Lâm Khuynh Thành nhìn chằm chằm vào mắt của Lâm Chi Diêu, hai tay túm chặt vai của Lâm Chi Diêu, vô cùng trịnh trọng nói với anh! Trong lòng cô ta bây giờ sợ rồi, sợ Lâm Chi Diêu nghĩ không thông. Dù sao những năm này tập đoàn Cửu Châu quả thật là một tay Lâm Chi Diêu gây dựng lên. Thiện lão ở bên trong chỉ giúp một vài chuyện, nhưng số lần ông ta ra tay cũng cực kỳ ít.
Lâm Chi Diêu thấy Lâm Khuynh Thành lo lắng nhìn anh như vậy, anh không khỏi cười nói: “Chị, chị nghĩ nhiều rồi, trong lòng em có tính toán, ý tứ trong lời vừa rồi em nói chính là muốn nói, những năm này trong lòng em luôn có một nghi hoặc, đó chính là có vài lần khi em gặp phải khó khăn thì đột nhiên hóa nguy thành an, lúc đó em biết có người đang giúp em, chỉ là em trước giờ chưa từng nghĩ người đó sẽ là Thiện lão, dù sao mười năm trước ông ấy đã biến mất rồi...”
Lâm Khuynh Thành thấy Lâm Chi Diêu nói như vậy, mới nặng nề thở dài nhẹ nhõm. Vừa rồi cô ta còn thật là sợ, sợ Lâm Chi Diêu nghi ngờ bản thân. Đối với vương giả chân chính mà nói, anh có thể đi nghi ngờ bất cứ ai, nhưng tuyệt đối không thể đi nghi ngờ chính bản thân mình! Cho dù phán đoán của anh là sai lầm! Cũng phải kiên trì tiếp! Cũng phải tiến về phía trước!
Lâm Chi Diêu mỉm cười châm điếu thuốc, hút một hơi thật sâu: “Chị, ý của chị là Thiện lão ở Thiên Hải sao? Vậy Thiện lão kêu em tới thành phố Thiên Hải là có dự định gì?”
Lâm Khuynh Thành nghiêm túc nói: “Em trai, Nam Giang vẫn là quá nhỏ rồi, nhỏ tới mức cho dù là em khống chế cả thành phố. Em cũng còn xa không thể đối kháng được với chi thứ của Lâm Thị! Nhưng Thiên Hải lại khác, Thiên Hải là một thành phố có tầm quốc tế, ở nơi đó em có thể giành được cơ hội bay lên lần nữa. Mà có Thiện lão tọa trấn, vậy sự phát triển của em ở Thiên Hải, tuyệt đối sẽ thuận buồm xuôi gió!”
“Ừm... phải, Nam Giang quá nhỏ rồi, Thiên Hải, em sớm muộn là phải đi...” Lâm Chi Diêu sâu sắc gật đầu. Hai năm trước khi anh đem tập đoàn Cửu Châu chuyển tới Nam Giang thì biết bố cục của nơi này quá nhỏ rồi. Bối cảnh địa lý của Nam Giang, chín cong mười gập, đây là một bố cục tiềm long ẩn mình. Nhưng bây giờ Lâm Chi Diêu anh đã lộ ra đao sắc, không cần thiết tiếp tục ẩn mình ở nơi này. Cũng nên tới Thiên Hải rồi.
Lâm Khuynh Thành cũng gật đầu nói: “Không sai, bên Thiên Hải, tập đoàn Thiên Hải vốn dĩ trong gia tộc xác định chính là của em, đây là bà nội chỉ định! Cho dù người đó cũng không thể thay đổi! Mà mấy ngày trước em đã xử Lâm Tịch rồi, vậy thì tập đoàn Thiên Diệu cũng là của em, đến lúc đó chị tới giúp em quản lý tập đoàn Thiên Diệu!”
Lâm Chi Diêu nhíu chặt mày, hít liên tiếp mấy hơi thuốc, ánh mắt ngưng trọng nói: “Chị, tập đoàn Thiên Hải với tập đoàn Thiên Diệu quá lớn rồi, thế lực còn lớn hơn tập đoàn Cửu Châu của em nhiều, cái bánh gato lớn như vậy, những người của chi thứ Lâm Thị kia, sao có thể để cho em?”
Lâm Khuynh Thành nghiêm túc nhìn vào mắt Lâm Chi Diêu nói: “Cái này em không cần lo lắng, khi chị tới thì đã nói chuyện xong xuôi với bà nội rồi, tập đoàn Thiên Hải chính là của em! Mà tập đoàn Thiên Diệu lại bị Thiện lão nắm giữ, Thiện lão cũng tặng cho em! Khả năng trong này em phải bỏ ra vài thứ... Nhưng nhìn xa thì thấy đây tuyệt đối là xứng đáng, hơn nữa còn có thể khiến những người của hội trưởng lão đó chuyển tầm nhìn ra khỏi người của em...”
Lâm Chi Diêu nhướn mày: “Ví dụ, em đứng đầu trong danh sách của người thừa kế?”
Lâm Khuynh Thành gật đầu, thầm nói người em trai này của mình thật sự là rất thông minh. Lâm Khuynh Thành nói: “Em trai, còn người đó, em muốn thừa kế Lâm Thị, cần đợi rất rất lâu, mười còn chim trong rừng không bằng một con chim trên tay. Em trước tiên giành được thế lực từ từ phát triển, chỉ cần em đồng ý, vậy chị hôm nay sẽ tới Thiên Hải bàn bạc với Thiện lão!”
Lâm Chi Diêu đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, nhìn về phía gia tộc Lâm Thị ở Yên Kinh, nhàn nhạt nói: “Ha, Lâm Chi Diêu em có gì không dám? Một cơ hội đứng đầu thừa kế mà thôi, ông ta không chết, em làm sao thượng vị được? Dựa vào người khác mãi mãi không bằng dựa vào chính mình!” Lâm Chi Diêu lặng lẽ siết chặt tay.
Vốn dĩ trong lòng anh còn đang lo lắng, lần này trực tiếp triệt để đối đầu với chi thứ của Lâm Thị rồi. Nhưng không ngờ Lâm Thị vậy mà còn có hai người già một ngoài sáng một trong tối giúp đỡ anh! Như này thì đủ rồi, thậm chí vốn dĩ anh đã sẵn sàng hoàn toàn từ bỏ thân phận của người thừa kế Lâm Thị rồi. Nhưng bây giờ sợ rằng ngay cả từ bỏ cũng không cần từ bỏ rồi. Chỉ cần người thừa kế còn tại vị, cứ xếp sau vậy thôi.
Cái này tương đương với Thái tử thời xưa bị phế rồi, nhưng vẫn là Hoàng tử. Hơn nữa Lâm Chi Diêu bây giờ có sự ủng hộ của hai người già có thế lực ngập trời trong gia tộc, vậy thì anh càng không cần sợ nữa rồi. Lâm Thị tự mình đấu đi, anh ở Thiên Hải lặng lẽ nhìn. Cho dù là mấy người thừa kế của chi thứ xếp ở trước mặt mình thì sao chứ? Anh có thể giết một Lâm Tịch, lẽ nào không thể giết thêm vài người hay sao? Lúc này trên người của Lâm Chi Diêu đã dâng lên bá khí ngập trời!
Có sự ủng hộ của Thiện lão và bà nội, anh tin Lâm Thị cuối cùng sẽ có một ngày sẽ là của anh. Mà anh ở Thiên Hải tiếp tục tích lũy chút thế lực, anh thậm chí đều muốn trực tiếp tới Yến Kinh, tới đấu chính diện với người đàn ông kia!
...
Hiệu suất làm việc của Giang Hằng vẫn là rất cao, sau khi Lâm Chi Diêu nói chuyện thông báo chính thức cho anh ta. 12 giờ trưa Giang Hằng đã ở trước cửa tập đoàn Cửu Châu tiếp nhận phỏng vấn của trên trăm phóng viên. Mà chuyện những phóng viên này phỏng vấn chỉ có một vấn đề.
Đó chính là tin mà tập đoàn Cửu Châu công bố sáng nay, sính lễ mà tổng giám đốc của tập đoàn Cửu Châu dành cho cô Thẩm có phải thật không, dù sao vào lúc sáng, nơi công bố tin tức này chỉ là ở trên trang web chính thực của tập đoàn Cửu Châu, mà người công bố tin tức này cũng chỉ là một quản lý cấp cao thuộc tầng cơ bản trong tập đoàn Cửu Châu.
Nhưng lúc này khi Giang Hằng đối mặt với câu hỏi của phóng viên, đã bày tỏ sự chắc chắn.
“Đúng, tổng giám đốc của tập đoàn Cửu Châu chúng tôi quả thật muốn cầu hôn cô Thẩm vào buổi công bố ngày kia, sính lễ là trọn bộ trang sức ‘Thủy tinh chi luyến’ có giá trị trên 30 tỷ, một căn Tomson Riviera ở thành phố Thiên Hải có giá trị 90 tỷ, một chiếc du thuyền có giá trị 90 tỷ, một chiếc máy bay tư nhân có giá trị 150 tỷ! Tin tức công bố trên trang web chính thức của tập đoàn vào sáng nay, là thật!”
Lúc này những phóng viên đó sau khi nghe thấy lời kể từ chính miệng Giang Hằng, bỗng chốc ai cũng kích động không thôi. Dù sao đây chính lễ sính lễ xa hoa nhất trong lịch sử của thành phố Nam Giang rồi.
Lúc này một mỹ nữ tóc dài đeo gọng kính đen hỏi Giang Hằng: “Xin hỏi Giang tổng, cô Thẩm trong lời anh nói kia, chính là cô Thẩm Nhược Tuyết?”
Giang Hằng cười rồi trả lời: “Xin lỗi, cô Thẩm Nhược Tuyết cá nhân tôi không quen. Tôi cũng không rõ cô Thẩm trong lời tổng giám đốc của chúng tôi rốt cuộc có phải là cô Thẩm Nhược Tuyết hay không.”
Tuy Giang Hằng nói như vậy, nhưng trong tiềm thức của những phóng viên đó đều xem cô Thẩm trong miệng anh ta cho rằng là Thẩm Nhược Tuyết.
Lúc này lại có một phóng viên mỹ nữ hỏi Giang Hằng: “Vậy thì xin hỏi Giang tổng, tối hôm kia tổng giám đốc đại nhân của quý tập đoàn, có phải đã nói chuyện riêng với cô Thẩm ở khách sạn Bán Nguyệt Loan hay không?”
Giang Hằng cười rồi gật đầu nói: “Ừm phải, tối hôm kia tổng giám đốc của chúng ta là có nói chuyện hơn một tiếng với cô Thẩm. Còn đã nói chuyện gì, rất xin lỗi thứ cho tôi không thể nói...”
Giang Hằng ở trước tập đoàn Cửu Châu, khẽ mỉm cười rồi điềm nhiên ứng đối với các câu hỏi mà trên trăm phóng viên đưa ra...
...
Buổi trưa trong phòng khách của nhà họ Thẩm, Thẩm Nhược Tuyết sau khi nghe được câu trả lời của Giang Hằng đang phát trên điện thoại, cả người đều rơi vào trong sự cuồng hỷ, rơi vào trong viễn tưởng lãng mạn...