Lấy Lý Dục Thần làm tâm, đống xúc tu tạo thành một vòng tròn đường kính một mét.
Bù nhìn không cam tâm, xúc tu tiếp tục phát triển tràn lan chung quanh.
Vệ sĩ, bảo vệ gần đó lập tức bị thứ gì quấn lấy rồi bị bọc kín mít.
Những người khác thấy vậy thì té nhào lui ra sau.
Một người bò chậm, bị một cọng rơm đuổi kịp quấn lấy cổ chân.
Bảo vệ kia ra sức bò đi, rơm rạ thì kéo về sau.
Bất chợt, một lực kéo mạnh khiến bảo vệ kia bay lên không, mấy cọng rơm đâm vào trong cơ thể hắn ta, rút máu từ trong đó truyền về người bù nhìn.
Thoáng chốc, đống rơm bọc lấy Lâm Vân và bò tràn lan trên đất biến thành máu đỏ tươi.
Còn bảo vệ kia thì rơi xuống đất, biến thành thây khô.
Mọi người sợ tới mức mặt không còn hột máu, tất cả đều chạy biến.
“Đại sư Ngô, mau dừng lại, đừng tổn thương người một nhà!”. Triệu Tứ Hải cố gắng kiềm nén sự sợ hãi nói.
“Ha ha ha! Kẻ có mặt tại đây đều phải chết!”, Ngô Hiền hét to, trong mắt là sự điên cuồng.
Lý Dục Thần cười lạnh: “Rốt cuộc cũng chịu lộ ra bộ mặt thật, ông không phải người trong đạo môn hay vu môn, ông tu ma đạo!”
“Thế thì sao? Ranh con, cậu ỷ vào pháp bảo. Cho rằng nó có thể giúp tránh thoát Tác Hồn Tế của tôi sao? Để tôi coi cậu có thể chống đỡ tới bao giờ?”
Lý Dục Thần nhìn thoáng qua Lâm Vân bị bao bọc rồi cười lạnh:
“Pháp bảo? Trên người tôi đúng là có vài món nhưng để đối phó ông thì không cần dùng tới pháp bảo!”
Bùa lửa trong tay anh sắp cháy hết, chỉ còn lại một góc, đang bị đầu ngón tay anh nắm lấy.
“Không phải ông mới nhắc tới lửa tím Thần Tiêu sao? Tôi sẽ cho ông hiểu biết một chút cái gì mới là lửa tím Thần Tiêu chân chính!”
Sau đó anh lại nói: “Lâm Vân. Chuẩn bị xong chưa, anh rể giúp em vượt ải!”
Anh dứt lời, tay run lên, mảnh bùa còn lại hoá thành ngôi sao băng bay về phía bù nhìn.
Người bù nhìn lập tức bị thiêu cháy.
Ngọn lửa màu tím tinh khiết, không chút tạp chất.
Lửa bén rơm lan ra với tốc độ cực nhanh. Nơi ngọn lửa đi qua, rơm rạ đều biến mất trong đốm lửa tím, ngay cả tro tàn cũng không còn.
Chỉ chốc lát sau, Lâm Vân xuất hiện.
Hiện tại, Lâm Vân đang nhắm chặt hai mắt, đứng một tư thế kỳ quái, tay ôm ngực như đang đứng cọc vậy.
Trên lưng cậu ta còn người rơm kia, nó vẫn không bị tổn hại gì.
Rơm bị lửa tím thiêu rụi nhưng ngọn lửa chẳng hề tổn thương Lâm Vân hay người rơm.
Một lát sau, Lâm Vân mở bừng mắt, thở ra một hơi dài.
“Anh rể, em, em thành công rồi thì phải!”
Lý Dục Thần gật đầu, túm một cái trong hư không, những đốm lửa tím còn đang cháy bị anh chộp vào tay rồi lại bị hất ra.
Bốn đốm lửa bắn về phía Ngô Hiền.
Ngô Hiền hoảng sợ, muốn tránh né nhưng không còn kịp rồi.
Bốn đốm lửa lần lượt rớt trên tứ chí của ông ta rồi lập tức bùng lên thành lửa lớn.
Ngô Hiền ra sức dập lửa nhưng dù ông ta làm thế nào thì lửa trên tay và chân đều không thể dập tắt.
Càng kỳ quái hơn là lửa này chỉ thiêu ông ta, đụng tới thứ khác thì vật ấy chẳng hề hấn gì.
Ngô Hiền bị bọc trong lửa gào lên.
“A...”
“Rốt cuộc mày là ai?”
“Rốt cuộc là ai...”
Giọng của ông ta nhỏ dần, cơ thể từ từ ngừng lại.
Lửa tím tắt ngúm, chỉ còn một người đã bị cháy đen.
Một cơn gió thổi qua, tất cả tan thành mây khói.
Trên đời đã không còn đại sư Ngô nữa.
Lý Dục Thần nói với Lâm Vân: “Đi thôi!”
“À vâng!”, Lâm Vân gật đầu, trên lưng đeo người rơm, cầm theo bao tải, đi bên cạnh Lý Dục Thần, ra bên ngoài.
“Còn lâu mới được ra khỏi đây!”
Triệu Tứ Hải đột nhiên rút ra khẩu súng lục, nhắm vào hai người.
“Các người đừng ai mong sống sót rời được đây!”
Lâm Vân thấy súng thì có chút sợ hãi và lúng túng theo bản năng.
Lý Dục Thần hờ hững nói.
“Ngon thì ông nổ súng thử xem!”
Chân anh không hề ngừng, ung dung đi qua họng súng của Triệu Tứ Hải.
Lâm Vân thấy thế vội vàng đi theo.
Tay Triệu Tứ Hải run rẩy, nhắm vào bóng lưng hai người...
Biết rõ sau lưng có kẻ dùng súng chĩa vào mình mà Lý Dục Thần vẫn nhàn nhã như đi dạo vậy.
Lý Dục Thần cười đáp: “Anh không diệt nhà họ Triệu, đừng có nói lung tung!”
Lâm Vân nói: “Là do anh không làm thôi! Em tin, nếu anh muốn, bắt đầu từ ngày mai, nhà họ Triệu không còn hiện diện ở thành phố Hoà nữa!”
Lý Dục Thần dừng chân: “Tiểu Vân, cậu phải nhớ kỹ, cuộc đời cũng là một lần tu hành, luyện võ cũng được, thuật pháp cũng chẳng sao, tới bây giờ không phải là để diệt trừ ai cả mà là vì tu thân, giúp mình viên mãn. Chỉ có viên mãn bản thân thì mới có thể bước vào tiên thiên, người – trời hợp nhất. Sau này cậu luyện võ thì phải tránh những loại tranh đấu tàn nhẫn, bằng không sẽ thất bại. Mà bại trong tay người khác cũng là thua trong lòng mình”.
Lâm Vân nghe thế thì cái hiểu cái không, chỉ hoang mang hỏi: “Nếu có người bắt nạt em thì sao, cũng không đánh trả à?”