Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 57: Tôi sai rồi




Trần Văn Học vừa vào, ông chủ Chu của Vụ Châu đã cười lớn. 

“Cậu Trần, cậu mà không quay lại, chúng tôi sẽ tưởng cậu chạy rồi đấy”. 

“Cái hẹn của tổng giám đốc Chu, sao tôi chạy được chứ”. 

Trần Văn Học đi đến ngồi xuống bên cạnh Lý Dục Thần. 

“Tôi cược anh Lý đây thắng, trên bàn thiếu bao nhiêu, tôi sẽ bù bấy nhiêu, hai bên bỏ vốn ngang nhau”. 

Sau đó, nghiêng đầu nói với Lý Dục Thần: 

“Sao, tôi đến kịp chứ?” 

Mọi người đều kinh ngạc. 

Không phải vì anh ta bỏ ra nhiều, mà là vì anh ta nói câu này với Lý Dục Thần. 

“Cậu Trần, cậu quen người này sao?”, Thái Vĩ Dân hỏi. 

“Quen chứ!”, Trần Văn Học gật đầu. 

Ông chủ Chu của Vụ Châu đập lên bàn một cái: “Vậy còn cược cái gì chứ, cậu Trần quen biết vậy chắc chắn là thân phận thật rồi. Sáu Sẹo, anh chơi mọi người sao?” 

Sáu Sẹo cũng sốt ruột: “Không thể nào! Tên này lúc chiều rõ ràng còn đi theo đám đàn bà chơi ở quán mạt chược của tôi, chơi bẩn suýt nữa còn bị tôi tóm được”. 

“Con mẹ nó anh ngu thật, cậu Trần ở Thân Châu có thân phận gì, cậu ấy có thể quen một tên khốn bám váy đàn bà sao?”. Ông chủ Chu không vui nói: “Sáu Sẹo, mau móc hai con mắt bỏ quách đi!” 

Lý Dục Thần không ngờ thân phận Trần Học Văn lại cao quý như vậy, người ở đây đều coi trọng anh ta. 

Anh lại nhìn sang Trần Văn Học, đối phương vẫn dáng vẻ lịch sự nho nhã như vậy. 

Nhưng ông lão bên cạnh anh ta có bước đi trầm ổn, khí chất khiêm tốn, là một cao thủ trong nghề. 

Trần Văn Học khẽ cười, nói: “Chậc, mọi người đừng hiểu lầm! Tôi với anh Lý đây cũng vừa mới quen ở khu bên ngoài, thấy hợp ý nhau nên kết bạn. Còn anh ấy là người thế nào thì tôi không biết gì cả”. 

“Vậy cậu còn bỏ ra nhiều như vậy cược cho cậu ta?” 

“Chơi cho vui mà, mấy chục triệu thôi”. 

Sáu Sẹo thở phào nhẹ nhõm: “Tôi nói mà, tên nhóc này sao có thể là con rể nhà họ Lâm được chứ!” 

Ông chủ Chu cười ha ha: “Cậu Trần quả nhiên hào phóng, chỉ là bèo nước gặp nhau lần đầu mà đã hào phóng tặng ngàn vàng rồi”. 

“Nào có rộng rãi như tổng giám đốc Chu, tôi chỉ là thêm chuyện góp vui mà thôi”, Trần Văn Học nói. 

“Náo nhiệt mới vui. Chẳng hay cậu Trần có mang chó đến không, đừng chỉ đến giúp vui mà quên mất chuyện chính của chúng ta”. 

Ông chủ Chu cười như không cười nhìn Trần Văn Học. 

Trần Văn Học nói: “Ông chủ Chu yên tâm, sao tôi quên được chứ. Trước khi hai bên thi đấu, hay là gọi chút món khai vị trước đi?” 

“Món khai vị gì?” 

“Ván này, chúng ta mỗi bên thêm mười triệu, thế nào?” 

Ông chủ Chu khoát tay: “Tôi thì không sao cả, mười triệu thôi, chơi vui là được”. 

Hai người lấy thể ngân hàng ra quẹt. 

Vẻ mặt Thái Vĩ Dân hớn hở vô cùng. Ván này, dù ai thắng, gã ta là nhà cái, chắc chắn kiếm được một triệu rồi. 

Quét thẻ xong, Trần Văn Học nhỏ giọng nói với Lý Dục Thần: “Anh Lý, dựa vào anh hết đấy, nếu anh là tên lừa đảo thì tôi lỗ nặng á”. 

Lý Dục Thần khẽ cười, không nói gì. 

Lúc này, Sáu Sẹo cũng bắt đầu có chút lo lắng trong lòng. 

Ván này chơi hơi lớn rồi. 

Người khác cược là tiền, gã ta cược mắt đó. 

Vốn dĩ gã ta rất tự tin, nhưng Trần Văn Học vừa xuất hiện, hơn nữa có vẻ còn quen biết với Lý Dục Thần, sau đó còn đặt thêm cả mười triệu. 

Chuyện này khiến gã ta có chút lo lắng. 

Đương nhiên gã ta không tin Lý Dục Thần là con rể nhà họ Lâm, nhưng gã ta hoài nghi là liệu bên trong có bẫy gì hay không. 

“Anh Thái, các anh định kiểm chứng lời tên này thế nào?” 

Thái Vĩ Dân nói: “Rất đơn giản, có phải con rể nhà họ Lâm hay không, tìm người nhà họ Lâm hỏi là biết thôi”. 

Sáu Sẹo nói: “Ai hỏi? Hỏi ai? Nếu các người thiên vị cậu ta, gọi điện thoại bừa cho ai rồi nói là cậu ta thì tôi không phục đâu đấy”. 

Thái Vĩ Kiện nhướng mày: “Sáu Sẹo, Thái đầu to tôi đây là người thế nào, anh không rõ sao? Bạn bè trong giới có mặt nhiều vậy, còn có tổng giám đốc Chu và cậu Trần, nếu người này không phải con rể nhà họ Lâm, vậy cậu ta lừa kiểu gì?” 

Sáu Sẹo bỗng chốc nghẹn lời, cũng không biết làm sao để lừa cho quachuye65n này 

Lý Dục Thần biết rõ Sau Sẹo do dự, cười lạnh: “Nếu anh sợ thì có thể nhận thua, quỳ xuống nhận sai, tôi có thể chừa lại một mắt cho anh”. 

Sáu Sẹo tức giận: “Tha cái đầu cậu! Đến giờ vẫn còn muốn lừa gạt tôi, cậu chết chắc rồi!” 

Đến lúc này, Sáu Sẹo đã leo lên lưng cọp, muốn xuống là không thể. 

Nhưng chung quy gã ta vẫn không tin Lý Dục Thần là con rể nhà họ Lâm. 

Trong tất cả mọi người đang ngồi, ngoài Trần Văn Học thì không ai tin anh là con rể nhà họ Lâm, kể cả Thái Vĩ Dân. 

Bởi vì nhà họ Lâm không xa, ở ngay Hòa Thành, là nhà giàu có số một, số hai ở Hòa Thành, mà người ngồi đây đều là kẻ có máu mặt ở Hòa Thành, tình hình nhà họ Lâm thế nào, ít nhiều bọn họ cũng biết đôi chút, trước giờ chưa từng nghe nói nhà họ Lâm có thằng con rể như thế này. 

“Còn ai đặt cược nữa không? Nếu không thì dừng nhé, chốt giao dịch”. 

Chẳng ai lên tiếng. 

Thái Vĩ Dân nhìn Trần Văn Học và ông chủ Chu hỏi: “Chắc hai người đều quen biết người nhà họ Lâm, ai gọi điện thoại?” 

Trần Văn Học khoát tay: “Tôi không quen, đừng hỏi tôi”. 

Ông chủ Chu nói: “Tổng giám đốc Thái, tôi biết sau lưng anh chính là nhà họ Lâm, vẫn nên để anh gọi đi”. 

Thái Vĩ Dân nhìn Lý Dục Thần và Sáu Sẹo: “Hai người có ý kiến gì không?” 

Hai người đều không có ý kiến gì. 

“Cậu Lý, xin hỏi quý danh cậu là?” 

“Lý Dục Thần”. 

Thái Vĩ Dân khẽ cười, lấy điện thoại ra gọi đến một số. 

Màn hình điện thoại hiển thị tên “Lâm Thiếu Hằng”. 

Lý Dục Thần nhìn thấy cái tên này, chợt đoán ra được nhiều chuyện. 

Tất cả mọi người đều tập trung tinh thần, không khí yên lặng đáng sợ, chỉ có âm thanh vang lên từ trong điện thoại. 

Sau vài âm báo điện thoại, điện thoại đã thông, bên kia vang lên âm thanh. 

“Alo…” 

“Alo, cậu Hằng, tôi là Thái đầu to”. 

“Có chuyện gì?” 


“Vâng, là anh ta nói”. 

Bên kia điện thoại im lặng một lúc lâu. 

“Hừ, anh ta nói phải thì là phải”. 

Sau đó cúp điện thoại.