"Đêm chia tay anh ấy, bạn của em đột nhiên nói với em rằng công ty hoạt động trở lại. Tối hôm đó em rất phấn khích. Ngày hôm sau, bạn em đến tìm em và nói cùng nhau ăn mừng. Chị Ngọc Diệp, Chị có biết Thủy Sướng Cung ở thành phố Nam Giang của chúng ta không ạ. Cung điện đặc biệt đẹp đó? "Khi Thẩm Mộng Thần nói đến điều này, cô ta đột nhiên hỏi Thẩm Ngọc Diệp.
Thẩm Ngọc Diệp suy nghĩ một chút gật đầu: "Ừm, chị biết, ở đó đẹp lắm, đẹp cực luôn." Trong mắt của cô lúc này cũng hơi mơ tưởng.
Thẩm Mộng Thần cũng gật đầu và tiếp tục: "Ừm đúng là ở đó đó, nơi bạn của em đã đưa em đến. Khi đến đó, em phát hiện ra rằng toàn bộ Thủy Sướng Cung chỉ có hai người chúng em. Chúng em ngồi ngay chính giữa, thức ăn nhiều tới tận mười mấy món, bên cạnh còn có người đang chơi đàn cello và piano, khi đang ăn dở giữa chừng, bầu trời ngoài cửa sổ bỗng rơi xuống vô số cánh hoa hồng trắng muốt... "
Thẩm Ngọc Diệp khẽ run lên, trong đầu không khỏi nghĩ đến cảnh Thẩm Mộng Thần nói. Thật tốt biết bao nếu người đàn ông cô gặp hôm nay cầu hôn cô như vậy? Vậy thì cô ấy chắc chắn sẽ đồng ý mà không do dự....
Sau khi Thẩm Mộng Thần vừa dứt lời, nước mắt lại chảy xuống, đôi mắt cô chứa đựng nỗi đau vô hạn nói: "Chị Ngọc Diệp, chị biết bạn em đã nói gì với em khi em bị thu hút bởi những cánh hoa hồng lơ lửng trên bầu trời không?"
Thẩm Mộng Thần mặc dù đang hỏi Thẩm Ngọc Diệp, nhưng không đợi cô đáp lại câu hỏi, cũng không cần câu trả lời mà nói: "Bạn của em đã nói với em, Mộng Thần, xin lỗi anh không nhịn được nữa. Em nghĩ rằng anh có khả năng tuyệt vời như vậy để vực dậy công ty chỉ sau một đêm hay sao? Mộng Thần, em thật sự cho rằng tất cả mọi thứ ở Thủy Sướng Cung ngày hôm nay, đều do anh chuẩn bị cho em cả sao? Tất cả đều là anh ấy là, là anh ấy cả..."
Thẩm Mộng Thần nói xong, cả người đều run lên, Thẩm Ngọc Diêp lặng lẽ vươn tay ôm Thẩm Mộng Thần trong vòng lòng mình, cô ấy chỉ có thể thở dài.
"Chị Ngọc Diệp, sau khi nói chuyện với bạn xong, em đã ngay lặp tức chạy ra sân bay. Nhưng khi đến nơi, chuyến bay của anh ấy đã cất cánh. Lúc đó, trong đầu em chỉ có một suy nghĩ, em đã thật sự đánh mất chồng mình rồi... Anh ấy đã âm thầm dành tất cả em, cho đến khi anh ấy đi, anh ấy vẫn nói với bạn bè em rằng đừng nói cho em biết sự thật. Huhu, em đã làm tổn thương anh ấy rất nhiều. Nhưng anh ấy vẫn đối xử với em... Từ đó về sau, trong lòng em chắc chắn rằng anh ấy là người đàn ông em yêu nhất trên đời! Anh ấy cũng là người chồng cả đời của Thẩm Mộng Thần này... " Thẩm Mộng Thần dựa vào vai Thẩm Ngọc Diệp, vừa đau lòng vừa hạnh phúc mà nói.
...
Sau khi Thẩm Mộng Thần kể xong tất cả chuyện của mình, trái tim Thẩm Ngọc Diệp cũng dao động không ngừng. Bởi vì mối tình của Thẩm Mộng Thần có thể dựng lên thành một bộ phim truyền hình. Mặc dù quá trình rất buồn, nhưng kết thúc rất, rất đẹp.
Sau khi tình trạng của Thẩm Mộng Thần dịu đi, Thẩm Ngọc Diệp cười và nói với cô: "A, a, bây giờ ổn rồi, em xem chồng em giỏi giang như thế nào đi. Anh ta đã mua cho em một căn biệt thự tốt như vậy. Đây là biệt viện Tử Trúc đó. Nó có giá 60 đến 90 tỷ." Em thấy đấy, anh ấy không chỉ tốt với em mà còn rất giàu có... "
Thẩm Mộng Thần cười lắc đầu nói: "Chị nghĩ nhiều rồi, sao anh ấy có thể mua biệt thự ở đây? Em đã hỏi bạn em rồi, là bạn anh ta mua cho anh ta, đúng rồi, bạn của anh ta là Giang Hằng, chủ tịch tập đoàn Cửu Châu. Anh ta đã từng cứu mạng Giang Hằng. Đây có thể là Giang Hằng báo đáp anh ta. Còn anh ta thì sao? Anh ta chỉ là một tên ngây ngô mà thôi, làm sao có tiền... "
Thẩm Ngọc Diệp ngạc nhiên hỏi: "Không phải chứ? Bao nhiêu tuổi rồi, sao còn có thể ngây ngô thế được? Phải nên trưởng thành rồi chứ?"
"Haizzz..." Thẩm Mộng Thần thở dài một hơi, giọng điệu vừa bất lực lại vừa hạnh phúc.
Với bộ dạng này của Thẩm Mộng Thần, Thẩm Ngọc Diệp càng tò mò hơn. Nhanh chóng hỏi: "Làm sao vậy? Sao em lại có dáng vẻ đó?"
Thẩm Mộng Thần xua tay nói: "Hôm nay anh em tốt của anh ta là Giang Hằng gặp chuyện, bị cách chức chủ tịch. Anh ta cũng bị liên lụy. Hiện tại anh ta đang ở nhà nhàn rỗi, chờ sự sắp xếp mới của công ty. Chị nói xem, anh ta cũng không nghĩ thử xem, chỉ dựa vào mối quan hệ của anh ta với Giang Hằng... Giang Hằng đã bị người ta hạ, làm sao anh ta có thể chạy thoát được chứ? Cho nên em mới nói anh ta ngây thơ... "
"Ừm..." Thẩm Ngọc Diệp nghe xong thì sửng sốt, sau đó gật đầu, rất đồng tình với phân tích của Thẩm Mộng Thần. Cô ấy đã trải qua nhiều mưu mô quỷ kế trên thương trường, và ăn gió nằm sương trong nhiều cuộc đấu tranh ở nơi làm việc hơn cả Thẩm Ngọc Diệp. Tất nhiên hiểu được vua nào thì thần nấy thôi.
Thẩm Ngọc Diệp cau mày hỏi: "Vậy phải làm sao đây? Hay là chị giúp anh ta tìm mối quan hệ thì sao? Nói cho chị biết thêm thông tin về anh ta, chẳng hạn như anh ta giỏi cái gì?"
Thẩm Mộng Thần mỉm cười từ chối:
"Chị Ngọc Diệp, cảm ơn chị, nhưng không cần đâu. Buổi chiều, em đã tìm được một người bạn thân của mình. Gia đình cô ấy giàu có và quyền lực, và cô ấy đã hứa sẽ giúp em hoàn thành công việc, nên chị đừng lo lắng... " Thẩm Mộng Thần nở nụ cười, từ chối.
"Ừm, có thể xử lý tốt là được, à đúng rồi, chẳng phải em vừa nói anh ta không đi làm sao? Vậy thì để anh ta nhanh chóng trở về, cùng nhau ăn cơm đi, cũng để chị gặp người ta một chút chứ nhỉ?" Thẩm Ngọc Diệp cười nói với Thẩm Mộng Thần.
"Ừm, được, vậy em sẽ gọi điện để nói anh ta trở về. Sau đó để anh ta xem chị họ của em xinh đẹp như thế nào..." Thẩm Mộng Thần cười hứa, sau đó cầm điện thoại gọi cho Lâm Chi Diêu.
Thẩm Ngọc Diệp cười nói: "Được rồi, vậy em gọi điện thoại đi nhé, chị đi vệ sinh một lát. Hôm nay bận quá, thậm chí thời gian đi vệ sinh cũng không có..." Thẩm Ngọc Diệp đi nói xong bước vào nhà vệ sinh.
Thẩm Mộng Thần gọi Lâm Chi Diêu: " Chi Diêu, mấy giờ anh mới về thế? Mẹ gần như chuẩn bị xong bữa tối rồi đấy. Để em giới thiệu cho anh một cô gái xinh đẹp được không?"
Lúc đó lâm Chi Diêu vẫn đang họp ở vịnh Half Moon Bay (California), nhận được cuộc gọi từ Thẩm Mộng Thần, nhìn vài người đang có mặt, cau mày nói: "Anh xin lỗi, Mộng Thần, anh đi cùng Giang Hằng, em biết đấy... thế nên có thể tối nay anh sẽ về trễ... "
Thẩm Mộng Thần gật đầu nói: "Được, được rồi, chủ tịch Giang hôm nay hẳn là tâm tình không tốt vì xảy ra chuyện lớn như vậy. Là anh em tốt của anh ấy, anh phải khuyên anh ấy nhiều hơn nhé. Nhân tiện, ngày mai anh ấy có rảnh không, anh mời ảnh đến nhà chúng ta dùng cơm đi…” Thẩm Mộng Thần rất hiểu chuyện. Dù Thẩm Ngọc Diệp khó khăn lắm mới đến đây một lần, nhưng trong lòng cô, chuyện của Lâm Chi Diêu quan trọng hơn. Dù gì đi nữa cô cũng phai hướng đến chồng mình không phải sao?
Vì vậy sau khi nói với Lâm Chi Diêu vài câu, cô cúp điện thoại. Vừa cúp máy, Thẩm Ngọc Diệp vừa từ nhà vệ sinh trở lại: "Thế nào? Khi nào thì chồng em trở về?"
Thẩm Mộng Thần nói một cách hối lỗi, "Xin lỗi chị, không phải em vừa nói rằng bạn của anh ấy gặp chuyện sao? Anh ấy đang ở với người kia, và có lẽ tối nay sẽ về muộn..."
Thẩm Ngọc Diệp cười nói: "Không sao đâu. Mấy ngày nữa chị cũng sẽ quay lại. Đến lúc đó, chúng ta lại hẹn gặp nhau. Bây giờ chị phải về sớm thôi..."
Thẩm Ngọc Diệp vừa nói xong, tiếng gọi của Vương Thu Cúc từ trên lầu truyền đến, yêu cầu hai chị em xuống nhà ăn cơm. Bà ta đã làm một vài món ăn, trong một ngày Thẩm Ngọc Diệp ăn rất ít, nhưng lần này cô ấy đã ăn rất nhiều.
Sau bữa ăn, Thẩm Ngọc Diệp lo lắng nhìn thời gian đã gần tám giờ, vé máy bay cô đặt trước cũng là tám giờ bốn mươi. Cô không quan tâm đến việc thẩm Mộng Thần níu giữ mình, chỉ có thể nhanh chóng đến sân bay...
Bộ phận an ninh của biệt viện Tử Trúc có xe, Thẩm Mộng Thần gọi điện và tìm một nhân viên bảo vệ chở Thẩm Ngọc Diệp đến sân bay. Khi xe chạy đến sân bay, Thẩm Ngọc Diệp quay đầu nhìn phong cảnh của biệt viện Tử Trúc ngoài cửa sổ. Chỉ một lúc sau, đồng tử cô đột nhiên co rút lại.
Vì cô nhìn thấy một chiếc ô tô đối diện chạy qua, người đàn ông đã cứu cô lúc chiều đang ngồi ở vị trí lái xe và lái xe đến biệt viện Tử Trúc...