Rẽ Ngang Gió Tuyết - Khí Ngô Câu

Chương 136




Nhớ lại những chuyện xưa, Tạ Tùng Tuyển hơi mỉm cười, đến lúc ngẩng đầu nhìn Sùng Thiệu Đế ánh mắt đã trầm lắng trở lại.

“Giờ đây thần vô oán vô hận, chẳng cần giang sơn này nữa, chỉ muốn cùng người trong lòng sống hết đời sau.”

“Người trong lòng? Nữ tử nhà ai?” Sùng Thiệu Đế tự dưng nổi giận, cằn nhằn: “Tạ Tùng Tuyển, trẫm lao tâm khổ tứ, ngay cả Thanh Cuồng Khách cũng mời về dạy kiếm thuật cho con, nuôi con văn võ song toàn, con lại nói với ta con không cần giang sơn mà chỉ muốn sống kiếm si tình? Đúng là thiển cận ngu dốt!”

Có lẽ người cảm thấy cằn nhằn chưa đủ, liền giơ tay cầm nghiên mực trên thư án ném về phía Tạ Tùng Tuyển.

Tạ Tùng Tuyển không né, nghiên mực rơi bên chân hắn, mực vấy lên quan phục của hắn.

“Lao tâm khổ tứ? Nói cứ như người thật sự yêu thương trọng dụng con lắm.” Ánh mắt Tạ Tùng Tuyển tối đen: “Hoàng thượng, lúc ở Bắc Khương con vì trọng thương mà mất đi ký ức, người có biết tại sao con lại nhớ lại hay không?”

Sùng Thiệu Đế nén giận, lồng ngực phập phồng, trầm mặc nhìn Tạ Tùng Tuyển.

“Ngày đại thọ Thái sư, Nguyên Thiệu bất cẩn té xuống hồ, con nhảy xuống cứu nó, nhìn thấy bộ dạng vùng vẫy trong nước của nó mới nhớ lại có lần con cũng từng vùng vẫy trong nước như thế.”

Sùng Thiệu Đế nghe vậy, sắc mặt trầm xuống.

Từ sau khi đăng cơ, người vẫn luôn trầm mê chính vụ, rất ít khi Tạ Tùng Tuyển gặp người ở hậu cung.

Hôm đó Sùng Thiệu Đế ngắm hoa lê bên bờ hồ, chỉ có Trịnh Quan ở bên cạnh đợi hầu.

Tạ Tùng Tuyển nhìn thấy, lòng thầm vui mừng, gần đây vừa mới mua được mấy quyển sách rất hay, muốn kể cho Sùng Thiệu Đế nghe, bởi vì quá gấp gáp trên trượt chân té xuống hồ.

Hắn biết Sùng Thiệu Đế nhìn thấy, cũng liều mạng gọi Hoàng thượng, liều mạng kêu cứu.

Trong lúc cận kề cái ch/ết, lúc hắn cần phụ thân nhất, nhưng Sùng Thiệu Đế từ đầu đến cuối chỉ lạnh mặt nhìn hắn.

Có lẽ, người muốn đứa con này cứ thế ch/ết đi, đứa trẻ là bằng chứng cho sự thất bại và nhục nhã của người, không cần lo lắng gì thêm về lời nguyền giết cha đoạt ngôi nữa.

Đứa trẻ càng giãy dụa càng chìm sâu, đến khi tri giác chìm vào bóng tối, chẳng còn sức lực phản kháng. Dòng nước lạnh lẽo đoạt mất ý thức của nó, chỉ để lại bóng tối ngợp thở khiến nó tuyệt vọng.

Trong làn nước, nó mờ mờ nhìn thấy một đôi tay ôm lấy nó khỏi vực sâu, rồi nó mơ hồ nép vào một lòng ngực, cảm giác ấm áp đến thế, chỉ tiếc là người đó không phải Sùng Thiệu Đế mà là Trịnh Quan.

Ngay cả một thái giám không có phúc phần tử nữ còn để tâm đến mạng sống của nó hơn Sùng Thiệu Đế.

Nghĩ đến đây, Tạ Tùng Tuyển bật cười, chẳng biết là bi ai hay trào phúng.

“Con quên đi rất nhiều thứ, chỉ nhớ rõ nỗi sợ khi ấy. Hoàng thượng, người chưa từng muốn làm phụ thân của một nghiệt chủng, lúc trước là vậy, bây giờ cần gì phải như thế?”

Hắn cúi đầu nhìn vết mực loang trên lụa.

Sùng Thiệu Đế nhìn sườn mặt trẻ trung của nhi tử, phụ tử hai người chìm vào im lặng, một lúc lâu sau, Sùng Thiệu Đế mới nói: “Nếu con đã hận trẫm như thế thì cần gì phải vào cung cứu giá?”

Tạ Tùng Tuyển đáp: “Con vào cung cứu giá không phải vì Hoàng thượng là một người phụ thân tốt mà vì người là một Hoàng đế tốt.”

Tiêu Vương đến ch/ết cũng không hiểu vì sao năm đó Sùng Thiệu Đế đã phạm lỗi tày trời với phu thê Tống thị nhưng Tiên đế vẫn nguyện ý truyền vị cho Tạ Dịch.

Bởi vì Tạ Dịch đủ vô tình.

Tiêu Vương có thể vì nữ tử mình yêu mến mà cãi lời Tiên đế, kháng chỉ cưới Tiêu Vương phi, có thể vì trút giận cho con trai mà lập mưu tạo phản, còn Tạ Dịch không giống.

Tạ Dịch vì ngôi vị Thái tử mà từ bỏ Mạnh Nguyên Nương cưới người mình không thích là Từ Niệm Thanh làm trắc phi, cũng sẽ không vì con trai và trọng thần bỏ mạng sa trường mà bỏ quên sống ch/ết của dân chúng, có thể bỏ qua thù hận cá nhân không gây chiến với Bắc Khương.

Sau khi Sùng Thiệu Đế đăng cơ, Tiêu Vương hưởng tận vinh hoa phú quý, bởi vì Tiêu Vương là huynh đệ ruột từng cùng nhau vào sinh ra tử.

Sùng Thiệu Đế có thể quý mến ông ta, nhưng khi Tiêu Vương khởi binh tạo phản, người cũng có thể tự tay cầm cung tiễn lấy mạng Tiêu Vương.

Lúc gi/ết ch/ết Tiêu Vương, sắc mặt Sùng Thiệu Đế bình tĩnh, ngay cả mắt cũng không chớp một cái, tựa như đó là điều hiển nhiên.

Không phải ai cũng có thể lãnh huyết vô tình như thế.

Có lẽ người cũng đã từng có một thời đem hết lòng yêu thương một ai đó, tỉ như Mạnh Nguyên Nương, cả trăm bức thủy mặc đan thanh cũng là dáng vẻ ngày xưa của nàng, hoặc là đối với Tạ Tùng Tuyển, Sùng Thiệu Đế cũng từng muốn quét sạch Bắc Khương, vì con trai rửa hận…

Nhưng lòng thành này trước mặt cẩm tú sơn hà, trước quyền lực tối cao, tất cả đều là cát bụi.

“Người vẫn luôn lạnh lùng như thế, vẫn luôn lý trí, vẫn luôn lấy đại cục làm trọng, dân chúng Đại Lương cần một vị Hoàng đế vô tình như người, nhưng con không cần một người phụ thân như thế, cũng không làm nổi Hoàng đế như người.”

Tạ Tùng Tuyển chậm rãi đáp lời, dập đầu tạ ơn muốn rời khỏi.

Sùng Thiệu Đế nhìn dáng vẻ của Tạ Tùng Tuyển, chỉ biết ngậm ngùi.

Người vẫn còn rất tỉnh táo, người hiểu rõ lý do vì sao mình lại phẫn nộ với lựa chọn của Tạ Tùng Tuyển.

Không phải vì Tạ Tùng Tuyển thiển cận, gò bó mình trong nữ nhi tình trường, mà vì hắn có thể kiên định truy cầu bản tính ban đầu.

Chuyện mà năm đó Tạ Dịch thân là Hiền Vương Thế tử chưa từng làm được.

Chẳng biết qua bao lâu, Sùng Thiệu Đế thả lỏng đôi tay vẫn luôn nắm chặt, sắc mặt bình thản: “Ái khanh có công cứu giá, trẫm vẫn chưa thưởng cho con, con thích nữ tử nhà ai, trẫm sẽ hạ chỉ tứ hôn.”

Tạ Tùng Tuyển mỉm cười: “Đa tạ ý tốt của Hoàng thượng, nhưng cho dù không có tứ hôn người đó vẫn nguyện ý gả cho con.”

Sùng Thiệu Đế sững người, lại nhớ đến Mạnh Nguyên Nương, nhưng lập tức che giấu cảm xúc: “Lưỡng tình tương duyệt, rất tốt, rất tốt, không phải ai cũng có phần phúc này…”

Dường như người vẫn còn muốn nói gì nữa, nhưng cuối cùng vẫn không thể nói thành lời, chỉ phất tay cho Tạ Tùng Tuyển lui xuống.

Tạ Tùng Tuyển cũng không nhìn thêm nữa, đứng dậy rời khỏi.

Trong Minh Huy điện chỉ còn lại mình Sùng Thiệu Đế. Yên tĩnh đến tột cùng, yên tĩnh đến lạnh lẽo, mặt trời thấu qua mành cửa, chẳng còn rực rỡ như ở bên ngoài, trần ai lơ lửng phù trầm giữa không trung.

Sùng Thiệu Đế lên ngôi lúc còn trẻ, trong tay nắm quyền lực lớn nhất thiên hạ, bao năm qua chăm lo cho dân chúng, để lại không ít thành tựu, đến nay lại thở dài mấy hơi, đột nhiên cảm thấy sức lực cùng kiệt.

Tay người nắm chặt đầu rồng trên long ỷ, cả người xụi lơ, bởi vì căng thẳng hồi lâu nên chẳng còn sức đứng dậy.

Không lâu sau, Trịnh Quan bưng một trản trà vào, thấy nghiên mực rơi trên nền cẩm thạch liền cúi người nhặt lên, cung kính đặt lại trên thư án.

Trịnh Quan thấy tình hình như thế cũng đoán được bảy tám phần, ông cúi đầu lau sạch vết mực trên thư án, nhỏ giọng nói: “Xem ra Hoàng thượng vẫn không nói sự thật cho tiểu Quận vương, nô tài nào có biết bơi, năm đó người mạo hiểm nhảy xuống hồ cứu y lên rõ ràng là…”

Sùng Thiệu Đế bật cười, không thể Trịnh Quan nói tiếp.

“Trẫm có nhiều con cái như thế chỉ có mình nó dám phản nghịch lật trời, cái thứ không biết hiếu thuận đó.” Dường như là phát giận, lại dường như là kiêu ngạo tự hào: “Nó muốn làm chim ưng giữa trời, không muốn làm con diều trong tay trẫm thì cứ cho nó đi thôi!”

Tạ Tùng Tuyển đã không muốn làm diều trên dây, Sùng Thiệu Đế cũng không nói ra sự thật, không ràng buộc cánh chim mà mình yêu thương hết mực.