Cuối cùng vẫn là Từ Cẩn Niên nở nụ cười trước: “Cô nhóc, nhanh trở về nhà tắm rửa rồi đi ngủ đi.”
Lâm Hạ không phục: “Anh khinh thường tôi hả?”
Từ Cẩn Niên cúi người nhìn thẳng vào mắt cô: “Cô bé à, em còn quá nhỏ, tôi không muốn trêu chọc em, có biết chưa?”
Lâm Hạ chưa từng bị ai nói như vậy, máu nóng bốc lên đầu, cô nhón chân lên, cắn một cái lên đôi môi mỏng trước mặt.
Trong đầu đang nhớ lại các tình tiết trong tiểu thuyết mà Tống Tiểu Như hay xem, cô chăm chú gặm cắn thứ mềm mại trong miệng.
Ánh mắt của Từ Cẩn Niên chợt lóe, anh ôm lấy eo của Lâm Hạ đổi khách thành chủ, bàn tay hư hỏng lần theo mép váy vói vào trong, di chuyển trêи làn da mềm mịn đi về phía giữa hai chân cô.
Lâm Hạ đẩy Từ Cẩn Niên ra, vẻ mặt không thể tin trợn trừng mắt nhìn anh.
Từ Cẩn Niên cong khóe môi, anh châm một điếu thuốc: “Đã hiểu chưa, còn chưa đi? Hay là em định ở lại đây làm tiếp chuyện lúc nãy?”
Lâm Hạ trở lại ký túc xá, nghĩ tới chuyện khi nãy, đáng lẽ ra cô nên kiên cường nói với anh ‘ngon thì tới đây, ai sợ ai’, tiếc là cô quá kinh sợ, nghĩ vậy nên cô ủ rũ như gà mắc mưa.
Lâm Hạ vừa rời khỏi, Từ Cẩn Niên cũng không tiếp tục tham gia tiệc rượu nữa, anh trở về chung cư, nhưng vẫn không ngừng nghĩ về Lâm Hạ, lửa nóng trêи người vẫn chưa tan.
Anh có bệnh quá mức sạch sẽ, dù thường xuyên đi bar với bạn bè, nhưng trước giờ chưa từng chạm vào phụ nữ ở đó. Anh thừa nhận, Lâm Hạ rất xinh đẹp, nhưng cô còn quá nhỏ, anh không muốn nhúng chàm cô.
Anh châm một điếu thuốc, nhưng không hút, dập tắt ngay.
Đi vào phòng tắm, anh nhắm mắt lại, cầm lấy gậy thịt nóng bỏng của mình, vuốt ve lên xuống, trước mắt như hiện ra thân hình hấp dẫn lả lướt của Lâm hạ.
Anh muốn đến điên rồi.
Lâm Hạ làm tổ trong ký túc xá suốt một tuần, cô cảm thấy hình như mình bệnh rồi.
Rõ ràng nói thích Từ Cẩn Niên chỉ là lừa gạt, nhưng mấy ngày nay mỗi khi nhớ tới gương mặt đó, mùi thuốc lá trêи người anh, giọng điệu của anh khi nói cười, dáng vẻ lúc anh hôn cô, còn có, tay của anh…
Mỗi lần nghĩ tới, Lâm Hạ đều cảm giác được mình ướt át, thẹn thùng vô cùng.
Cô không nhịn được rêи rỉ.
“???” Tô ɖu͙ƈ đang chơi game ngẩng đầu, “Cậu bị làm sao vậy?”
Tống Tiểu Như dời mắt ra khỏi “sách văn học”, cô ấy ngẩng đầu: “Không phải là xuân tâm nảy mầm chứ?”
Lâm Hạ bò từ trêи giường xuống dưới, ngồi xuống trước bàn, nghiêm túc hỏi các bạn: “Tớ hỏi hai cậu, nếu một cô gái thường xuyên nhớ tới một chàng trai, còn luôn nghĩ đến hình ảnh sắc tình, là vì sao?”