Lý Dục Thần cứ cảm thấy cách dùng từ này có vấn đề, quay sang nhìn ông chủ Vương, thế mà lần đầu tiên ông ấy không đấu võ mồm với sư phụ Vinh.
Tâm tình Mã Sơn khá sa sút.
Lý Dục Thần biết là bởi vì chuyện của Trương Diễm Diễm, anh không nói gì thêm, vấn đề về tâm lý này chỉ có chính anh ta mới vượt qua được.
Một lát sau, dì Tình gọi mọi người xuống ăn cơm.
Hôm nay sư phụ Vinh không xuống bếp, tất cả đều do dì Tình làm.
Ai ai cũng khen đồ ăn dì ấy làm ngon, có hương vị khác so với món của sư phụ Vinh.
Lúc bọn họ đang ăn, Thái Vĩ Dân đến.
Gã ta làm theo dặn dò của Mã Sơn, giúp Lý Dục 'Thần làm thẻ căn cước và điện thoại.
Thái Vĩ Dân nhìn Lý Dục Thần vẫn mang theo vài phần cẩn thận.
Anh bảo gã ta ngồi xuống cùng nhau ăn cơm.
Thái Vĩ Dân khoát tay lia lịa: "Không cần, không cần đâu, tôi chỉ đến đưa đồ cho cậu Lý thôi, sẽ đi ngay".
Lý Dục Thần cười nói: "Toàn là người mình ngồi mâm này cả, đừng câu nệ, ngồi xuống ăn đi".
Dì Tình đã lấy bát đũa cho gã ta. Thái Vĩ Dân cảm thấy nơm nớp khi được quan tâm.
Trong lòng gã ta, Lý Dục Thần tồn tại giống như thần.
Mà mấy người đang ngồi đây là ai, gã ta đều rõ ràng.
Mã Sơn là anh em thân như ruột thịt của Lý Dục 'Thần, Lâm Vân là em vợ tương lai, ba vị kia cũng là đại lão tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ.
Có thể ngồi ăn cơm cùng mâm với những người này, trong lòng Thái Vĩ Dân vừa thấy hồi hộp vừa thấy vinh quang.
Lúc ăn cơm, Lý Dục Thần và mọi người nhắc tới rất nhiều chuyện, không hề tránh né Thái Vĩ Dân.
Gã ta biết, mình cuối cùng cũng trở thành người bên cạnh cậu Lý.
Bây giờ quán Giang Hồ đã nghiễm nhiên trở thành †rung tâm tin tức của thành phố Hoà, mấy người chị Mai có được nhiều tin tức liên quan đến giang hồ nhất.
"Nghe nói hai ngày trước thủy triều Tiền Đường có con sóng dưới lòng sông cao mấy chục mét, xông lên cầu lớn qua sông. Hai bên bờ có rất nhiều người đến xem thủy triều bị sóng cuốn đi, đến khi thủy triều rút, mấy trăm mét bên ngoài còn có xác chết trôi".
"Sao có thể có sóng cao mấy chục mét được?", Lý Dục Thần kinh ngạc hỏi.
"Chuyên gia nói là đường ống khí thiên nhiên dưới đáy sông bị nứt vỡ rồi nổ tung, nguyên nhân tai nạn vẫn còn đang điều tra. Có điều giang hồ đồn đãi, có người nhìn thấy trong nước sông có giao long ẩn hiện".
"Giao long?", Lý Dục Thần khẽ nhíu mày: "Nếu như là hải giao mượn thủy triều hóa rồng, không thể chỉ xảy ra chuyện ở một chỗ được. Những chỗ khác có ai chứng kiến không?"
“Trước mắt chưa nghe nói”, chị Mai đáp.
"Anh rể, thật sự có loài rồng sao?", Lâm Vân tò mò hỏi.
Lý Dục Thần cười nói: "Loài rồng cậu tưởng tượng trong lòng có thật hay không tôi không biết, nhưng giao long trong biển thì thật sự cớ".
"Nhưng vừa rồi anh còn nói hải giao mượn thủy triều hóa rồng. Nó đã là giao long, còn muốn hóa rồng gì?”
"Người muốn thành tiên, giao muốn hóa rồng, chỉ là trạng thái khác nhau trên con đường tu hành của từng người mà thôi. Người tu thành tiên là có thể trường sinh, giao hóa rồng cũng giống vậy".
Lâm Vân dường như hiểu ra: "Ồ, em biết rồi, giao và rồng là sự khác biệt về cảnh giới, giống như người với tiên vậy. Mà giao long là cảnh giới xen vào giữa giao với long, cao hơn giao nhưng thấp hơn rồng. Giống với "Người Tiên", cao cấp hơn người nhưng còn thiếu một chút so với tiên. Anh rể, hiện tại có phải anh đang ở giai
đoạn Người Tiên không?”
Lý Dục Thần cười nói: "Đã bảo cậu luyện nhiều công phu, ít đọc tiểu thuyết thôi, khó trách luyện tập một bộ Võ còn không xong!"
Lâm Vân thè lưỡi, cúi đầu xuống và cơm.
Bị cậu ta chen vào nói như vậy, không ai bàn luận về chuyện giao long Tiền Đường nữa, ngược lại nhắc đến đại hội võ lâm sắp tổ chức.
Nhắc đến việc này, chị Mai bỗng nhiên không nói gì, trên mặt lộ vẻ lo âu.
Lý Dục Thần đã nhìn ra, hỏi: "Chị sao vậy?"
Ông chủ Vương lấy ra một thiệp mời mạ vàng từ trên người, đặt lên bàn: "Mấy ngày hôm trước chúng tôi vẫn ở thủ đô, Liễu Kim Sinh phái người đưa cho chúng tôi một tấm thiệp mời, mời ba chúng tôi đi tham gia đại hội võ lâm".
Lý Dục Thần lấy tới nhìn thoáng qua, là chữ viết tay, mạnh mẽ cứng cáp, khí thế bàng bạc, phía dưới ký tên Liễu Kim Sinh, hẳn là chữ viết tay của Liễu Kim Sinh.
Lý Dục Thần cười đáp: "Vậy thì đi thôi, mở mang kiến thức xem các Tông Sư đọ sức với nhau không tốt sao?"
Chị Mai vẫn yên lặng.
Ông chủ Vương trả lời: "A Mai và Liễu Kim Sinh có một chút ân oán, lần này e rằng không tránh khỏi. A Mai, tự bà nói đi, hiện tại chỉ có cậu Lý mới có khả năng giúp bà”.
Ông chủ Vương nói xong thì đứng lên, sư phụ Vinh cũng đứng dậy, hai người cùng nhau đi ra khỏi cửa.
Những người khác thấy thế thì lập tức hiểu được, sôi nổi đứng dậy rời đi.
"Lan Môn ngoài cá cược ra, cũng có trộm cắp. Cả hai môn chị đều học".
"Nhưng khác với Vinh Môn, Vinh Môn nhiều ăn cắp vặt, mà Lan Môn ra đạo tặc".
"Dùng lời của sư phụ chị nói, chúng tôi là cướp của người giàu chia cho người nghèo".
"Khi chị dần dần có chút thanh danh trên giang hồ, nội tâm chị bắt đầu bành trướng, chị không còn thỏa mãn với việc trộm của nhà giàu nữa. Thế là, chị nhắm mục tiêu vào nhà họ Liễu tại thành phố Dũng".