“Này, Tứ Hải”.
Dương Cảnh Đào thấy thế vội muốn ngăn lại, nhưng không ngăn kịp, Triệu Tứ Hải đã trực tiếp một hơi uống cạn ly rượu còn hơn nửa.
Dương Duyệt ở một bên cũng có chút không thể hiểu nổi tại sao Triệu Tứ Hải lại như này, giống như đang muốn nói xin lỗi vậy.
Lúc này, trong lòng Lâm Hàn đương nhiên hiểu rõ ý tứ của Triệu Tứ Hải, anh ta chính là đang muốn nói xin lỗi mình về những chuyện xảy ra lúc trước.
Mặc dù dáng vẻ của Triệu Tứ Hải nhìn qua rất chân thành, nhưng Lâm Hàn cũng hiểu rõ, nếu Lâm Hàn không phải là đại ca của Vùng Xám Hoa Đông thì Triệu Tứ Hải căn bản sẽ không như thế này, thậm chí còn cảm thấy bản thấy mình chẳng làm gì sai cả.
Bây giờ Triệu Tứ Hải cảm thấy bản thân mình đã sai, chủ yếu vẫn là do thực lực của Lâm Hàn quá mạnh mẽ, hoàn toàn không phải là người mà anh ta có thể trêu chọc được.
Ngay cả Dương Lệ cũng hiểu được ý tứ của Triệu Tứ Hải, hận ý trong lòng đối với Triệu Tứ Hải cũng vơi đi phần nào.
Lâm Hàn khẽ gật đầu, thản nhiên nói: “Được rồi, đều là người một nhà, mau ngồi xuống dùng bữa đi”.
Lâm Hàn trả lời lại, bình thản thong dong, dường như đáp lại một chuyện hiển nhiên.
Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt nhìn thấy dáng vẻ đó có Lâm Hàn thì đều có hơi khó chịu, đang muốn nói gì đó thì lại bị Triệu Tứ Hải ngăn lại.
Mà trong lòng Triệu Tứ Hải lại thở phào một hơi nhẹ nhõm, dáng vẻ của Lâm Hàn mặc dù lạnh nhạt, nhưng dường ý không có ý truy cứu tính toán với anh ta.
Triệu Tứ Hải cứ tưởng rằng lần này Lâm Hàn gọi bọn họ đến ăn cơm là muốn gây sự với anh ta, bây giờ đã rõ không phải là muốn gây sự với mình, Triệu Tứ Hải lập tức thở phào một hơi, cả người cũng không còn căng thẳng như trước nữa.
Ngay lập tức, Triệu Tứ Hải cũng ngồi xuống.
Sau đó, mọi người bắt đầu dùng bữa. Bầu không khí của bữa cơm liên hoan này có hơi im ắng.
Bởi vì Dương Duyệt và Dương Cảnh Đào lúc trước đã đồng ý với Triệu Tứ Hải là sẽ không gây sự với Dương Lệ và Lâm Hàn, cho nên bọn họ cũng không biết phải nói gì. Dù sao trước đây mỗi lần ăn cơm cùng nhau, bọn họ đều gây đủ rắc rối cho Lâm Hàn và Dương Lệ, không thì lại tâng bốc Triệu Tứ Hải.
Nhưng bây giờ bọn họ không thể gây sự với Lâm Hàn và Dương Lệ được, hoàn cảnh bây giờ của Triệu Tứ Hải, bọn họ đều biết chẳng có gì hay ho mà tâng bốc cả, vì thế mà trong lúc nhất thời chẳng một ai lên tiếng.
Còn Lâm Hàn thì vốn đã không nói chuyện cùng với bọn họ, mà Dương Lệ cũng cảm nhận được bầu không khí có chút lúng túng, không biết nói cái gì cho phải.
Rất nhanh, bầu không khí lúng túng của bữa tiệc cũng kết thúc.
Dương Lệ và Lâm Hàn cũng đều cảm thấy có hơi kì lạ, kể từ ngày Lâm Hàn và Dương Lệ kết hôn cho đến nay, chưa bao giờ bữa tiệc gia đình lại yên ắng đến như thế, thật sự có hơi kỳ lạ, nhưng cảm giác chung thì cũng không tệ.
Sau khi ăn xong, Lâm Hàn nhìn về phía Triệu Tứ Hải, thản nhiên nói: “Tứ Hải, anh đến phòng làm việc của tôi một lát, chúng ta bàn bạc chút chuyện”.
“Được, được”, Triệu Tứ Hải nghe thấy thế vội vàng đứng lên, có hơi khẩn trương đi theo sau Lâm Hàn vào thư phòng.
Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt nhìn thấy một màn này cũng cảm thấy kỳ lạ, từ khi nào mà Triệu Tứ Hải lại nghe lời Lâm Hàn như vậy.
Dương Lệ nhìn thấy thế, đương nhiên hiểu rõ ý của Lâm Hàn, nhưng Dương Lệ cũng không biết Lâm Hàn sẽ định làm gì, có giúp đỡ Triệu Tứ Hải không. Dù sao lúc trước xảy ra chuyện như vậy, Triệu Tứ Hải thật sự là có hơi quá đáng. Cho đến tận bây giờ, nếu như không phải Dương Lệ tận mắt chứng kiến thì cô cũng sẽ không tin Triệu Tứ Hải lại có thể làm ra loại chuyện như thế.
Nhìn thấy nét mặt kỳ lạ của Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt, Dương Lệ cũng giải thích nói: “Không sao đâu, bọn họ bàn bạc chút chuyện làm ăn thôi, không có chuyện gì đâu. Hai người cứ ngồi ở phòng khách xem tivi ăn chút hoa quả đi”.
Dương Cảnh Đào và Dương Lệ khẽ gật đầu, cũng chỉ có thể làm như vậy thôi.
Bên trong thư phòng, Lâm Hàn và Triệu Tứ Hải nối bước nhau đi đến.
Lâm Hàn trực tiếp ngồi xuống, thản nhiên nói: “Đóng cửa lại”.
“À à, được”, Triệu Tứ Hải lúc này mới có phản ứng, vội vàng xoay người đóng cửa thư phòng lại. Triệu Tứ Hải ngày trước đối mặt với Lâm Hàn vênh váo tự đại bây giờ lại khẩn trương không thôi.
“Ngồi đi”, Lâm Hàn chỉ vào cái ghế ở trước bàn đọc sách nói.
“Được, được”, Triệu Tứ Hải dè dặt ngồi xuống.
Lâm Hàn để ý Triệu Tứ Hải dè dặt như vậy, thầm cảm thấy buồn cười. Triệu Tứ Hải ngày trước vênh váo tự đại, xem thường khinh bỉ Lâm Hàn, e rằng nghĩ thế nào cũng không thể ngờ được sẽ có một ngày anh ta lại sợ Lâm Hàn như thế, lúc đối mặt với Lâm Hàn cũng sẽ dè dặt như này đâu.
Nhưng Lâm Hàn cũng lười nói nhiều với Triệu Tứ Hải, đối với loại người như Triệu Tứ Hải, Lâm Hàn không có ý muốn thương lượng gì thêm.
Nếu không phải anh ta là anh rể của Dương Lệ thì loại người như Triệu Tứ Hải này thậm chí còn không đủ tư cách để nói chuyện với Lâm Hàn.
“Về chuyện lần trước, anh không nói cho Dương Duyệt và Dương Cảnh Đào biết đấy chứ?”, Lâm Hàn hỏi.
“Không hề, không hề”, Triệu Tứ Hải lắc đầu nguây nguẩy nói: “Cậu yên tâm, chuyện đó tôi làm theo lời cậu dặn, một câu cũng không hề tiết lộ với bọn họ, bọn họ hoàn toàn không biết gì hết”.
Lâm Hàn nghe thấy vậy thì khẽ gật đầu, chuyện này tạm thời không thích hợp nói với bọn họ, sau này cũng tạm thời sẽ không nói cho họ biết, đây cũng là suy nghĩ của Dương Lệ và Lâm Hàn.
Nếu không phải lần trước xảy ra chuyện đó thì Lâm Hàn căn bản sẽ không để Triệu Tứ Hải biết được thân phận của mình, thậm chí ngay cả Dương Lệ cũng sẽ không thể biết được. Dù sao thì chuyện này nếu có càng nhiều người biết thì đối với Lâm Hàn và người bên cạnh anh chỉ càng thêm bất lợi mà thôi.
“Cậu cứ yên tâm”, Triệu Tứ Hải nói, nhưng trong lòng lại thở phào một hơi nhẹ nhõm. Cũng may chuyện mà Lâm Hàn căn dặn không lộn xộn, nếu không không chừng sẽ bị Lâm Hàn gây rắc rối, mà đối mặt với Lâm Hàn, anh ta hoàn toàn không có cách nào cả.
Lúc này Lâm Hàn lại nói: “Nghe nói trong khoảng thời gian này anh vẫn chưa tìm được công việc, sơ yếu lý lịch bị trả lại, phỏng vấn bị đánh trượt, nguồn kinh tế trực tiếp bị cắt đứt, cuộc sống sinh hoạt cơ bản trong nhà cũng không thể duy trì được?”
Triệu Tứ Hải nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên ảm đạm, trong khoảng thời gian này anh ta thật sự không chịu nổi, dáng vẻ chẳng còn giống người, nhiều khi Triệu Tứ Hải thậm chí còn cảm thấy không thể trụ nổi nữa.
“Đúng vậy, chuyện này cũng chẳng còn cách nào cả. Tôi tuổi tác đã cao, lại không có năng lực. Lúc trước ông chủ Phùng giúp đỡ tôi là bởi vì cậu Lâm, bây giờ đừng nói là một công việc tốt, cho dù là một công việc bình thường tôi cũng không thể tìm được”, Triệu Tứ Hải có chút bất dĩ nói.