Đạo tặc Lan Môn chủ yếu lấy hoa làm tên. Tên chị Mai là Nhất Chi Mai.
Năm đó Nhất Chi Mai nổi tiếng khắp thế giới, được mệnh danh là nữ tặc đệ nhất giang hồ. Không chỉ bởi vì kỹ thuật trộm cao siêu, mà còn bởi vì xinh đẹp như hoa.
Để thấy được dung nhan của bà ta, thậm chí có công †ử nhà giàu còn cố ý để lộ ra, nói trong nhà cất giấu bảo. bối XX, chờ bà ta đi trộm.
Nhưng chưa có ai từng bắt được bà ta tại hiện trường, mãi đến tận khi bà ta trộm ở nhà họ Liễu thành phố Dũng.
Nhất Chỉ Mai đến nhà họ Liễu trộm đồ thuần túy là vì để chứng minh thực lực của mình, không hề có mục tiêu.
Cho nên lần đầu tiên bà ta tiến vào đại viện nhà họ Liễu chỉ đi lung tung một vòng, cuối cùng trộm hai quyển sách trong Tàng Thư Lâu nhà họ Liễu rồi đi ra.
Nhưng chính hai quyển sách mất trộm này lại khiến nhà họ Liễu như ong vỡ tổ, bởi vì một quyển trong đó là nội công tâm pháp bí truyền của nhà họ Liễu.
Nhất Chi Mai cũng không hề cảm thấy hứng thú với công pháp nhà họ Liễu, chỉ đắc ý với hành vi của mình không bị ai phát hiện. Dưới cái nhìn của bà ta, có danh xưng thế gia võ đạo nhà họ Liễu cũng chỉ được đến thế mà thôi!
Sau này, bà ta lại nghe nói nhà họ Liễu có một bảo vật gia truyền, tên là Thất Trọng Bảo Hàm, một bộ hộp. được tạo thành từ bảy cái hộp khác nhau, tục xưng búp bê Matryoshka.
Bộ hộp này chế tạo hoàn toàn từ vàng ròng, công nghệ tỉnh xảo, có thể so với bảo vật quốc gia.
Về phần cái hộp nhỏ ở tận cùng bên trong che giấu cái gì, bên ngoài không ai biết được.
Thất Trọng Bảo Hàm kia ở ngay trong phòng sách của Liễu Kim Sinh.
Sau khi nghe nói, Nhất Chi Mai một lần nữa lẻn vào nhà họ Liễu, tìm được phòng sách của Liễu Kim Sinh, lúc đang muốn ra tay thì bị Liễu Kim Sinh bắt quả tang.
Hóa ra, tin tức về Thất Trọng Bảo Hàm này là mồi Liễu Kim Sinh cố ý thả ra, chính vì để dụ dỗ Nhất Chi Mai đến nhà, dễ dàng bắt bà ta ngay tại chỗ.
Ngay lúc đó Liễu Kim Sinh vẫn chưa phải Tông Sư, nhưng đã bước một chân đến ngưỡng cửa Tông Sư.
Nhất Chi Mai tất nhiên không phải đối thủ, chỉ có thể ngoan ngoãn chịu trói.
Liễu Kim Sinh không giết bà ta, chỉ bảo bà ta trả lại hai quyển sách kia, rồi sẽ thả bà ta.
Trong lòng Nhất Chỉ Mai uất ức, nên sinh ra chấp. niệm, nhất định phải trộm Thất Trọng Bảo Hàm bằng được.
Bà ta tỉ mỉ chuẩn bị, chọn đúng thời cơ, lại lần nữa lẻn vào phòng sách của Liễu Kim Sinh, có điều lần này lại bị Liễu Kim Sinh tóm được.
Liễu Kim Sinh vẫn thả bà ta, cũng nói với bà ta rằng, muốn trộm thì lúc nào cũng có thể đến, nếu có bản lĩnh trộm được thì ông ta tuyệt đối không truy cứu.
Sau đó Nhất Chỉ Mai nếm thử nhiều lần, nhưng lần nào cũng bị Liễu Kim Sinh bắt được.
Cứ thế thường xuyên qua lại, hai người dân dân quen thuộc, Nhất Chi Mai bắt đầu quang minh chính đại ra vào nhà họ Liễu.
Bà ta vẫn có chấp niệm trộm đi Thất Trọng Bảo Hàm, nhưng vẫn mãi không tìm được cơ hội, ngược lại hai người sinh ra cảm tình với nhau.
Nhưng vấn đề là, Liễu Kim Sinh là người thừa kế của nhà họ Liễu, sớm đã có hôn ước trong người, người kia cũng là thiên kim của gia tộc lớn tại thành phố Dũng.
Liễu Kim Sinh vì bà ta mà từ hôn đối phương.
Lần này chẳng những chọc giận đối phương, cũng chọc giận cả bậc cha chú trong nhà họ Liễu.
Sau khi người nhà họ Liễu biết được ngọn nguồn, bọn họ càng không có khả năng để một nữ tặc Lan Môn làm phu nhân gia chủ tương lai của nhà họ Liễu.
Dưới áp lực của gia tộc, Liễu Kim Sinh lựa chọn thoái nhượng.
Ông ta bảo Nhất Chi Mai chờ thêm mấy năm, chờ ông ta kế thừa vị trí gia chủ thì nhất định sẽ cưới bà ta.
Dưới cơn nóng giận, Nhất Chi Mai rời khỏi nhà họ Liễu, chạy đến đảo Cửu Long trên biển Hoa Đông, trộm bảo vật "Mỹ Nhân châu" của đảo chủ, cũng khắc xuống một chữ "Liễu", còn để lại tín vật Liễu Kim Sinh thường dùng tại nơi đó.
Đảo chủ đảo Cửu Long giận dữ, sai người đến làm náo loạn nhà họ Liễu thành phố Dũng.
Liễu Kim Sinh vốn có thể giải thích rõ ràng, nhưng ông ta không giải thích, mà ôm hết mọi chuyện vào người.
Lúc ấy Liễu Kim Sinh đang ở ngưỡng cửa Tông Sư, trận chiến lớn với cao thủ đảo Cửu Long khiến ông ta hoàn thành đột phá.
Đảo chủ đảo Cửu Long ngại thế lực trên bờ của nhà họ Liễu lớn, lại có Tông Sư trấn giữ nên đành phải coi như không có gì.
"Tôi biết rồi, ngày hôm đó Vương Tông Sinh đến quán bảo chị trả lại đồ vật, hóa ra gã đang nhắc đến "Mỹ Nhân châu" chị trộm từ đảo Cửu Long".
Lý Dục Thần nghe xong chuyện cũ chị Mai kể thì tổng kết lại.
Chị Mai gật đầu đáp: "Chính xác, đã bao nhiêu năm nay, Liễu Kim Sinh vẫn luôn cõng nỗi oan ức này thay chị. Ông ta làm như vậy cũng mạo hiểm không nhỏ, mặc dù ông ta là Tông Sư, nhưng đảo chủ đảo Cửu Long cũng là Tông Sư. Nếu thật sự liều mạng thì hậu quả khó lường".
Lý Dục Thần cẩn thận nhìn chằm chằm khuôn mặt của bà ta.
Chị Mai hơi ngượng ngùng, quở trách: "Cần nhìn lâu như vậy sao!"
Lý Dục Thần trịnh trọng nói: "Tôi đang tìm nếp nhăn trên mặt chị, nhưng thực sự không tìm ra được. Chỉ nói làn da, da của chị đích thực non mịn như thiếu nữ mười mấy tuổi mới có. Nếu không phải khí chất của chị trưởng thành, có khí thế giang hồ, bảo chị hai mươi tuổi cũng là già".
Chị Mai cười khanh khách, run rẩy hết cả người.