Rẽ Ngang Gió Tuyết - Khí Ngô Câu

Chương 111




Trên người hắn còn có vết thương mới, là từ lần tới Bắc Khương này, vừa mới đóng vảy.

Bùi Trường Hoài khẽ khàng xoa nhẹ, Triệu Quân cảm nhận được đầu ngón tay y mân mê xung quanh vết sẹo, có hơi ngứa, ngứa tới mức lòng bừng lửa.

Không bao lâu sau, Bùi Trường Hoài cúi đầu hôn lên vai hắn, Triệu Quân khẽ cong lưng lên, nhưng Bùi Trường Hoài không dừng lại, tiếp tục hôn nhẹ nhàng rải rác, hôn vai hắn, hôn lên sống lưng hắn, còn hôn lên cả vết sẹo đầy xấu xí, từng dấu hôn đều cẩn thận từng li từng tí, mang theo cả thương xót lẫn đau lòng.

Bùi Trường Hoài ôm lấy Triệu Quân từ đằng sau, y say đến mơ mơ màng màng, vùi mặt vào cổ hắn. Hai người da thịt gần kề, lửa nóng đều bùng cả lên.

Bùi Trường Hoài thấp giọng bảo: “Ngươi từng chịu quá nhiều khổ sở.”

Rõ ràng lời y nói rất mềm mại, lại như đập thẳng vào trái tim Triệu Quân. Người khác thấy Triệu Quân cả người toàn sẹo, hoặc sợ hãi, hoặc kính sợ, hoặc là khen ngợi, nhưng chưa từng có ai đau lòng vì hắn.

“Trước nay chưa từng có ai nói với ta lời thế này.” Hai má hắn cọ trên mái tóc Bùi Trường Hoài, cười khe khẽ: “Hầu gia cũng biết thương ta sao?”

Tay Bùi Trường Hoài giữ lấy mặt Triệu Quân, nhắm mắt hôn lên môi hắn, lúc quấn quýt, y nhào tới bên hông Triệu Quân.

Triệu Quân trở tay đỡ người mình, ngẩng đầu nhận lấy nụ hôn của Bùi Trường Hoài.

Bùi Trường Hoài và hắn hơi tách ra, khẽ thở dốc nói: “Lãm Minh, Bản hầu thương ngươi.”

Y phục của Triệu Quân vẫn chưa cởi hết, ngoại bào còn tán loạn trên người, lúc này lồng ngực đã phanh ra, lộ ra cả phần bụng dưới, đường cong cơ thể cân xứng tràn đầy tinh lực.

Bùi Trường Hoài hôn lên từng tấc da trên cơ thể hắn, hôn thẳng từ yết hầu xuống bụng dưới.

Tính khí dưới lớp y phục của Triệu Quân sớm đã đứng thẳng oai hùng bừng bừng phấn chấn, trong nháy mắt, vật ấy liền được phóng thích ra ngoài, nóng bỏng mà cứng rắn.

Bùi Trường Hoài cúi đầu ngậm lấy, ở phần đỉnh khẽ mút một cái, Triệu Quân không ngờ y lại thẳng thắn như thế, trái tim loạn nhịp, nháy mắt thở dốc vì kinh ngạc.

Bùi Trường Hoài không dừng lại, càng nuốt vào sâu hơn.

Trước đây Bùi Trường Hoài và Triệu Quân còn chưa bày tỏ lòng mình, những lúc mây mưa y cũng không quá chủ động, thi thoảng có một hai lần đã khiến Triệu Quân như được nếm mùi. Tới nay Bùi Trường Hoài và hắn đã cùng giao ước tới bạc đầu, đương nhiên là không thể so với trước đây. Bùi Trường Hoài thừa dịp say rượu, lại càng tốt với Triệu Quân, chỉ cần là việc có thể khiến Triệu Quân vui sướng thì y sẽ làm.

Triệu Quân hưởng thụ môi lưỡi Bùi Trường Hoài quấn quýt, một tay hắn vén tóc bên gò má Bùi Trường Hoài lên, ngắm gương mặt tuấn nhã của y.

Bùi Trường Hoài cố hết sức ngậm lấy vật kia, nghiêm túc nuốt vào nhả ra, mặc dù có hơi vụng về, nhưng mọi ngày y quyền cao chức trọng, kẻ cao quý như y lại nguyện ý cúi đầu hầu hạ hắn thế này, cảm giác ấy thực khó tả thành lời.

Khoang miệng mềm mại ẩm ướt dùng sức mút lấy đỉnh d/ương v/ật, trái tim Triệu Quân thắt lại, nhất thời dục hỏa trầm mê, càng muốn thử xem rốt cuộc Bùi Trường Hoài thương hắn đến mức nào.

“Tam lang, ngoan, nuốt sâu chút nữa.” Triệu Quân dụ dỗ y, tay lại nắm lấy tóc y, chưa nói gì đã đâm sâu vào trong.

“Ư!”

Vật kia vốn đã nhét vào miệng y đến khó chịu, giờ đây còn lấp đầy cả khoang miệng, khiến y như muốn nôn ra.

Cổ họng thít chặt co lại, không nuốt được hết tính khí, trong miệng y là cảm giác dính nhớp nóng bỏng, cảm giác sảng khoái không giống thường ngày, thắt lưng Triệu Quân nhất thời như mềm đi, không thể kiềm chế mà đâm vào miệng y.

Chưa được bao lâu, Bùi Trường Hoài đã bị nghẹn đến mức nước mắt giàn giụa, y giữ tay Triệu Quân lại, nhả d/ương v/ật trong miệng ra, vội ho liền mấy tiếng.

“Triệu, khụ khụ… Triệu Lãm Minh, tên vô liêm sỉ!” Bùi Trường Hoài tóm lấy tay Triệu Quân không buông, bực bội mở miệng cắn một cái thật độc địa lên mu bàn tay hắn.

“Không phải tiểu Hầu gia nói thương ta sao?” Triệu Quân chịu đau nhưng vẫn cười, nhìn dấu răng không sâu cũng không nông kia: “Cứ cáu liền cắn người mới là vô liêm sỉ.”

“Bớt được một tấc lại muốn lấn thêm một tấc.”

Bùi Trường Hoài không giận Triệu Quân thật, y uốn gối ngồi trên người Triệu Quân. Y không chút để ý, để lộ cảnh xuân vô hạn trước ngực, một tay tự nắm lấy tính khí dưới thân, đỉnh cây gậy ngọc bạch kia đỏ ửng, trời sinh đẹp đẽ dễ nhìn.

Bùi Trường Hoài dùng ngón trỏ miết phần đỉnh qu/y đ/ầu, lấy tay tự vuốt ve, d/âm dịch đầy q/uy đ/ầu chảy xuống theo kẽ tay y.

Đôi mắt y vẫn còn ánh nước, nỗi sung sướng khi tự vuốt ve khó nhịn, y mơ hồ rên rỉ vài tiếng.

Mặc dù Triệu Quân từ lâu đã biết Bùi Trường Hoài là một mỹ nhân, nhưng tư thái dáng vẻ y trước nay vẫn như tiên nhân trên trời, chỉ có thể nhìn mà không thể với tới, rất hiếm khi trông thấy y đẹp đẽ ướt át thế này.

Triệu Quân nghĩ, hiện tại, sắc đẹp vô song ấy chỉ thuộc về duy nhất một mình hắn.

Nghĩ thế, trái tim Triệu Quân loạn nhịp đập thình thịch, ôm lấy Bùi Trường Hoài, ngậm lấy môi y hôn thật sâu.

Lúc này nhiệt huyết cùng dục vọng đang sôi trào, đốt hết những nhu tình như nước khi nãy thành củi khô bốc lửa.

Bùi Trường Hoài và hắn môi lưỡi quấn quýt, y đưa tay nắm lấy tính khí đang đứng thẳng nóng rực của Triệu Quân, từng chút từng chút một nhét nó vào nơi sâu nhất trong cơ thể mình.

Mới nuốt vào được gần phân nửa, Bùi Trường Hoài đã nhíu mày thật sâu, hai đùi khẽ run lên, chỉ cảm thấy mình khó mà nuốt được tất cả của hắn, không dám nhét sâu thêm nữa.

“Còn nói không ức hiếp ta, bây giờ sao lại dừng lại rồi?”

Triệu Quân cắn lên vành tai y, đột nhiên thẳng lưng một cái, đâm thẳng vào nơi sâu nhất.

Bùi Trường Hoài bất ngờ không kịp phòng thủ nấc lên một tiếng, một tay y chống lên vai Triệu Quân, suýt nữa thì ngã nhào vào trong lòng hắn.

Hậu huyệt bị Triệu Quân đâm tới nơi sâu nhất, vừa đau đớn vừa sung sướng, ngón tay Bùi Trường Hoài run lên, gắt gao nắm chặt lấy xiêm y trên sập.

Triệu Quân nhanh chóng chế trụ thắt lưng mảnh khảnh của y, đỡ y rồi đâm vào hai cái. Bùi Trường Hoài cuối cùng cũng không kìm nổi, thấp giọng rên rỉ vài tiếng, ý thức cũng dần bị bể dục vọng nhấn chìm, thỏa sức tiến vào cơn hoan lạc trầm luân.

Y di chuyển eo, hậu huyệt cố nuốt lấy d/ương v/ật thô cứng của Triệu Quân, nâng người lên rút ra một nửa, rồi lại ấn vào đến tận gốc, lần nào cũng đâm tới nơi y không chịu nổi nhất.

Triệu Quân không ngờ y lại tự di chuyển vừa sâu vừa mãnh liệt như thế, đâm đến mức y như hoa tản theo dòng, nhụy tan theo sóng, từ cần cổ đến hai má đều đỏ ửng.

Triệu Quân thở hổn hển, thưởng thức vẻ buông thả tiêu hồn thất sắc của Bùi Trường Hoài trên người hắn, mỗi cú đều khiến lửa dục vọng thêm hừng hực, như thể có thế nào cũng không đủ.

Hắn muốn làm Bùi Trường Hoài đến ý loạn tình mê, ý thức sụp đổ, muốn y nằm trong lồng ngực mình không ngừng xin tha thứ, không ngừng gọi tên hắn.

Muốn một đời một kiếp, không ch/ết không ngừng.