Rẽ Ngang Gió Tuyết - Khí Ngô Câu

Chương 135




Tạ Tùng Tuyển nghe y mang họ Bùi liền biết đây là con trai út của Bùi Thừa Cảnh.

Ngày đó Bùi Trường Hoài theo Bùi Thừa Cảnh vào cung diện thánh, Sùng Thiệu Đế thấy đứa trẻ này như hoa như ngọc, ngoan ngoãn đáng yêu, cũng đem lòng quý mến, đặc cách vào cung làm bạn học với hoàng tử.

Lần trước Bùi Trường Hoài đi vội, trong lòng chỉ lo cho con chim non, chỉ nói tên mình cho Tạ Tùng Tuyển biết mà quên mất hỏi tên người ta.

Bùi Trường Hoài chỉ nhớ Tạ Tùng Tuyển một thân áo đỏ chói mắt, không giống như cung nhân tầm thường, nhưng sau đó y đã gặp qua hết các hoàng tử, cũng chẳng thấy thiếu niên lang trong ngự hoa viên đó nữa.

Đến một ngày, hoàng tử không đáp được câu hỏi của đại học sĩ, liên lụy Bùi Trường Hoài cũng bị khẽ tay, thêm vào y nhớ nhung con chim ở nhà, không tập trung nghe giảng nên sau khi tan học bị đại học sĩ giữ lại khảo vấn kinh văn.

Bàn tay Bùi Trường Hoài vẫn còn đau, nếu về trễ lại bị phụ thân phạt đứng tấn, trong lòng ấm ức, vừa đọc sách vừa khóc rấm rứt.

Y vẫn luôn cho rằng mình không thông minh, nên lúc nào cũng cần cù hơn người khác, cho nên đại học sĩ hỏi gì y cũng đáp được.

Trả lời rất hay, khóc cũng không ngừng, đại học sĩ không giáo huấn y nữa mà cho y về nhà.

Bùi Trường Hoài cung kính tiễn đại học sĩ ra về mới dọn sách vở ra về. Đột nhiên có ai từ bên ngoài đẩy cửa sổ, hoa lê như tuyết theo gió ùa vào.

Thiếu niên hồng y nhoài người vào, cánh tay hắn chống cửa sổ, mỉm cười nhìn Bùi Trường Hoài: “Đúng thật là ngươi, Bùi Dục. Ngươi khóc

gì chứ? Bị tiên sinh phạt à?”

Bùi Trường Hoài nhìn thấy hắn, cũng quên luôn cái tay đau, vui mừng nói: “Ta học không tốt nên bị tiên sinh phạt đọc sách, không sao đâu. Mà tại sao ngươi lại ở đây? Lần trước đi gấp quá ta cũng quên mất hỏi tên ngươi.”

Tạ Tùng Tuyển không đáp mà hỏi ngược lại: “Con chim đó còn sống không?”

Bùi Trường Hoài gật đầu: “Giờ nó mập ú luôn.” Tạ Tùng Tuyển hơi ngạc nhiên: “Thật không đó?”

Bùi Trường Hoài ngẩng mặt đắc ý cười: “Ngày mai ta sẽ đem cho ngươi xem.”

“Được!” Tạ Tùng Tuyển nghĩ ngợi một chút mới nói: “Thế ngày mai giờ này ta đến tìm ngươi.”

Bùi Trường Hoài đáp: “Một lời đã định.”

Bởi vì có lời hẹn của Bùi Trường Hoài, lần đầu Tạ Tùng Tuyển sinh ra cảm giác kỳ vọng với ngày mai.

Hôm sau, hắn đến học quán rất sớm, nằm trên nhành lê cổ thụ, vùi mình giữa tàn hoa trắng muốt.

Bên trong học quán vang vọng tiếng đọc sách, Tạ Tùng Tuyển ở bên ngoài ngáp ngắn ngáp dài.

Lúc trước hắn rất nhàn rỗi, cứ thích ngồi thừ trong Quan Văn Các đọc sách, mấy cuốn cổ văn điển tịch hắn đã đọc qua một lượt, chẳng tìm ra chút thú vị.

Nghe giảng không thú vị, nhưng nghe Bùi Trường Hoài đáp đề rất thú vị.

Lúc Bùi Trường Hoài phát âm thích kéo dài âm cuối, nghe thì ngoan ngoãn khéo léo, nhưng đôi lúc lại quăng ra mấy đáp án kinh thiên động địa.

Giống như lúc đại học sĩ giảng nữ nhân tốt cần phải tam tòng tứ đức, y liền nói, nhị tẩu tẩu ở nhà ý tính tình cứng rắn, thường xuyên nhéo tai huynh trưởng của y, tuy không tính là tam tòng tứ đức nhưng nhất định không phải nữ nhân xấu, từ đó suy ra lời này của thánh nhân không đúng hoàn toàn.

Đại học sĩ tức dựng râu, đập bàn bắt Bùi Trường Hoài đứng dậy nghe giảng.

Tạ Tùng Tuyển ở trên cây nghe vậy, ôm bụng cười lớn, thẳng thắn nói: “Không sai, nói hay lắm, lời của thánh nhân đều là nhảm nhí.”

Ví dụ như ‘không để ý thân nhân không phải là người’, ‘bất hiếu là đại nghịch bất đạo’, ‘con phải nghe cha’, tất cả đều là nhảm nhí.

Đợi cả buổi trời mới tan học, Bùi Trường Hoài vừa ngẩng đầu lên đã thấy Tạ Tùng Tuyển không ngừng vẫy tay với mình, bèn ra hiệu cho Tạ Tùng Tuyển đợi mình dưới gốc lê.

Không bao lâu sau Bùi Trường Hoài cũng ra tới.

Tạ Tùng Tuyển nhảy xuống đất, phủi hoa rơi trên thân, ngẩng đầu nhìn Bùi Trường Hoài đi tay không đến, cũng không cầm lồng chim, bèn nghi ngờ hỏi: “Chim đâu?”

Bùi Trường Hoài giơ tay trước mặt Tạ Tùng Tuyển.

Chú chim ló đầu khỏi tay áo y, cảnh giác quan sát xung quanh, đến lúc đảm bảo không có gì nguy hiểm mới nhảy lên lòng bàn tay Bùi Trường Hoài.

Nó đập cánh, đôi mắt đen láy, bộ lông xanh xám mướt rượt điểm thêm vài sợi lam óng ánh, trên ngực có một nhúm lông đỏ rực rỡ, vừa diễm lệ vừa hoạt bát.

Tạ Tùng Tuyển ngẩn ngơ nhìn.

Hắn không ngờ con chim non xấu xí kia sau khi trưởng thành sẽ có bộ dáng xinh đẹp như thế, cũng không cần nghĩ cũng biết phải cần bao nhiêu công sức mới có thể nuôi nấng nó lớn lên thế này.

Hắn bị dáng vẻ tràn ngập sức sống của sinh mệnh đẹp đẽ này câu mất hồn.

Bùi Trường Hoài vuốt đầu nó, giơ tay vung lên không trung, chú chim đập cánh bay mất.

Tạ Tùng Tuyển nhìn cánh chim biến mất giữa trời, có chút kinh ngạc: “Sao ngươi lại thả nó?”

Bùi Trường Hoài nghiêm túc đáp: “Người trong phủ nói chim này vốn là chim hoang trên núi, nó theo ta chỉ có thể ngột ngạt trong lồng, uổng phí đôi cánh trời sinh, như thế thì đáng thương lắm. Nếu được bay khỏi

hoàng thành, thiên địa rộng lớn, muốn bay đi đâu thì bay, thế mới là tiêu dao tự tại.”

Tạ Tùng Tuyển ngây người, ngẩng mắt nhìn trời xanh vời vợi, ngóng theo hướng cánh chim bay.

Bùi Trường Hoài không phát giác, lại thấp giọng nói tiếp: “Không giống ta, giờ mão phải dậy đi học, đến tối về phủ phải học võ với cha, học hành cũng không sao, nhưng đến tối có thể không học võ thì tốt rồi…”

Tạ Tùng Tuyển thấy y cũng hơi đáng thương, liền hỏi: “Ngươi không muốn học hành cũng không muốn luyện võ, thế ngươi muốn làm gì?”

Bùi Trường Hoài nghiêm túc ngẫm nghĩ một lát, nhưng chẳng biết nghĩ gì, chỉ thành thực đáp lời: “Ta chẳng có bao nhiêu kiến thức nên cũng chưa biết.”

Tạ Tùng Tuyển buột miệng hứa: “Mấy hôm nữa ta dẫn ngươi ra ngoài xem thử.”

Bùi Trường Hoài nghi ngờ: “Ngươi từng xuất cung à?” “Chưa.”

Bùi Trường Hoài bật cười: “Ngươi còn chưa đi bao giờ thì sao dẫn ta đi được? Ngươi bốc phét à?”

“Tạ Tùng Tuyển ta nhất ngôn cửu đỉnh, trước giờ chưa từng bốc phét! Ta muốn xuất cung là xuất cung.” Tạ Tùng Tuyển nói xong lại nhớ đến Hoàng thượng, nhớ đến Thái hậu, nhớ đến bản thân vĩnh viễn là nỗi ô nhục của Tạ gia, hắn nghiến răng nghiến lợi: “Nếu ta muốn đi cũng không ai giữ ta lại. Ta là sao chổi, là mối họa không thể diệt trừ, ta mà đi bọn họ còn mừng nữa là!”

Bùi Trường Hoài chưa từng thấy ai tự mắng mình như thế, khó hiểu nhìn Tạ Tùng Tuyển.

Tạ Tùng Tuyển càng nói càng giận, giống như nói cho Bùi Dục nghe, lại giống như tự nhắc nhở chính mình: “Ngươi nói đúng, trời đất rộng lớn như thế có chỗ nào không thể đi, ta muốn ra ngoài tiêu dao tự tại. Chỗ rách nát này có gì tốt đâu, ta không thèm!

Tạ Tùng Tuyển thấy chưa hả giận, ngửa đầu nhìn bầu trời lam bích hét lớn: “Ta không thèm!”

Nước mắt theo phẫn nộ rơi lách tách.

Tạ Tùng Tuyển phát t/iếtxong cũng không ngờ mình lại khóc, cắn răng gạt nước mắt, cố nín khóc.

Tạ Tùng Tuyển lớn như thế cũng chưa khóc trước mặt ai bao giờ, lúc này vừa gạt nước mắt vừa cảm thấy quá mắt mặt, len lén nhìn Bùi Trường Hoài ở bên cạnh, sợ y xem thường.

Nhưng Bùi Trường Hoài không hề chế nhạo hắn, trong mắt chỉ có lo lắng.

Y đưa cho Tạ Tùng Tuyển một chiếc khăn tay, nhỏ giọng hỏi: “Ta nói không đúng nên làm ngươi đau lòng hả?”

Ai ngờ nhóc này lại tự trách bản thân.

Tạ Tùng Tuyển chưa từng gặp qua người nào giống như Bùi Dục, nhất thời bật cười, nước mắt còn chưa khô.

Tiếng cười của thiếu niên trong trẻo như chuông ngân, hoa lê rơi xuống, như muốn cộng minh cùng.

Tạ Tùng Tuyển nghĩ thầm, Tạ gia ai cũng xem hắn là nghiệt chủng, không muốn yêu thương hắn thật lòng cũng không sao; cô độc một mình cũng không sao; Hoàng đế không muốn nhận hắn làm con trai cũng không sao.

Tất cả đều chẳng có gì to tát.

Chỉ cần Bùi Dục đồng ý làm bạn với hắn là được.