Rể Cuồng

Chương 122




Thẩm Mộng Thần nghe xong ngẩn người, ngồi ở trên giường ôm đầu gối, yên lặng tựa đầu lên đầu gối. Trong đầu cô hiện ra cảnh Thẩm Ngọc Diệp vừa mới kể.

Cảnh đó lãng mạn quá đi mất, nhất là Thẩm Ngọc Diệp còn nói người đàn ông đó lạnh lùng, đẹp trai ngời ngời, trang phục trên người cũng phải mấy trăm triệu. Hơn nữa còn cứu Thẩm Ngọc Diệp. Đây chính xác là vị chủ tịch lạnh lùng bá đạo rồi. Đều là phụ nữ, hơn nữa tính cách của Thẩm Ngọc Diệp cũng có nhiều điểm giống cô. Cho nên khi Thẩm Ngọc Diệp kể xong, Thẩm Mộng Thần trước đó chưa tin, bây giờ đã tin lời của Thẩm Ngọc Diệp rồi.

"Chị Ngọc Diệp, em nghe chị vừa nói, cuối cùng ngay đến cái tên người đàn ông đó còn không nói cho chị biết, chị thực lòng thích anh ta như vậy, trong lòng chị hẳn là đau khổ lắm, thật sự...thật sự rất đau..." Trong lòng Thẩm Mộng Thần nhớ lại những ngày đau khổ của mình trong sáu tháng vừa qua.

Sau khi ly hôn với Lâm Chi Diêu, cô một mình đến Yến Kinh để tìm anh, tìm khắp nơi ở Yến Kinh nhưng không tìm thấy anh. Cuối cùng, lại vất vả tìm được Lâm Chi Diêu ở Thiên Hải, lại phát hiện Lâm Chi Diêu đi cùng với một cô gái khác.

“Biết cảm giác chết tâm là như thế nào không?” Thẩm Mộng Thần lẩm bẩm trong lòng, đúng vậy, suốt mấy tháng ở Thiên Hải, trong lòng cô đã cảm nhận được loại cảm giác đó, đau, rất đau, chính là rất muốn ở bên Lâm Chi Diêu nhưng không được nên cảm thấy rất đau. Cô không muốn Thẩm Ngọc Diệp trở thành như vậy, bởi vì kiểu yêu một người như thế này sẽ thật sự rất đau khổ...

Thẩm Ngọc Diệp lắc đầu bật cười, vẻ mặt lại đa cảm thêm một chút: "Không sao cả, chị không cần Mộng Thần à. Cả đời này chị chưa từng gặp qua một người đàn ông như vậy. Em có biết không? Trong khoảnh khắc sinh tử chiều nay, anh ấy xuất hiện không gì có thể sánh được. Em biết không? Chị cả đời này cho dù quên tất cả, cũng sẽ không quên hình ảnh buổi chiều hôm nay..."

Hai cô gái xinh đẹp Thẩm Mộng Thần và Thẩm Ngọc Diệp chân trần ngồi trên giường, Thẩm Mộng Thần so với chị Thẩm Ngọc Diệp có phần xinh đẹp hơn chút. Về phần Thẩm Ngọc Diệp, so với Thẩm Mộng Thần cô có vẻ nữ tính ý vị có tính chín chắn hơn. Ví dụ như nếu Thẩm Mộng Thần giống với một cô gái bé nhỏ, thì Thẩm Ngọc Diệp lại là một phụ nữ chín chắn, làn da của Thẩm Mộng Thần mỏng manh non nớt hơn, nhưng của Thẩm Ngọc Diệp lại toát lên một hương vị trưởng thành...

Nếu có chiếc máy ảnh nào chụp lại cảnh hai người nói chuyện xinh đẹp tuyệt vời này, bức ảnh chắc chắn sẽ nhận được thưởng, rất duyên dáng.

Sau khi Thẩm Ngọc Diệp nói xong, hai cô gái chìm vào trầm tư. Thẩm Mộng Thần suy nghĩ rất lâu muốn khuyên nhủ Thẩm Ngọc Diệp, nhưng cuối cùng cô lại không nói lên lời. Bởi vì tính cách cô chính là như vậy, hiện tại cô có thể vì Lâm Chi Diêu mà bất chấp tất cả. Mặc kệ phía trước có gian nan hiểm trở gì, chỉ cần vì Lâm Chi Diêu, cô đều tình nguyện.

"Ha ha, đừng nói về chuyện của chị nữa, Mộng Thần hãy nói về em đi, năm ngoái khi chị rời Nam Giang, chị nghe nói chú ba đã tìm được con rể, đó ban đầu không phải chỉ là thỏa thuận kết hôn giả sao? Sao bây giờ lại thế này? Chị nghe ba chị nói em với người đàn ông đó bây giờ rất tốt? Hơn nữa còn đã thực sự kết hôn với nhau phải không?" Thẩm Ngọc Diệp cười cười, cau mày nghi hoặc hỏi Thẩm Mộng Thần.

"Chị đang nói về anh ấy à? Chà, bọn em thật sự là đã về bên nhau, chỗ chúng ta đang ngồi đây chính là nơi hàng đêm bọn em ngủ cùng nhau..." Thẩm Mộng Thần vừa nói xong, trên mặt hiện lên một tia ửng hồng, đó chính là thẹn thùng trong hạnh phúc, nhưng khóe miệng cong cong lên của cô, với ánh mặt đầy ý cười, tất cả đã chứng minh cô thực sự rất yêu chồng của mình, thực sự, thực sự rất yêu...

Thẩm Ngọc Diệp cười gật gật đầu: "Chà, nhìn dáng vẻ hạnh phúc của em bây giờ, xem ra em yêu cậu ấy thật rồi, ha ha, đây cũng là duyên phận nha. Hôn nhân giả đã trở thành hạnh phúc thật rồi. Chị khá tò mò, em có thể nói cho chị biết không? Chị nhớ trước đây em không phải rất chán ghét người đàn ông đó sao?". Đam Mỹ Hài

Thẩm Mộng Thần gật đầu: "Dạ, em đã từng rất ghét anh ấy, thực ra anh ấy là bạn học cấp ba của em nữa, hồi cấp ba anh ấy học rất giỏi, cũng rất cố gắng, nhưng năm ngoái lại đến đây với tư cách là con rể. Mỗi ngày đều đi loanh quanh trong nhà, một người đàn ông ngày nào cũng giặt quần áo, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, ngay cả công việc cũng không chịu ra ngoài tìm, hơn nữa cũng rất hèn nhát, người ngoài nói anh ấy là đồ vô dụng là rác rưởi, anh ấy cho đến bây giờ cũng không thèm phản bác lại, chỉ ngây ngô cười... Cho nên lúc đó em thật sự chán ghét, rất chán ghét anh ấy..."

Thẩm Ngọc Diệp nhìn Thẩm Mộng Thần đang nhớ lại những ký ức hạnh phúc, không nỡ ngắt lời cô, tiếp tục chờ cô nói hết.

Thẩm Mộng Thần dừng lại một chút lại nói tiếp: "Năm nay, có một lần tâm trạng em không tốt nên mắng anh ấy, anh ấy đột nhiên nói với em là Thẩm Mộng Thần, chúng ta ly hôn đi..." Thẩm Mộng Thần nói đến đây, nước mắt chợt rơi xuống.

Bùm... Thẩm Ngọc Diệp nhìn Thẩm Mộng Thần như thế này, trong lòng nổ vang một tiếng, há hốc miệng, hít một hơi thật sâu, đưa cho Thẩm Mộng Thần một tờ khăn giấy. Bởi vì nếu Thẩm Mộng Thần không phải thực sự đau lòng, thực sự hối hận khi ly hôn với người đàn ông đó, cô sẽ không bao giờ khóc khi nhắc đến chuyện này.

"Hic... Chị Ngọc Diệp... Em thực sự rất hối hận, em thực sự hối hận, đáng lẽ ra em không nên làm tổn thương anh ấy nhiều như vậy, em không nên làm tổn thương anh ấy như vậy..." Thẩm Mộng Thần đột nhiên không kiềm chế được lao vào lòng Thẩm Ngọc Diệp. Đúng vậy, chuyện này cô đã giữ trong lòng rất lâu rồi, cô chưa kể với bất kỳ ai cả, kể cả là người bạn thân nhất của mình. Bởi vì cô luôn cảm thấy chuyện này không thích hợp để nói với Cố Mịch, Thẩm Mộng Thần từ tận đáy lòng vẫn luôn là người có lòng phòng bị rất mạnh.

Nhưng bây giờ khi nhìn thấy Thẩm Ngọc Diệp, cô không kìm được cảm xúc của mình nữa. Bởi vì chị gái từ nhỏ đến lớn, tuy không phải chị em ruột thịt nhưng lại thân hơn cả chị em ruột thịt, cô không hề kiêng kị điều gì mà nói hết với Thẩm Ngọc Diệp.

"Chị ở đây, chị ở đây rồi, đã qua hết rồi, qua hết rồi, bây giờ em không phải đã ở bên cậu ấy rồi sao? Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, em khóc không xinh đẹp chút nào, em yêu cậu ấy nhiều như vậy, cậu ấy cũng yêu em nhiều như thế, lát nữa cậu ấy về, thấy em khóc như vậy, biết chuyện nhất định sẽ rất đau lòng... Vì vậy, vì em yêu cậu ấy rất nhiều, em sẽ không để cậu ấy cảm thấy có lỗi với em, đúng không? " Thẩm Ngọc Diệp nhẹ nhàng vuốt lưng Thẩm Mộng Thần, khuyên cô không cần vì vậy mà đau lòng nữa.

Nhưng trái tim Thẩm Ngọc Diệp run lên kịch liệt, cô chợt nhận ra, nửa năm qua, em gái cô luôn cố tỏ ra mạnh mẽ, chắc chắn là đã trải qua quá nhiều chuyện, trái tim cô chợt thấy xót xa. Cô thầm hạ quyết tâm, lần sau quay lại Nam Giang nhất định giúp đỡ Thẩm Mộng Thần nhiều hơn.

Thật lâu sau Thẩm Mộng Thần mới kìm được nước mắt, khàn giọng nói tiếp: "Chị Ngọc Diệp, chị không biết đâu, sau khi em và anh ấy nhận được giấy chứng nhận ly hôn, em đã nhìn thấy trong ánh mắt anh cảm giác chết tâm, ánh mắt anh ấy lúc đó vô cùng tuyệt vọng. Lúc đó em mới thấy run sợ, buổi tối về đến nhà, em có thói quen nhờ anh rót nước, nhưng em hét rất lâu mà anh không chịu xuất hiện. Tối hôm đó em cứ ngẩn ngơ rất lâu, rất lâu, hóa ra có anh ở bên cạnh từ lâu đã trở thành thói quen mà em không thể bỏ..."

"Sau đó, công ty của em lại xảy ra chuyện, em tìm đến công ty đối tác, nhưng người ta cũng rất lịch sự mà đuổi em ra ngoài. Chị Ngọc Diệp, chị có biết không? Lúc đó em nghĩ thế nào cũng không hiểu được, bọn học trước kia rõ ràng luôn trọng đãi chúng em với đủ loại ưu đãi vô điều kiện. Vì sao lại đột nhiên đối với em như vậy chứ? Về sau em mới phát hiện, thực ra người mà bọn họ trọng đãi không phải em, mà là anh ấy... Cho nên anh ấy không hề thiếu tiền, cũng không thiếu việc, chỉ cần là anh muốn thôi! Anh có thể dễ dàng vào làm ở công ty lớn..."

"Sau đó, em lại bị cảm lạnh, đặc biệt nghiêm trọng, lúc đó em mới phát hiện lúc mình yếu đuối nhất, chỉ có anh ấy ở bên cạnh em vô điều kiện, chỉ có anh ấy..."

"Sau đó, em lại nghe tin anh ấy phải đi, thực sự lúc đó em đã cảm thấy rất hối hận rồi, em đi tìm anh ấy, chính là ở công viên bên sông ở thành phố Nam Giang, lúc trước khi đi, anh ấy gặp em bị cảm lạnh, liên tục nhắc nhở em, thuốc cảm lạnh để ở đâu, quần áo ấm ở nhà để như thế nào, khoảnh khắc quay lưng về phía anh, em đã khóc òa lên..."