“Đương nhiên là không thể. Người không phạm ta, ta không chạm người, nếu người phạm ta...”, Lý Dục Thần cười: “Vậy cứ đánh cho hắn không dám phạm nữa!”
...
Nhìn theo bóng lưng Lý Dục Thần và Lâm Vân biến mất trong màn đêm, Triệu Tứ Hải chán nản buông thõng súng trong tay.
“Bố!”, Triệu Thần Dương hết lên: “Vì sao bố không bắn? Thả bọn nó về thì nhà họ Triệu còn mặt mũi nào nữa!”
“Nếu bắn không trúng thì sao?”
“Bắn không trúng? Sao có thể! Chẳng lẽ hắn né được viên đạn!”
Triệu Tứ Hải thở dài: “Cậu ta có né được đạn hay không thì bố chẳng biết nhưng chúng ta đánh cược không nổi!”
Triệu Thần Dương im lặng cúi đầu.
Hắn ta biết bố mình nói không sai, họ không đánh cược nổi, họ Lý này có thể giết cả nhà họ bất cứ khi nào muốn.
“Không ngờ nhà họ Lâm lại có thể mời tới một nhân vật như thế!”, Triệu Tứ Hải cảm thán: “Trời không đãi nhà họ Triệu chúng ta rồi!”
“Bố, chẳng lẽ chúng ta cứ thôi vậy sao?”
Triệu Thần Dương không cam tâm, hôm nay, thể diện của nhà họ Triệu đã mất sạch, nếu không phản kích thì vĩnh viễn sẽ bị nhà họ Lâm đè ép, không ngẩng đầu lên được.
Triệu Tứ Hải im lặng một lát mới nói: “Truyền lệnh xuống, chuyện hôm nay không được lộ ra ngoài, ai dám nói ra một chữ, xử theo gia pháp. Sau này, chúng ta nhượng bộ nhà họ Lâm. Chỉ cần cậu Lý kia còn ở nhà họ Lâm thì chúng ta vĩnh viễn không tranh giành với họ”.
“Vâng!”, Triệu Thần Dương chán nản đáp.
Triệu Tứ Hải chợt hỏi: “Đại sư Ngô này còn đồng môn nào không?”
“Nghe nói là có tận mấy sư huynh đệ, đều lăn lộn trong giang hồ, có chút tiếng tăm trong giới phong thuỷ. Hình như ở Tiền Đường có một người”, hai mắt Triệu Thần Dương sáng lên: “Bố, ý bố là mời họ tới giúp chúng ta...”
Triệu Tứ Hải lắc đầu: “Không phải giúp chúng ta mà là báo thù cho Ngô Hiền. Nếu có đồng môn thì thế lực chắc cũng không nhỏ. Con nghĩ cách để họ biết việc Ngô Hiền chết. Nhớ cho kỹ là việc này không thể liên quan tới nhà họ Triệu, hoàn toàn không dính líu gì. Đến lúc đó họ có báo thù, tìm nhà họ Lâm hay tên họ Lý thì chúng ta đều không xen vào...”
“Tọa sơn quan hổ đấu!”, Triệu Thần Dương bội phục giơ ngón cái với bố mình: “Vẫn là bố cao minh!”
...
“Cái gì? Tiểu Vân dùng dao kiềm chế Triệu Thần Dương?”
Lâm Thu Thanh nghe thuộc hạ báo cáo thì giật mình trợn mắt.
Nghiêm Tuệ Mẫn càng thêm kinh hãi tới tái mặt: “Ôi giời ơi, vậy làm sao đây? Người nhà họ Triệu sẽ không tha cho thằng bé mất! Thu Thanh, mau vào cứu người!”
“Người của chúng ta đã tới chưa?”, Lâm Thu Thanh hỏi.
“Đều đến rồi, ông có thể ra lệnh bất cứ lúc nào!”, thuộc hạ đáp.
Lâm Thu Thanh vẫn còn có chút chần chờ, một khi mình dẫn người xông vào trang viên thì thật sự phải khai chiến với nhà họ Triệu.
Quan trọng là ở sân nhà của họ Triệu, ông ta không nắm chắc phần thắng.
Như là Triệu Tứ Hải dẫn người xông vào sơn trang Bắc Khê của nhà họ Lâm vậy, ông ta tin chắc người họ Triệu không thể chiếm được ưu thế.
“Thu Thanh, ông còn chờ gì nữa, Tiểu Vân có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào!”, Nghiêm Tuệ Mẫn thúc giục.
Lâm Thu Thanh cũng có quyết định, hạ lệnh: “Xuất phát!”
...
Thấy xe phía trước khởi động rồi, Lâm Lai Nghi ngồi ở xe sau hưng phấn.
“Sắp bắt đầu, sắp bắt đầu rồi! Lâm Thu Thanh dẫn theo người mình triệu tập xuất phát, xem ra thật sự sắp khai chiến với nhà họ Triệu rồi. Quốc Thành, anh nói xem ai sẽ thắng?”
“Nếu là buôn bán thì hai nhà Triệu – Lâm có thực lực tương đương, có lẽ nhà họ Lâm mạnh hơn chút nhưng nếu là đánh nhau, nhà họ Lâm chưa chắc là đối thủ của nhà họ Triệu. Huống chi lần này đánh trên sân khách, nhà họ Triệu chiếm hết ưu thế rồi”.
“Lâm Thu Thanh sốt ruột như vậy thì nhất định là thằng con cưng trai cưng gặp nguy hiểm rồi!”
Viên Quốc Thành gật đầu: “Người của anh cũng đã đi rồi. Lát nữa hai nhà Triệu – Lâm đánh nhau, hai bên tổn thất, người thắng cuối cùng chỉ có thể là chúng ta, ha ha ha...”
“Cái này gọi là “Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình phía sau”. Trong mắt Lâm Lai Nghi toát ra tia ác độc: “Quốc Thành, thằng ranh Lý Dục Thần kia phải để em xử nhé!”
“Yên tâm, anh sẽ giữ mạng của nó lại cho em chơi theo ý mình!”. Viên Quốc Thành hào phóng nói.
...
Đoàn xe nhà họ Lâm lướt như bay trong màn đêm, nhanh chóng tới cửa trang viên nhà họ Triệu.
Bên trong im ắng, bóng đêm mịt mờ như bức tranh thần bí.
“Gia chủ, xông vào không ạ?”, thuộc hạ hỏi.
Lâm Thu Thanh cau mày: “Quái thật, ngay cả người trông cửa cũng không có sao?”
Nghiêm Tuệ Mẫn la lên: “Thu Thanh, đừng nghĩ nữa, mau vào cứu người!”
Lâm Thu Thanh gật đầu, ra lệnh: “Được, mọi người tiến vào. Nhớ kỹ, cứu người là quan trọng nhất, không cần thiết thì đừng liều mạng với nhà họ Triệu. Chỉ cần cứu Tiểu Vân ra là lập tức rút lui!”
“Còn cả Dục Thần nữa!”, Lâm Mộng Đình nhắc.
Cấp dưới đều trong tư thế sẵn sàng.
Tại cổng lớn trang viên xuất hiện hai bóng người.
Vì cách khá xa, trời lại tối nên không nhìn rõ là ai.
Hai người lững thững bước đi giống như đang tản bộ, thỉnh thoảng còn trò chuyện đôi ba câu.