Sau khi cúp điện thoại, hiện trường im lặng mất vài giây.
Ông chủ Chu bất ngờ cầm điện thoại ném vào đầu Sáu Sẹo.
"Con mẹ nó, Sáu Sẹo, tao giết mày!"
Sáu Sẹo nhảy sang một bên né điện thoại, gã ta nhảy khỏi ghế, chỉ vào Lý Dục Thần nói:
"Không thể nào! Thằng này không thể nào là thật. Vừa rồi cậu Lâm trong điện thoại cũng không khẳng định mà, đúng không?”
Ánh mắt Thái Vĩ Dân lóe lên: "Sáu Sẹo, anh coi chúng tôi là bọn ngốc sao! Dám cược thì dám thua, tôi khuyên anh đừng nên gây sự ở địa bàn của tôi".
Sáu Sẹo đảo mắt, đột nhiên lật người trên sô pha chạy ra cửa sau.
Hai chiếc nỏ ở cửa sau nhắm vào Sáu Sẹo.
Ánh sáng lạnh lẽo của mũi tên buộc gã ta phải lùi lại.
Sáu Sẹo chậm rãi lui về phía sau, nói: "Các người đừng làm bậy!"
Thái Vĩ Dân ra lệnh: "Bắt gã ta lại".
Hai người đàn ông cường tráng đi tới đẩy Sáu Sẹo ngã xuống sô pha, đầu kê vào tay vịn.
"Thái đầu to! Con mẹ nói các người hợp nhau lừa gạt tôi".
Thái Vĩ Dân cười lạnh nói: "Sáu Sẹo, không có ai lừa anh, anh là người tự nguyện đánh cược. Dám cược thì dám thua, hôm nay anh nhất định phải để mắt lại".
Sáu Sẹo rõ ràng có chút sợ hãi.
"Thái đầu to, anh cứ thử đụng vào tôi xem chuyện gì sẽ xảy ra! Nếu như tôi xảy ra chuyện gì thì Cậu Tra nhất định sẽ không bỏ qua cho anh, đừng tưởng anh có nhà họ Lâm chống lưng thì không có ai dám động đến!"
Thái Vĩ Dân cau mày, dường như có chút do dự.
"Cậu Lý, gã này là người của cậu cả nhà họ Tra, cậu xem. . ."
Biết Lý Dục Thần thực sự là con rể nhà họ Lâm, thái độ của Thái Vĩ Dân trở nên cung kính hơn rất nhiều.
"Nhà họ Tra, lại là nhà họ Tra!"
Lý Dục Thần lắc đầu, đứng dậy bước đến chỗ Sáu Sẹo nhìn xuống gã ta.
"Cậu Tra mà anh nói đến không phải là Tra Minh Huy chứ?"
"Đúng đúng, là Tra Minh Huy, cậu Tra".
Vết sẹo trên mặt Sáu Sẹo đang không ngừng run lên.
"Cậu Lý, cậu Lý, tôi sai rồi, nếu như cậu tha cho tôi lần này thì tôi nhất định sẽ báo đáp cậu, cậu Tra cũng sẽ nhớ kỹ cậu".
Sáu Sẹo cuối cùng cũng chịu thua.
Lý Dục Thần khẽ mỉm cười.
"Đúng là Tra Minh Huy rồi. . ."
Đột nhiên anh vươn tay lấy chiếc nĩa nhỏ từ dĩa bánh trên bàn, chọc thẳng vào mắt Sáu Sẹo.
Động tác của Lý Dục Thần sạch sẽ gọn gàng, trên người hay trên tay đều không dây phải một giọt máu nào.
Sáu Thẹo tru lên như heo bị cắt tiết.
Máu vấy đầy mặt gã ta.
Không ai nghĩ rằng Lý Dục Thần sẽ bất ngờ tấn công như vậy.
Mặc dù đám người ở đây đều là những kẻ tàn nhẫn nhưng trường hợp như thế này cũng rất hiếm thấy.
Mọi người nhìn Lý Dục Thần với vài phần kính sợ trong ánh mắt.
Chỉ có ông già bên cạnh Trần Văn Học nhìn thấy cách tấn công của Lý Dục Thần thì mí mắt hơi giật giật.
Lý Dục Thần lại lấy một cái nĩa nhỏ khác từ bên cạnh, chỉ thẳng vào con mắt còn lại của Sáu Sẹo.
Trong mắt Sáu Sẹo tràn đầy hoảng sợ, thậm chí còn quên cả phản kháng cầu xin.
Lý Dục Thần ném cái nĩa đi, nói: "Thôi vậy, trời sinh có phúc đức, chừa lại cho anh một con mắt. Trở về quán mạt chược của mình đi, về sao tốt nhất nên làm nhiều việc thiện, nếu như còn dám khinh khi người khác bị tôi bắt được thì con mắt còn lại bất cứ lúc nào cũng có thể mất luôn đó".
Dứt lời thì anh đã phủi tay trở về chỗ ngồi.
Sáu Sẹo như được đại xá, gã ta ôm chặt con mắt bị thương muốn chạy trống nhưng không ngờ hai chân đã mềm nhũn, liền ngồi phịch xuống đất.
Lại nhìn xuống mặt đất, nó đã trở nên ẩm ướt và bốc lên mùi khai khó chịu.
Hóa ra gã ta đã bị dọa đến tè ra quần.
Người bên cạnh bịt mũi, chán ghét mắng: "Mẹ kiếp, còn tưởng là người mạnh mẽ thế nào, không ngờ chỉ là một tên nhát chết!"
Thái Vĩ Dân ra lệnh cho thuộc hạ: "Mau đưa gã ra ngoài đi".
Có người đến lôi Sáu Sẹo ra ngoài, sau đó liền có người đến dọn dẹp.
Trần Văn Học nhìn Lý Dục Thần với nụ cười nửa miệng, đôi mắt anh sáng lấp lánh.
"Cậu Lý, tôi quả nhiên không nhìn lầm cậu, một lần giúp tôi thắng được 10 triệu".
Ông chủ Chu ở đối diện cười nói: "Chẳng phải chỉ có 10 triệu thôi sao, chẳng qua chỉ là chút tiền tiêu vặt thôi".
Trần Văn Học nói: "Sếp Chu, tôi đã nói với anh từ trước rồi, đừng đánh cược với tôi, tôi chưa bao giờ thua cược. Mười triệu đối với anh có thể chỉ là chuyện nhỏ, nhưng chỉ một lát nữa thôi thì chuyện sẽ khác. Bây giờ anh rời đi vẫn còn kịp, nên cắt lỗ đúng lúc, chỉ là chuyện làm ăn thôi, không cần phải để mình mất mặt".
Sắc mặt của ông chủ Chu có chút khó coi, trầm giọng nói: "Họ Trần kia, nơi này không phải Thân Châu, đừng tưởng mình muốn làm gì thì làm, một lát nữa trò chơi bắt đầu, để tôi xem cậu còn có thể cười hay không?"
"Bất cứ lúc nào tôi cũng sẵn sàng!", Trần Văn Học thờ ơ nói.
Lý Dục Thần rất tò mò về chuyện của hai người này.
Một lần đánh cược phải cược ít nhất 10 triệu, thậm chí thua còn không chớp mắt.
Một canh bạc ngoài kế hoạch đã khiến gã ta thắng mười triệu, sao gã ta có thể không vui cho được.
Gã ta bắt đầu kiểm kê tiền đặt cược và tiến hành trả tiền cho các bên cược thắng.
Kỳ thực cũng không cần đếm, bởi vì người đặt cược cũng không nhiều, hơn nữa chỉ có hai người đặt
cược cho Lý Dục Thần thắng.