Bùi Trường Hoài cười, nghĩ một lát, chợt áp môi vào sáo, thổi khúc “Xích Hà Khách”, đến đoạn “Xích Hà Khách đoạn hồn Nhạn Môn Quan”, bớt hẳn cảm giác bi tráng thê lương như trước đây, thêm vào đó là khí phách cuồng ngạo dậy sóng.
Triệu Quân ngửa người ra, tựa lưng xuống sập, nhắm mắt vừa ý thưởng thức Bùi Trường Hoài thổi sáo.
Thổi đến cuối khúc, Triệu Quân hỏi: “Tại sao lại thổi khúc này?”
Bùi Trường Hoài khẽ cười, ngón tay miết hoa văn trên sáo, hỏi: “Ngươi có còn nhớ chương cuối cùng Xích Hà Khách sẽ quay về không?”
Triệu Quân trầm mặc không đáp.
Bùi Trường Hoài nói tiếp: “Sau khi Xích Hà Khách ch/ết, Kiều Nô Nhi liền nhảy xuống hồ Uyên Ương tự vẫn, lúc đó Tạ Tùng Tuyển nói với ta, cuộc đời con người tháng năm vội vã, không có gì đáng quý hơn chuyện còn sống, ngày đó Xích Hà Khách cứu Kiều Nô Nhi, vốn là vì muốn nàng sống tiếp, chứ không phải vì muốn nàng ch/ết theo mình.”
“Ngoài miệng nói lời quang minh chính đại, nói không chừng trong lòng vẫn còn vấn vương lắm.” Triệu Quân cười hừ một tiếng: “Nói đi nói lại, tiểu Hầu gia vẫn là khó quên cố nhân.”
Bùi Trường Hoài nghe câu này của Triệu Quân, bật cười đáp: “Triệu Lãm Minh, khúc này là ta thổi cho ngươi.”
Triệu Quân đung đưa ngọc bội đeo bên hông, mắt nhíu lại, hỏi: “Vậy ngươi thích ta nhiều hơn, hay là thích ca ca Tạ Tùng Tuyển của ngươi nhiều hơn?”
Bùi Trường Hoài nhìn Triệu Quân một lúc lâu, hỏi: “Ngươi rất để ý?”
Triệu Quân cố ý ra vẻ chua xót, nói: “Không để ý.”
“Lãm Minh, ta không lừa gạt ngươi.” Cả người Bùi Trường Hoài nghiêm chỉnh, vẻ mặt cũng nghiêm túc: “Ta sẽ không buông bỏ quá khứ, cho dù là Tạ Tùng Tuyển hay cha và huynh ta, nếu đến ta cũng quên mất bọn họ, vậy thì sẽ chẳng còn ai nhớ tới bọn họ nữa.”
Triệu Quân biết y thâm tình, là sự thâm tình bất đắc dĩ thuộc về y, mà hắn cũng yêu sự thâm tình ấy ở y.
Bùi Trường Hoài nhanh chóng chuyển đề tài, nói: “Nhưng người nhảy xuống vách núi, người không quản tính mạng cứu ta, người hăng hái chiến đấu cùng ta tắm máu ở doanh trại địch, người khiến ta mỗi khi nhớ tới đều không giấu nổi cảm xúc, khiến ta tức giận, ghen ghét, lại khiến ta lo lắng nhớ nhung, là ngươi.”
Đôi mắt Bùi Trường Hoài có ánh sáng nhu hòa chảy xuôi, như mang tình sâu chân thành.
“Triệu Lãm Minh, ta muốn được ở bên cạnh ngươi, chỉ vì ngươi là ngươi, chứ không phải một ai khác.”
“Nhưng quá khứ quá đỗi trân quý, ta không buông xuống được, chúng cũng thường ép ta đến mức không thở nổi, là ngươi đã khiến ta không còn sợ hãi mà gánh vác những hồi ức quá khứ ấy.”
Cùng rẽ ngang gió tuyết, đồng sinh cộng tử, nhất định không rời. Bùi Trường Hoài vĩnh viễn khắc ghi lời Triệu Quân nói khi ấy.
Y thấp giọng nói tiếp: “Ta biết, ta còn nhiều chỗ chưa tốt, rất nhiều chuyện còn muôn phần ngu dốt, cũng không giỏi nói thực lòng mình, nhưng ta không muốn ngươi vì những chuyện cũ ấy mà một mực nghi ngờ tình cảm của ta dành cho ngươi.”
Triệu Quân cười một tiếng: “Nói lời đẹp đẽ như thế, khiến người ta nguyện liều mình bạt mạng vì ngươi, còn dám nói mình ngu dốt sao?” Một tay hắn bắt lấy bả vai Bùi Trường Hoài, kéo y vào trong lòng, ôm y thật chặt: “Trường Hoài, ngươi không có gì không tốt, cái không tốt duy nhất là…”
Bùi Trường Hoài mang vẻ khiêm tốn thụ giáo, nghiêm túc nghe lời Triệu Quân nói. Triệu Quân thừa nước đục thả câu dừng lại một chút, khẽ hôn lên môi y một cái, mới nói: “Những lúc nói lời phong nguyệt âu yếm, có thể đừng bày ra cái vẻ mặt này không?”
Bùi Trường Hoài ngây người, lúc kịp phản ứng lại mới nhận ra Triệu Quân đang trêu chọc mình, bực tới độ muốn đánh hắn: “Triệu Lãm Minh, ngươi muốn ch/ết!”
Y túm lấy cổ áo Triệu Quân, áp tên này lên sập, bên ngoài lều có giọng binh sĩ truyền tới, nói muốn gặp Triệu Quân.
“Công vụ, công vụ.” Triệu Quân vội xin xỏ hai câu, hắn lăn khỏi tay Bùi Trường Hoài, vuốt vuốt dây vấn tóc, đi ra khỏi lều soái.
Cũng không phải công vụ gì, hóa ra là Triệu Quân khi nãy đã phân phó người đem ba bình rượu ngon tới, binh lính sau khi nhận được, liền ôm rượu tới giao cho hắn.
Triệu Quân đưa cho thị vệ canh ngoài lều soái một bầu, lệnh bọn họ cứ lui xuống thoải mái mà uống.
Còn lại hai bình rượu, hắn mang vào trong lều.
Triệu Quân ngồi xuống cạnh Bùi Trường Hoài, cầm bình rượu lắc lắc.
Hắn lén nhìn ánh mắt của Bùi Trường Hoài, sợ y lo lắng, hắn bảo: “Yên tâm, thương thế trên người ta đã không còn gì đáng ngại, nếu không cho ta uống ngụm rượu mới thực sự là giết ta đấy. Đêm lạnh gió đìu hiu, thích hợp để uống rượu, tiểu Hầu gia đừng có cản ta.”
Bùi Trường Hoài nói: “Bản hầu sao lại phải cản ngươi? Đã là rượu ngon, vậy cùng uống đi.”
Y bật nắp bầu rượu còn lại, ngẩng đầu uống một ngụm, phong thái phóng khoáng, rượu tràn vào cổ họng nóng như lửa, chẳng mấy chốc đã hun đỏ hai má Bùi Trường Hoài.
Triệu Quân hiếm khi thấy y uống rượu sảng khoái như thế, cười lớn hai tiếng, cùng chạm bầu rượu với Bùi Trường Hoài: “Cùng uống!”
Bùi Trường Hoài trước nay quen khắc kỷ, đến uống rượu cũng kiềm chế, nhất là từ sau trận Tẩu Mã Xuyên ấy, y chưa từng say mèm bao giờ, ép bản thân không lúc nào là không giữ cho mình sự tỉnh táo, tỉnh táo đến thống khổ.
Cho tới tận tối nay uống rượu cùng Triệu Quân, cuối cùng y cũng vứt hết thảy những quy củ trói buộc ấy ra sau đầu, chỉ khát cầu niềm vui sướng.
Hai người câu được câu chăng trò chuyện, bàn từ tình hình Bắc Khương tới cục diện Đại Lương, rượu chưa được tứ tuần, đã bàn từ cục diện chính trị sang cửa tiệm bán điểm tâm đậu đỏ trong kinh thành.
Bùi Trường Hoài say, cũng nhiều lời hơn, y nói tới món điểm tâm yêu thích, thao thao bất tuyệt từ hương vị tới cách thức chế biến. Tửu lượng của Triệu Quân cao hơn y, mới chỉ hơi say, đầu óc vẫn còn tỉnh táo, lúc này hắn nâng cằm, vẻ mặt buồn cười nhìn y.
Bùi Trường Hoài nhanh chóng nghiêm mặt lại, hỏi: “Ngươi đang cười Bản hầu?”
“Không dám.” Triệu Quân cười nói: “Ta đang nhớ ra, hồi đó Hầu gia còn nói mình không thích ăn đồ ngọt, hóa ra là lừa người cả.”
“Ta không lừa người.” Vẻ mặt Bùi Trường Hoài nghiêm túc uốn nắn lại Triệu Quân: “Lừa gạt không tốt.”
Triệu Quân tiện tay mân mê ngọc bội bên hông, cố tình trêu đùa y, nói: “Ồ, vậy thỉnh Tam lang không lừa người nói thử xem, ngươi có thích ta hay không?”
Bùi Trường Hoài liền đáp: “Thích.”
Triệu Quân ngây người, không ngờ Bùi Trường Hoài lại trả lời thẳng thắn như thế, hắn vội đè y ra, bịt miệng y lại, suýt nữa thì tức đến mức bật cười: “Khốn nạn, ai cho ngươi trả lời bây giờ? Câu này không tính, giữ lại đợi sau khi tỉnh rượu rồi nói.”
Lời quan trọng thế này, sao có thể để Bùi Trường Hoài tỉnh rượu xong rồi lại lừa gạt hắn tiếp.
Bùi Trường Hoài thấy oan ức, mờ mịt mà chớp chớp mắt nhìn hắn.
Triệu Quân cũng biết mình không biết phải trái, thế nhưng ai bảo Bùi Trường Hoài cứ để mặc hắn lộng hành?
Lòng bàn tay Triệu Quân nấn ná trên bờ môi mềm mại của y, hơi say từ miệng Bùi Trường Hoài phả từng đợt vào mu bàn tay hắn. Triệu Quân ngày càng miệng đắng lưỡi khô, buông bàn tay đang bịt miệng Bùi Trường Hoài ra, nhẹ nhàng nâng mặt y lên.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt Bùi Trường Hoài uống rượu xong lăn tăn chút ý cười, y giữ lấy gáy Triệu Quân, hỏi lại: “Khi nãy ngươi bảo ai khốn nạn?”
Triệu Quân hừ cười một tiếng, nói: “Không phải ngươi sao?”
Hắn thừa cơ hôn lên môi Bùi Trường Hoài, đầu tiên là từng cái hôn lướt qua, sau đó hô hấp Bùi Trường Hoài liền rối loạn, bám vào gáy hắn,
nhiệt tình hôn sâu đáp trả lại, hai người môi lưỡi quấn quýt đến nóng bỏng.
Tới khi tình nùng mật ý, Bùi Trường Hoài đảo khách thành chủ, xoay người đè Triệu Quân xuống, giữ lấy cổ tay hắn, mười ngón tay đan nhau. Bùi Trường Hoài hôn tùy ý cuồng loạn, từng động tác đều vừa chủ động vừa ngang ngược, nhất thời thực sự chế trụ được Triệu Quân.
Triệu Quân bất đắc dĩ không thể động đậy, nói: “Thừa dịp say rượu ức hiếp kẻ khác, hay cho câu chính nhân quân tử.”
Bùi Trường Hoài khẽ cắn lên môi Triệu Quân, vừa tháo đai lưng hắn ra, vừa thấp giọng hỏi: “Ngươi là người của Bản hầu, lẽ nào không thể ức hiếp?”
Một câu này thôi cũng đủ để chọc Triệu Quân đến thần hồn khó giữ, hắn tóm lấy cổ tay Bùi Trường Hoài, đặt bên môi khẽ hôn lên, nói: “Mặc quân ức hiếp, chỉ mong tiểu Hầu gia cứ tiếp tục đừng kêu dừng lại là được.”
Hai người hôn đến trời đất mù mịt, trong màn hỗn loạn đảo điên cởi y phục của nhau ra.
Triệu Quân vừa ngửa ra, Bùi Trường Hoài đã phủ người lên, mái tóc y cũng buông xõa, từng sợi tóc mềm mại đen nhánh tựa dòng nước chảy, phủ xuống đầu ngón tay Triệu Quân.
Triệu Quân cuộn đầu ngón tay lại, quấn lấy tóc y.
Môi lưỡi Bùi Trường Hoài hôn lên cổ Triệu Quân, lần từng chút xuống dưới, hôn từ yết hầu xuống trước ngực hắn.
Tay y vô thức xoa xoa lưng Triệu Quân, bỗng đụng phải vết sẹo không ai thấy của hắn những năm ấy, như thể biết được điều gì, Bùi Trường Hoài xoa xoa rất tỉ mỉ, cũng vô cùng cẩn thận.
“Để ta xem xem.” Y nói.
Triệu Quân từ chối bảo: “Không đẹp đẽ gì, đừng để làm Hầu gia mất hứng.”
Bùi Trường Hoài say rồi, tính tình còn cố chấp hơn bình thường, ngoài miệng cũng không khéo léo được như trước, nói lại một lần nữa: “Ta muốn xem.”
“Được, tùy ngươi.”
Triệu Quân dứt khoát ngồi xuống, đưa lưng về phía Bùi Trường Hoài, ánh sáng trong lều doanh hơi lờ mờ, chiếu vào vết thương đầy dữ tợn trên lưng hắn.