giờ anh vẫn chưa hề động vào nhà họ Viên.
Nếu tính như thế, Lý Dục Thần tham gia đại hội võ lâm có thể coi như là được Hà Trường Xuân gửi lời mời, mà bây giờ bị giữ ở cổng, Hà Trường Xuân không có khả năng không nhìn ra, thậm chí còn không hỏi một câu nao.
Hà Trường Xuân này đúng là kiêu ngạo!
Viên Thọ Sơn trông thấy Lý Dục Thần thì sửng sốt một chút, trong mắt toát ra vẻ thù hận. Đến khi ông ta biết Lý Dục Thần bởi vì không có thư mời nên bị từ chối ở ngoài cửa, liền không nhịn được bật cười đắc ý.
"Đây không phải cậu Lý ở thủ đô sao? Muốn đi vào à? Có cần tôi giúp cậu không?”
Lý Dục Thần không thèm để ý đến thái độ của Viên 'Thọ Sơn, sau khi kết thúc lễ đính hôn ngày hôm qua, nhà họ Viên đã không có ý nghĩa gì với anh cả.
"Không cần”, Lý Dục Thần lạnh nhạt cười một tiếng, xoay người rời đi "Đại hội võ lâm gì chứ, không có thành ý như thế, không tham gia cũng được".
Chị Mai đầu tiên là sửng sốt, nhưng rất nhanh đã hiểu được ý của Lý Dục Thân, cũng rời đi theo anh.
Mấy người khác càng không cần phải nói.
Lý Dục Thần nhẹ nhàng bâng quơ muốn đi như vậy, hoàn toàn vượt ra ngoài dự kiến của Viên Thọ Sơn, ông ta vốn muốn sỉ nhục Lý Dục Thần một chút rồi để anh đi vào, không ngờ Lý Dục Thần lại hoàn toàn không ra bài theo lẽ thường, trực tiếp bỏ đi.
Viên Thọ Sơn lại không muốn để Lý Dục Thần di.
Ông ta còn muốn mượn cơ hội hôm nay để đối phó với Lý Dục Thần, đây cũng là hy vọng duy nhất của nhà họ Viên.
Trải qua chuyện ngày hôm qua, nhà họ Viên đã mất đại thế, dưới sự ủng hộ của các gia tộc lớn như Tiền, Cao, Trần, Từ, tập đoàn Kinh Lý thôn tính nhà họ Viên chỉ là vấn đề thời gian.
Viên Thọ Sơn biết rất rõ ràng, tất cả vấn đề đều bắt nguồn từ Lý Dục Thần, chỉ cần Lý Dục Thần chết, tập đoàn Kinh Lý sẽ không còn tồn tại, đương nhiên nhà họ Viên cũng sẽ được bảo vệ.
Qua hôm nay sẽ rất khó tìm được cơ hội để loại bỏ Lý Dục Thần.
"Dừng lại!", Viên Thọ Sơn hô.
Lý Dục Thần chậm rãi xoay người, nhìn thấy vẻ mặt †ức hổn hển của Viên Thọ Sơn, cười hỏi: "Sao vậy? Còn có chuyện gì sao?”
Viên Thọ Sơn đột nhiên nóng lòng, bỗng không biết nên nói thế nào, nghĩ nửa ngày mới nói: 'Lý Dục Thần, hôm nay là đại hội võ lâm Nam Giang, cậu không vào. xem à?”
"Vậy ư? Nhưng tôi không có thư mời, không vào được!"
"Tôi có thể cho cậu vào", trên mặt Viên Thọ Sơn hiện ra vẻ đắc ý.
"Thôi bỏ đi, tôi cũng không muốn mắc nợ ơn ông”, Lý Dục Thần lắc đầu nói.
"Không cần cậu trả ơn", Viên Thọ Sơn nói.
Lý Dục Thần vẫn lắc đầu: "Không được không được, không có ơn nào không phải trả cả, trừ khi.
"Trừ khi cái gì?", Viên Thọ Sơn vội hỏi. "Trừ khi ông cầu xin tôi!" Chị Mai bên cạnh bật cười phì một tiếng.
Viên Thọ Sơn thay đổi sắc mặt: "Cậu nói cái gì?"
"Tôi nói là, nếu như ông cầu xin tôi thì sẽ không tính là tôi thiếu nợ ông, tôi sẽ đi vào".
"Cậu nói lung tung gì vậy! Mơ đi!", Viên Thọ Sơn cả giận nói.
"Vậy thôi, tôi đi đây".
Lý Dục Thần tiếp tục quay người muốn đi.
"Lý Dục Thần, sao cậu lại cứ phải làm rùa đen rút đầu vậy!", Viên Thọ Sơn hô: "Có gan thì vào đây cùng tôi, chúng ta kết thúc mọi chuyện!"
Lý Dục Thần không ngừng bước chân, cũng không quay đầu lại, nói: "Ông không cầu xin tôi, nói cái gì tôi cũng sẽ không đi vào với ông đâu".
Chị Mai nín cười, đi sau lưng anh.
Lúc này, ngay cả Mã Sơn và Lâm Vân đều đã thấy rõ, trên mặt lộ ra ý cười.
Sắc mặt Viên Thọ Sơn không ngừng thay đổi, lồng ngực liên tục trập trùng, cuối cùng vẫn lớn tiếng nói: "Chờ một chút!"
Lý Dục Thần dừng bước lại, quay người nhìn ông ta.
"Cậu... Cậu đi vào đi", Viên Thọ Sơn nói.
"Ông đang cầu xin tôi sao?"
"Thì... thì cứ xem như tôi đang cầu xin cậu là được!"
Lý Dục Thần khẽ gật đầu, ngẩng đầu bước vào.
Những người khác cũng đi sau lưng anh.
Lâm Vân cực kỳ chán ghé người nhà họ Viên, nhìn thấy dáng vẻ này của gia chủ nhà họ Viên thì vô cùng hả giận, lúc đi qua bên cạnh Viên Thọ Sơn còn không quên nói một câu:
"Lão già, đây chính là ông đang cầu xin tôi đây đi vào đấy nhé!"