Trước khi đại vu y đến, Bảo Nhan Tát Liệt đã dùng hình với Tạ Tùng Tuyển. Hình cụ nào cũng dùng thử một lần, thế nhưng Tạ Tùng Tuyển một chữ cũng không khai.
Nhưng hắn phát hiện, chẳng biết vì nguyên do gì, Tạ Tùng Tuyển rất sợ nước.
Vừa lúc trong quân doanh của Tát Liệt có một binh sĩ biết một cánh dùng hình tên là ‘dán trên ngũ quan’, để tù binh chìm trong cảm giác ngộp thở tuyệt vọng trong thời gian dài.
Trước đây dùng roi hay thép nóng Tạ Tùng Tuyển đều mở miệng chế nhạo, nhưng dùng cách này, Tạ Tùng Tuyển sợ hãi đến nỗi không thể nói thành lời.
Bảo Nhan Tát Liệt bại trận liên tiếp, trong bụng đã sớm giận sôi gan, chỉ có hành hạ Tạ Tùng Tuyển mới có thể giúp hắn phát tiết.
Lương Quốc thắng thêm một trận, Tạ Tùng Tuyển ở trong ngục phải chịu thêm một phần thống khổ.
Không lâu sau, Tra Lan Đóa theo đại vu y đến quân doanh, chứng kiến thủ hạ của Tát Liệt dùng nước hành hình Tạ Tùng Tuyển, vội vàng ngăn cản mới giúp Tạ Tùng Tuyển thoát được một phen.
Tra Lan Đóa biết kim châm của đại vu y rất lợi hại, hết lời khuyên răn Tạ Tùng Tuyển đừng chống đối Tát Liệt nữa.
Nhưng Tạ Tùng Tuyển chỉ từ chối ý tốt của nàng.
Tra Lan Đóa không nhẫn tâm, bèn lén lút hỏi hắn: “Ngươi có nguyện vọng gì không? Chỉ cần nằm trong khả năng, ta nhất định sẽ giúp.”
Tạ Tùng Tuyển trước giờ chưa cầu xin ai, nhưng hôm nay đã đến đường cùng, trừ xin người giúp đỡ, hắn đã chẳng còn biện pháp.
Hắn nhờ Tra Lan Đóa hai việc.
Trong hốc gạch của phòng lao kế bên có một phong thư, là binh sĩ của hắn Triệu Quân gửi về quê nhà Tần Hoài, hi vọng nàng có thể mang ra ngoài tìm cơ hội gửi đi.
Còn một việc, sau khi bị bắt, vật mang theo bên người đều bị tịch thu, thứ khác chẳng đáng là gì, chỉ có một tấm bùa hộ thân rất quan trọng, cầu xin Tra Lan Đóa giúp hắn gửi trả cho Chính Tắc Hầu phủ tam công tử, thay hắn nói một câu ‘xin lỗi’
Tra Lan Đóa suy ngẫm một chốc, đáp: “Quân doanh canh gác rất nghiêm, Tát Liệt chỉ tôn trọng một mình đại vu y, ngay cả ta cũng bị soát người. Thứ có chữ như thư từ ta không mang ra ngoài được, nhưng tấm bùa hộ thân thì có cơ hội.”
Tạ Tùng Tuyển biết Tra Lan Đóa đã làm hết khả năng, cũng không làm khó nàng: “Đa tạ.”
Tra Lan Đóa rời khỏi ngục, liền đi tìm Tát Liệt, vờ hỏi hắn cho xem bảo bối lục soát được trên người Tạ Tùng Tuyển để nàng mở mang tầm mắt.
Tuy rằng Tát Liệt chẳng coi Tra Lan Đóa ra gì, nhưng tình huống hiện tại cần phải mượn binh từ Tuyết Lộc, chỉ cần Tra Lan Đóa không gây chuyện trong quân doanh, hắn đều sẽ đáp ứng hết yêu cầu của nàng.
Đồ của Tạ Tùng Tuyển cũng không nhiều, chỉ có một thanh gao găm, một mảnh ngọc bội và một túi thơm.
Túi thơm chứa tấm bùa hộ thân.
Tát Liệt vốn muốn tặng miếng ngọc bội cho Tra Lan Đóa, nàng lại đáp nàng thấy chiếc túi thơm thêu rất đẹp, muốn đem về, Tát Liệt thầm cười
nhạo nàng không có mắt nhìn, để mặc nàng lấy túi thơm đi.
Đại vu y vẫn ở lại trong doanh, nghe sai sử của Tát Liệt, ngày đêm hành hạ Tạ Tùng Tuyển.
Cây kim đầu tiên đâm vào thiên linh cái, lúc đó Tạ Tùng Tuyển mới hiểu vì sao Tát Liệt lại phải mời đại vu y đến.
Ngoại trừ thống khổ triền miên, hắn chẳng còn cảm nhận được gì nữa.
Lúc đại vu y ghim châm vào, cả người hắn như lơ lửng, lơ lửng cùng đau đớn làm con người mất đi tri giác, cảm giác đó chẳng phải là đau đớn có thể diễn tả bằng lời.
Phần lớn thời gian Tạ Tùng Tuyển đều rơi vào hỗn độn, không rõ chốn này là nhân gian hay mười tám tầng địa ngục, cũng chẳng biết ngày đêm, tất cả trở nên điên cuồng méo mó.
Lúc tỉnh táo hiếm hoi, Tạ Tùng Tuyển thường hay nhớ tới Bùi Dục, nhớ tới Triệu Quân.
Ban đầu hắn vẫn nhớ rõ từng câu từng chữ Triệu Quân nói trước khi ch/ết, nhưng ngày qua ngày, ký ức dần nhạt nhòa, phải gắng gượng lắm mới có thể nhớ lại đôi câu.
Dược tính thứ thuốc đại vu y vốc cho hắn ngày không ngừng tàn phá ký ức của hắn, tựa như một tử hình đằng đẵng, dần dần đoạt hết tất cả thuộc về hắn.
Tạ Tùng Tuyển không cam tâm, hắn sợ mình sẽ quên hết, lúc hắn tỉnh táo sẽ không ngừng thủ thỉ cái tên của một người.
Ngày đó Tát Liệt chứng kiến Tạ Tùng Tuyển vẫn giành được sự sống bên quỷ môn quan, cũng sinh lòng bội phục tên tiểu tử này.
Đại vu y ở bên cạnh nói, nếu cứ dùng hình với tần suất dày đặc thế này, e rằng mạng của người này không còn bao lâu nữa.
Bảo Nhan Tát Liệt liền đáp, hôm nay tha cho y đi.
Hắn rời khỏi, chỉ để lại bốn binh sĩ trông chừng Tạ Tùng Tuyển.
Bốn binh sĩ đó biết sau nửa đêm sẽ không còn người đến nữa, lén lút tổ chức đánh bạc.
Trong ngục, bọn họ đặt cược mua vui, mà Tạ Tùng Tuyển cả người máu me nằm sõng soài trên mặt đất lạnh lẽo.
Trên người hắn chỉ có một cái còng trên cổ chân phải, hắn còn không đủ sức đứng lên, đừng nói chi là bỏ trốn.
Bên tai vang vọng tiếng những binh sĩ Thương Lang cười nói, Tạ Tùng Tuyển tỉnh táo lại một chút, cố gắng nhớ lại những chuyện không thể quên.
Đôi môi khô nứt của hắn mấp máy, không dám lớn tiếng, chỉ thì thầm: “Bùi… Bùi…”
Thế nhưng cho dù hắn có nỗ lực cấp mấy cũng không thể nhớ ra cái tên phía sau nữa.
Nỗi sợ ập lấy hắn, còn kinh khủng hơn cả lúc hắn chịu hình dưới tay thủ hạ của đại vu y.
Trong lúc mơ màng, hắn nhìn thấy thanh dao găm treo bên eo một binh sĩ Bắc Khương.
Thứ đó là do Tát Liệt thưởng cho hắn.
Binh sĩ này vừa thua sạch tiền, bèn ném thanh dao găm ấy lên bàn làm tiền cược.
Thanh dao ấy tinh tế, đẹp đẽ, tựa như bảo vật chói mắt trong chốn lao tù tăm tối.
Tạ Tùng Tuyển lê tấm thân tê dại của mình, không ngừng lẩm bẩm: “Bùi… Bùi…”
Bốn binh sĩ ấy thấy phản ứng kịch liệt của hắn, nhìn một một lúc mới cầm con dao trên tay, đi đến trước mặt Tạ Tùng Tuyển, hỏi: “Tạp chủng, cuối cùng cũng chịu nói rồi à?”
Tạ Tùng Tuyển vẫn không ngừng thì thầm, binh sĩ đó nghe không rõ, bèn ngồi trước xuống mặt hắn.
Tạ Tùng Tuyển không biết lấy sức từ đâu, nắm lấy thanh dao găm ấy: “Là Bùi… Dục…”
Binh sĩ đó kinh ngạc, muốn đoạt lại thanh dao, chỉ có thể rút lại vỏ dao, con dao vẫn còn trong tay Tạ Tùng Tuyển.
Cho dù Tạ Tùng Tuyển bây giờ tựa như ngọn đèn nước gió, nhưng những binh sĩ này đều đã từng giao thủ với Tạ Tùng Tuyển.
Trên chiến trường người này xuất thần nhập quỷ, trước khi bị bắt làm tù binh, quân doanh Bắc Khương đều cho rằng hắn là võ thần chuyển thế.
Bản năng bọn họ sợ hãi Tạ Tùng Tuyển, thế nên khi Tạ Tùng Tuyển lấy được dao găm, bọn họ vô thức lùi lại phía sau, nhưng Tạ Tùng Tuyển chỉ cầm con dao trong tay, không giết người.
“Không được quên…”
Tạ Tùng Tuyển như kẻ kề bên vực thẳm, hắn sụp đổ, sợ hãi, hoảng loạn.
Những binh sĩ đang e ngại kia có chút kinh ngạc rồi lại bật cười: “Tiểu tạp chủng này bị đại vu y làm phát điên rồi.”
Tạ Tùng Tuyển không để tâm những lời khó nghe của bọn họ, cầm một viên đá trong tay, điên cuồng khắc chữ lên dao găm, nửa khắc sau, hắn đột ngột lấy lại lý trí, có lẽ bản thân hắn sắp điên thật rồi, tại sao lại làm ra chuyện hại người như thế?
Hắn ném con dao găm ra xa, dùng đá liên tục đập vào đầu mình, kiệt sức thét gào.
Những binh sĩ kia nhanh chóng báo chuyện này cho Bảo Nhan Tát Liệt.
Tát Liệt nghe xong, cầm thanh dao trên tay, cũng không nhìn ra chữ này có gì đặc biệt.
Nhưng càng bình thường càng làm hắn dấy lên nghi ngờ, dặn dò đại vu y nhất định phải hỏi cho ra ý nghĩa của chữ này.
Tạ Tùng Tuyển vẫn không nói.
Có lúc hắn sẽ vui mừng, bởi vì thế gian này bao la đông đúc, lại chẳng ai biết chữ đó giấu báu vật của hắn.
Tính Bùi Dục hướng nội, dễ xấu hổ, dễ mềm lòng, xem Xích Hà Khách sẽ khóc nhè, rất chăm chỉ học hành, nhưng chỉ cần đọc tới quyển sách y không thích là sẽ ngủ gật, vì cái tật này mà thường bị tiên sinh khẽ tay; y rất thích thổi sáo, gảy đàn cũng rất hay, lại giỏi kiếm pháp, văn võ song toàn, cái gì cũng giỏi…
Từng điểm tốt của y, Tạ Tùng Tuyển không dám quên, chỉ cần nghĩ đến Bùi Trường Hoài vẫn bình an ở trong kinh, cho dù có chịu thêm trăm đắng ngàn cay nữa, cũng chẳng là gì.
Hắn dựa vào ý niệm này mà chống đỡ, nếu không phải nghe tin Bùi Trường Hoài tử trận từ Hạ Nhuận, có lẽ hắn có thể tiếp tục chống đỡ mà sống sót.
Ngày đó, tuyết đầu mùa lơ lửng bên ngoài, trong ngục rét căm căm.
Sao khi Hạ Nhuận rời đi, Bảo Nhan Tát Liệt cầm đao, định kết liễu hắn.
Tạ Tùng Tuyển đã kiệt quệ lần đầu tiên cúi đầu trước Bảo Nhan Tát Liệt.
Hắn dập đầu trên đất, dùng tư thế khuất nhục nhất quỳ trước Bảo Nhan Tát Liệt.
Thanh âm hắn khàn khàn: “Tha cho ta đi, tha cho ta đi.” Bảo Nhan Tát Liệt bật cười: “Quá muộn rồi.”
Tạ Tùng Tuyển đáp: “Tha cho ta, ta giúp ngươi đoạt lại Tẩu Mã Xuyên, ngươi biết rõ ta có bản lĩnh này.”
Bảo Nhan Tát Liệt nửa tin nửa ngờ: “Nếu ngươi thật sự sợ ch/ết thì đã khai từ sớm, bây giờ lại đổi ý là có ý đồ gì?”
Một lúc sau, Tạ Tùng Tuyển mới nói: “Ta không sợ ch/ết, ta có hận trong lòng, ta vì Hoàng đế Lương Quốc vào sinh ra tử, ông ta lại không muốn cho ta nhập tông thất, hôm nay lại bỏ mặc ta, Lương Quốc không đáng…”
Bảo Nhan Tát Liệt không hoàn toàn tin tưởng lời của Tạ Tùng Tuyển, nhưng hắn có một khuyết điểm chí mạng, chính là tự cao tự đại.
Hắn tự tin nghĩ rằng giữ Tạ Tùng Tuyển lại, để người Lương Quốc tàn sát lẫn nhau càng tốt, nếu sau này kẻ này dám có âm mưu khác thì giết cũng không muộn.
Tạ Tùng Tuyển cứ thế giữ được mạng, hắn muốn sống, muốn sống nên phải đưa ra cái giá lớn nhất, dù sao Bảo Nhan Tát Liệt vẫn có chút não, không dễ dàng gì mà qua mắt được.
Lúc đó Đại Lương và Bắc Khương vừa đàm hòa, Bắc Khương phải dâng cống cho Đại Lương bạc và dê bò, cái giá bồi thường chiến tranh này do cả Bắc Khương gánh chịu, dẫn đến sự bất mãn của Tuyết Lộc, Ưng Đàm và Nhu Thố với phụ tử Chử Tô Lặc.
Tát Liệt lớn tiếng mắng những kẻ này là đám rùa rút đầu, lúc Thương Lang xuất binh gây chiến thì không can ngăn, chỉ đợi hưởng lợi, đến khi bại trận lại chỉ trích bọn họ tự ý khai chiến với Lương Quốc.
Tát Liệt ôm lòng bất mãn, sinh ra tranh chấp với binh sĩ Tuyết Lộc.
Tạ Tùng Tuyển là quân sư sau màn, giúp Bảo Nhan Tát Liệt đẩy lùi hai vạn dũng sĩ của Tuyết Lộc chỉ với ba trăm binh Thương Lang, từ đó chẳng còn ai dám lên án Thương Lang nữa.
Nhưng Bảo Nhan Tát Liệt không nói cho ai biết về sự tồn tại của Tạ Tùng Tuyển, trên dưới Thương Lang đều cho rằng đây là công lao của Tát Liệt, ngay cả phụ vương Chử Tô Lặc cũng tán thưởng hết lời.
Tát Liệt thừa biết công trạng này không phải của hắn, nhưng vẫn rất hưởng thụ những lời tán dương này, vì để bản thân càng vững tâm, lúc hắn đến gặp Tạ Tùng Tuyển còn đặc biệt hỏi: “Ngươi muốn thưởng gì?”
Tạ Tùng Tuyển bị thương rất nặng, di chuyển đều phải nhờ vào xe lăn gỗ, cần phải tĩnh dưỡng một thời gian dài.
Hắn chỉ đáp: “Đây chỉ là bước đầu tiên, ta không cần tiền tài, chỉ cần ngươi lấy mạng Hoàng đế Lương Quốc.”
“Sớm muộn cũng đến ngày đó.” Tát Liệt đáp: “Nhưng bản thiếu chủ không tin ngươi chỉ là một con người chứa đầy thù hận vô dục vô cầu.”
Tạ Tùng Tuyển đáp: “Nếu đã vậy thì ngươi hãy trả lại cho ta những thứ trước đây ngươi tịch thu.”
Tát Liệt bật cười: “Chuyện nhỏ.”
Tạ Tùng Tuyển ngoài mặt thuận theo Bảo Nhan Tát Liệt, trong lòng lúc nào cũng tính toán làm sao để thoát thân.
Nhưng Tát Liệt cũng không ngốc, khó khăn lắm mới nhặt được một bảo bối như Tạ Tùng Tuyển, nếu để hắn chạy mất bản thân nhất định sẽ thân bại danh liệt, thế nên càng canh gác nghiêm ngặt.
Tạ Tùng Tuyển cũng nghĩ ra được kế sách.
Hắn lấy lại được dao găm cùng mảnh ngọc bội Bùi Trường Hoài tặng, cũng lấy được phong thư gửi quê nhà của Triệu Quân dưới địa lao, chỉ đợi thân thể lành lặn liền trốn khỏi nơi này trở về kinh đô.
Đêm đó, Tạ Tùng Tuyển nhân lúc thủ vệ sơ hở, dùng dao găm cắt đứt yết hầu bọn họ, đoạt lấy một con ngựa xông ra khỏi quân doanh.
Hành động này không tránh khỏi làm quân doanh náo động, Bảo Nhan Tát Liệt giật mình tỉnh dậy, nghe tin Tạ Tùng Tuyển chạy thoát, liền hiểu ra tên này từ đầu tới cuối đều đang lừa hắn, Tát Liệt thẹn quá hóa giận, lập tức cho người đuổi theo.
Bảo Nhan Tát Liệt không sợ Tạ Tùng Tuyển thoát khỏi Bắc Khương, quân doanh của hắn binh vây trùng trùng, còn có các trạm gác và cửa ải canh gác nghiêm ngặt, cho dù Tạ Tùng Tuyển có mọc cánh cũng không thoát được.
Quân Bắc Khương điên cuồng đuổi theo tiếng vó ngựa của Tạ Tùng Tuyển, vừa chạy vừa phóng tên, bọn họ thiếu chút nữa đã chạy qua biên giới Đại Lương, giống như bị người dắt mũi.
Qua một canh giờ, con ngựa của Tạ Tùng Tuyển dần mệt mỏi, bước chân chậm lại.
Tát Liệt dẫn người đuổi tới, chỉ thấy một kiện y phục được căng bằng nhành cây trên lưng con ngựa đang nhàn nhã ăn cỏ dưới ánh trăng, đó là ‘Tạ Tùng Tuyển’ mà bọn họ nhận nhầm.
Bảo Nhan Tát Liệt biết mình bị lừa, phẫn nộ hét lên: “Lục soát! Không có ngựa hắn chẳng chạy được bao xa đâu!”
Binh sĩ Bắc Khương không ngừng tìm kiếm cả bìa rừng, lại chẳng tìm thấy tông tích của Tạ Tùng Tuyển.
Quân doanh nội loạn, trên dưới ai nấy đều cảnh giác, vì Bảo Nhan Tát Liệt ra lệnh không được tiết lộ chuyện của Tạ Tùng Tuyển nên đại vu y cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Đêm khuya, đại vu y theo lệ thường ra ngoài đem thảo dược đã hong khô trở về, lúc quay lại lều, chẳng biết vì sao nến trong lều đã tắt.
Lúc ông cúi đầu tìm đá lửa, bên cổ nghe lạnh buốt, thanh dao găm đã kề bên.
Trong bóng tối, đại vu y nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Đừng nhúc nhích.”
Đại vu y vẫn bình tĩnh: “Là ngươi à.”
Tạ Tùng Tuyển châm nến, ngọn lửa như sao rơi trên chong đèn, soi sáng khuôn mặt trắng bệch của hắn, cũng soi sáng cả đôi mắt đen láy của hắn.
Người vốn đã trốn khỏi quân doanh lại trở về chỗ này lần nữa.
Hắn trầm giọng nói: “Một mình ta không thể rời khỏi Bắc Khương, xin ngài giúp ta.”