Rể Cuồng

Chương 164




Lâm Khuynh Thành nặng nề thở dài, thở ra tiếng thở này cô ta thật vọng về người ba ruột của bọn họ. Sau đó trên mặt Lâm Khuynh Thành lần nữa phủ kín nét cười, cười rồi nói với Lâm Chi Diêu: “Em trai, như thế nào, đối với sắp xếp mà chị dành cho em có hài lòng không?”

Lâm Chi Diêu hơi sững ra: “Cái gì như thế nào? Sắp xếp gì?”

Lâm Khuynh Thành cười rồi nói: “Đương nhiên là sính lễ dành cho vợ của em? Chị là trưởng bối của em có được không hả? Thằng nhóc Giang Hằng kia bị ép nên đã nói ra hết cả rồi, nói em với Thẩm Mộng Thần trải qua rất nhiều chuyện không dễ dàng mới ở bên nhau, trong lòng em lại vô cùng yêu thương cô gái Thẩm Mộng Thần đó. Cho nên người làm chị như chị, tóm lại không thể tay không mà tới nhỉ? Người đại diện nhà trai như chị, thế nào cũng phải cho em ít mặt mũi không phải sao?”

Vãi... Lâm Chi Diêu sửng sốt tại chỗ rồi, há to miệng, nhìn Lâm Khuynh Thành mà không dám tin. Trước khi lên đây anh còn đang nghĩ, thằng nhóc Giang Hằng đó cho dù là lá gan có to nữa, cũng không dám không thông qua sự cho phép của anh thì dám thông báo chính thức. Ai dè chuyện này chính là do Lâm Khuynh Thành làm. Hơn nữa còn trưng ra vẻ đợi người ta khen nữa chứ, rốt cuộc là cái quái gì vậy? Chị đều là đại mỹ nữ hại nước hại dân rồi, sao vẫn giống với cô bé vậy?

Lâm Chi Diêu ngốc rồi, Lâm Khuynh Thành cũng ngẩn ra rồi, có hơi không vui ấn nhẹ vào trán của Lâm Chi Diêu: “Em đây là có ý gì? Em có biểu cảm gì đấy! Lẽ nào chị làm không đúng sao? Chị cho em sính lễ trên trăm tỷ, đủ ý nghĩa rồi chứ? Bộ trang sức ‘Thủy tinh chi luyến’ đó còn là chị ngay trong đêm cho người từ Châu Âu mang về đấy!”

Lâm Chi Diêu vội cười khổ xua xua tay: “Không... không, chị em rất cảm ơn chị, nhưng hai ngày này đã xảy ra một số hiểu lầm, bây giờ người của thành phố Nam Giang, không cho rằng sính lễ của chúng ta là cho Thẩm Mộng Thần...” Lâm Chi Diêu mặt mày khổ sở nói với Lâm Khuynh Thành. Chị nói đây tính là chuyện gì chứ? Đây vốn dĩ nên là một chuyện tốt.

Lâm Khuynh Thành hoàn toàn ngẩn rồi, nghi hoặc hỏi: “Hửm, sao lại vậy? Trong này sao lại có hiểu lầm rồi? Lẽ nào những người đó còn tưởng người em lấy không phải là Thẩm Mộng Thần sao?”

Lâm Chi Diêu không do dự mà gật đầu, sau đó đem chuyện hôm kia Giang Hằng đưa ra chủ ý chết giẫm với anh như nào, còn cả chuyện anh với Thẩm Nhược Tuyết đã gặp mặt hai lần đều nói rõ ràng cho Lâm Khuynh Thành.

Lâm Khuynh Thành sau khi nghe xong thì cười rồi, cười ha hả, nụ cười của đại mỹ nhân như cô ta, đó thật sự chính là hoa nhường nguyệt thẹn. Rất đẹp, vô cùng đẹp.

“Chị, chị cười cái gì chứ? Em bây giờ đầu đều to ra rồi, chị nói xem em tối nay trở về, vợ của em lại thở dài các kiểu, ài...” Lâm Chi Diêu bất lực thở dài.

Lâm Khuynh Thành ôm vai của Lâm Chi Diêu nói: “Sao đâu chứ, chị cũng không nói sính lễ này sẽ tặng cho nhà họ Thẩm cô ta, Thẩm Nhược Tuyết ấy, chị nói là tặng cho cô Thẩm mà. Như này em lát nữa kêu Giang Hằng thông báo chính thức không phải là được rồi sao? Nhấn mạnh tặng cho cô Thẩm, ngày kia lúc em nhậm chức tổng giám đốc của tập đoàn Cửu Châu, anh lại trực tiếp nói là Thẩm Mộng Thần không phải là được rồi sao? Hơn nữa như này em còn có thể hung hăng vả mặt đám hám lợi của nhà họ Thẩm đó không phải sao? Ha ha, dám mắng em trai của Lâm Khuynh Thành chị là phế vật suốt hai năm, lần này chị xem nhà họ Thẩm bọn họ sẽ chết như thế nào!”

Trong lòng Lâm Chi Diêu nghĩ tới lời của Lâm Khuynh Thành, ừm, cảm thấy hình như cũng là ý như vậy. Bọn họ nói là tặng cho cô Thẩm, Thẩm Mộng Thần cũng là họ Thẩm, con mẹ nó ai nói với mấy người người ông đây muốn tặng là Thẩm Nhược Tuyết? Các người thích nghĩ sao thì nghĩ! Hơn nữa chuyện này sau khi công bố cũng có một chỗ tốt, chính là tới lúc đó có thể trực tiếp một lưới đánh hết những kẻ gió chiều nào theo chiều đó. Những thế lực hai ngày nay đi lấy lòng nhà họ Thẩm, đợi qua ngày kia, một mẻ diệt sạch. Như thế địa vị của Lâm Chi Diêu ở thành phố Nam Giang sẽ triệt để đứng vững.

Lâm Khuynh Thành thấy Lâm Chi Diêu gật đầu, đột nhiên hình như nghĩ tới cái gì đó nên nói với Lâm Chi Diêu: “Em trai, còn có chuyện này, chị bắt buộc phải nói với em, lần này em bắt buộc phải nghe chị!” Sắc mặt của Lâm Khuynh Thành vô cùng ngưng trọng.

Lâm Chi Diêu thấy Lâm Khuynh Thành đột nhiên nghiêm túc như vậy thì anh cũng trở nên nghiêm túc. Dù sao Lâm Khuynh Thành là chị gái ruột của anh, cô ta tóm lại sẽ không hại anh. Vì thế đã gật đầu nói với Lâm Khuynh Thành: “Ừm, chị, chị nói đi.”

Lâm Khuynh Thành hít sâu một hơi rồi nói với Lâm Chi Diêu: “Em trai, nói câu không dễ nghe, cho dù người của những chi thứ đó ám sát trước, nhưng em tới Thiên Hải giết liên tiếp mười bảy người của chi thứ bọn họ! Cuối cùng càng là ở dưới mi mắt của Lâm Cửu Âm, giết chết con trai út của ông ta! Chuyện này chi thứ là tuyệt đối sẽ nổi giận, khi chị rời khỏi Yến Kinh, bọn họ đã sắp thảo luận xong rồi. Cũng tức là nói thời gian dành cho em thật sự không nhiều rồi, em bắt buộc phải làm tốt chuẩn bị!”

Lâm Chi Diêu trịnh trọng gật đầu: “Ừm, những điều chị nói trong lòng em đều rõ, chi thứ của Lâm Thị ẩn nhẫn mười năm, con rắn độc này ở trong bóng tối đã phát triển mười năm. Bọn họ không phải là đợi một cơ hội gây chiến với chi trưởng như vậy hay sao. Yên tâm đi chị, em sớm đã có chuẩn bị rồi...”

Lâm Khuynh Thành vẫn là lắc đầu: “Không, những chuẩn bị đó của em là không đủ, em tưởng những chuẩn bị đó của em chị không biết sao? Ha ha... em trai à, em còn kém xa lắm...”

Lâm Chi Diêu nhíu mày nói: “Chị, sự chuẩn bị của em tuyệt đối còn nhiều hơn trong tưởng tượng của chị! Bây giờ cho dù là toàn bộ chi thứ của Lâm Thị tới khai chiến, em cũng không sợ! Cuối cùng ai chết trong tay ai còn không chắc được...” Trong mắt Lâm Chi Diêu có sự tự tin rất lớn.

Lâm Khuynh Thành tiếp tục lắc đầu, vỗ vai của Lâm Chi Diêu nói: “Chuẩn bị của em sao? Chính là sự chuẩn bị mười năm của em sao? Em thật sự xem những lão già của hội trưởng lão Lâm Thị kia là phế vật sao? Lâm Thị truyền thừa trăm ngàn năm, mà cho dù là những lão già của hội trưởng lão kia cũng đều tích lũy được cả một đời, những chuẩn bị đó của em, so với bọn họ? Ha ha...”

Lâm Khuynh Thành lại sâu sắc liếc nhìn Lâm Chi Diêu: “Em trai, em chắc rõ, chị của em chỉ nói thật, không có ý đánh giá thấp em, ở trong lòng chị, em tuyệt đối là anh hùng thịnh thế của chị, nhưng kẻ địch thật sự không phải đơn giản như bề ngoài em nhìn thấy...”

“Hửm? Chị nói thẳng đi... Em tin chị!” Lâm Chi Diêu gật đầu với Lâm Khuynh Thành. Chỉ là trong lòng lại băn khoăn về câu nói đó của Lâm Khuynh Thành, em là anh hùng thịnh thế trong lòng chị. Ngoài ra, em là em trai của chị...

Lâm Khuynh Thành ừm một tiếng nói với Lâm Chi Diêu: “Em trai, sau khi chuyện ở Nam Giang kết thúc, em mau chóng tới Thiên Hải gặp mặt Thiện lão, ông ấy đã đợi em mười năm rồi, bây giờ cũng là lúc hai người nên gặp mặt rồi...”

“Thiện lão? Ông ấy không phải đã chết trong một lần bảo vệ chi trưởng vào mười năm trước rồi sao?” Lâm Chi Diêu đứng dậy dậy. Trong mắt lộ ra vẻ sửng sốt!

Thiện lão đã không có mấy ai biết nữa, nhưng khi Lâm Chi Diêu còn rất bé thì từng gặp ông ta, ấn tượng mà ông lão đó cho Lâm Chi Diêu luôn là sâu như đáy biển, khí thế cuồn cuộn, Thiện lão một đời đều vì bảo vệ lợi ích của chi trưởng Lâm Thị mà tồn tại. Có thể nói trận chiến mười năm trước, nếu không phải là ông ta, chi trưởng khả năng sẽ bị tiêu diệt rồi. Vốn Lâm Chi Diêu cho rằng ông ta đã chết vào mười năm trước rồi, nhưng không ngờ ông ta vậy mà còn sống!!! Hơn nữa còn đợi anh mười năm?

“Khoan đã, Thiện lão đợi em mười năm? Chị, chị là nói?” Lâm Chi Diêu đột nhiên thay đổi sắc mặt, trong đầu vụt qua một vài suy đoán.

Lâm Khuynh Thành cười an ủi, nói: “Ừm không sai, ha ha, nếu không em tưởng lúc đầu dựa vào nhiệt huyết thiếu niên của một người như em thì có thể từng bước thuận buồm xuôi gió xây dựng lên tập đoàn Cửu Châu hay sao? Những người của chi thứ Lâm Thị kia thật sự sẽ để mặc em phát triển trong những năm này sao? Ha ha, những chuyện này đều là Thiện lão ở đằng sau em âm thầm giải quyết rất nhiều rắc rối cho em...”

Lâm Chi Diêu ngẩn ra trong miệng lẩm bẩm nói: “Lẽ nào thành công trong những năm này của mình, đều không phải là vì sự cố gắng của mình sao?”

Lâm Khuynh Thành vội đứng dậy, sắc mặt vô cùng ngưng trọng nhìn Lâm Chi Diêu. Bởi vì cô ta cảm thấy Lâm Chi Diêu lúc này đã nảy sinh một vài nghi ngờ về bản thân anh.

Khoảnh khắc sau Lâm Khuynh Thành vô cùng trịnh trọng nói với Lâm Chi Diêu: “Lâm Chi Diêu! Em nhớ lấy, thành công của em chính là dựa vào sự cố gắng của bản thân em! Thiện lão chỉ là thỉnh thoảng giúp em một hai lần, chỉ là một hai lần mà thôi!”