Từ sau khi bị từ chối, Lâm Hạ như rơi vào trạng thái cố chấp.
Trong ký túc xá có hai quân sư quạt mo là Tô ɖu͙ƈ và Tống Tiểu Như, Tống Tiểu Như cho rằng không nên lúc nào cũng gửi tin nhắn làm phiền người ta, như vậy sẽ làm người kia bực mình, dù sao thì cũng chỉ là người lạ. Tô ɖu͙ƈ lại cho rằng tốt nhất là có thể gặp mặt nói chuyện, nói không chừng anh ta sẽ quỳ dưới gấu quần của cô.
Lâm Hạ nghĩ tới nghĩ lui thì cảm thấy cả hai người nói đều có lý.
Cả tuần sau đó, Lâm Hạ vẫn luôn chìm đắm trong suy nghĩ làm sao để tấn công Từ Cẩn Niên.
Vì vậy khi ba Lâm nói muốn dẫn Lâm Hạ đi tham gia dạ tiệc, cô chẳng thấy hứng thú, thẳng thừng từ chối.
Tống Tiểu Như lướt Weibo, hét lên: “Tối nay có một tiệc từ thiện được tổ chức ở thành phố của chúng ta, nghe nói Từ Cẩn Niên sẽ tham dự!”
“Dạ tiệc?” Lâm Hạ bước tới, “Dạ tiệc ở đâu, tớ cũng muốn đi.”
Lâm Hạ vội vàng lấy điện thoại ra: “Cha già, ba muốn dẫn con đi dạ tiệc gì vậy?”
“Cái đệt! Ba chờ con, con qua tìm ba ngay đây, ba liên hệ nhà thiết kế tạo hình cho con đi.”
Ba Lâm lúc này vẫn còn đang la rầy cô: “Con gái con đứa không được nói tục, ba vừa mới xuống máy bay con đừng có chọc ba giận, sao lại cúp máy rồi???”
Buổi tối.
Lâm Hạ hào hứng khoác tay ba mình, tiến vào hội trường: “Lát nữa ba cứ làm việc của ba, con tự chơi, không cần ba lo đâu.”
“Không được gây chuyện đó,” ba Lâm cảnh cáo cô, “Nếu không về nhà ba sẽ mách mẹ.”
“Ba già vậy rồi còn chơi trò mách mẹ nữa.”
Lâm Hạ kéo theo trợ lý Severn đi về phía trước vài bước: “Hình em đưa cho anh xem, anh đã nhớ kỹ chưa, nếu nhìn thấy Từ Cẩn Niên thì nhớ báo cho em biết, em đi xung quanh tìm trước đây.”
Nói vừa dứt câu cô định bước đi, Severn nhỏ giọng nói: “Từ Cẩn Niên hình như thích mấy nơi yên tĩnh, Lâm Hạ, em nhớ để ý nha.”
Lâm Hạ vừa đi vừa quay đầu lại ra dấu tay OK.
Tìm khắp hội trường một vòng rồi nhưng vẫn không tìm thấy anh, Lâm Hạ ủ rũ không vui đi ra hoa viên, cô ngồi xuống ghế dài, thuận tiện lên group chat mắng chửi.
Lâm Hạ: Đồ lừa đảo, vốn dĩ Từ Cẩn Niên không có ở đây.
Đột nhiên có một giọng nói ngày càng gần cô.
“Không cần, đề nghị của anh tôi sẽ không cân nhắc đâu. Xin lỗi tôi không phải vì lợi nhuận, đây chỉ là yêu thích cá nhân của tôi.”
“Ừm, không phải vấn đề giá cả, tôi cũng không thiếu tiền.”
Lâm Hạ tò mò nhìn về phía bên kia, một dáng người cao ngất đứng cách đó không xa.
Như nhận thấy có một ánh mắt chăm chú nhìn mình, Từ Cẩn Niên cúp máy, anh quay đầu lại nhìn, thì thấy cô gái nhỏ đang ngồi trêи ghế, nhìn anh chằm chằm, làn váy màu bạc bị gió nhẹ nhàng thổi lên.
Từ Cẩn Niên nghĩ thầm, là cô ấy.
Lâm Hạ đứng dậy: “Từ, Từ Cẩn Niên?”
Cô bước lên phía trước: “Chào anh, tôi tên là Lâm Hạ, đã từng liên hệ với anh qua WeChat, không biết anh, có còn nhớ hay không.”
Từ Cẩn Niên gật đầu: “Cô là Lâm Hạ, người muốn nhờ tôi chụp ảnh cho?”
“Đúng, đúng,” Lâm Hạ gật đầu xong lại lắc đầu, “Thật ra tôi thích anh, nên mới cố tình nói như vậy!”
Đây là chiêu thứ hai mà nhóm quân sư quạt mo đề ra với cô, đi đường vòng, Tô ɖu͙ƈ nói, đã trở thành bạn trai của cậu rồi, chuyện chụp hình cần gì phải băn khoăn nữa?
Từ Cẩn Niên nhướng mày: “Thích tôi?”
Lâm Hạ tiến lên, đặt nhẹ tay lên vai anh: “Đúng vậy, em thích anh, nhìn thấy anh đã muốn ngủ với anh rồi, phải làm sao đây?”
Sau đó cả hai đều im lặng, bốn mắt nhìn nhau, lửa bắn tung tóe.