Rất Muốn Hôn Anh

Chương 22




Dám yêu sớm.

Đánh gãy chân.

Giọng nói Giang Nghiên lạnh lẽo, hơi thở ấm áp phả lên vành tai, thoang thoảng đâu đây là hương bạc hà dễ chịu tỏa ra từ cơ thể anh.

Cô ngẩn ngơ, cảm giác nóng bỏng lan từ gò má tới tận mang tai. Còn anh chàng đẹp trai da trắng nào đó lại bình thản như không. Nói xong cái đứng dậy khôi phục lại dáng vẻ thiếu gia lạnh lùng, hai tay đút túi quần, mí mắt hơi cụp tạo cảm giác lạnh nhạt.

Dáng vẻ ấy trông vừa đẹp trai vừa thanh tâm quả dục, cho dù đang đứng ngay trước mắt cũng làm người ta cảm thấy xa xôi không thể với tới, tựa như trăng sáng trên trời cao vậy.

Thế nên Cố An không dám nghĩ nhiều, thuận theo ý của anh, cảm nhận một chút ba chữ “Đánh gãy chân” này…

Này thì đau đến mức nào cơ chứ!

Hu hu hu, tại sao yêu sớm lại bị đánh gãy chân…

Giang Nghiên đợi mãi không thấy Cố An nói gì, cúi xuống mới phát hiện hình như cô gái nhỏ bị dọa sợ. Chỉ biết giương đôi mắt trong veo như hươu con đáng thương nhìn anh, không biết đang suy nghĩ cái gì mà cả người bất động.

Anh nhướng mày, cô lập tức lắc đầu, miệng lẩm bẩm như chiếc máy đọc lại: “Không yêu sớm không yêu sớm đừng đánh gãy chân……”

Hồi cấp ba, có lần Cố Trinh và Giang Nghiên đã tỉ mỉ ngồi kể cho cô nghe vụ án giết người “vì yêu sinh hận” ở thành phố Kinh. Hai cảnh sát hình sự có chuyên môn nói chi tiết về vụ án quả thực còn đáng sợ hơn nhiều so với tiểu thuyết kinh dị, bây giờ lại còn nói cái gì mà muốn đánh gãy chân…

Cố An mím môi thầm nghĩ, yêu sớm quá nguy hiểm.

Vẫn nên thành thật yêu thầm chú cảnh sát thì tốt hơn…



Cuộc sống đại học của Cố An cứ như vậy mà bắt đầu, sau khi báo cáo thì đến hai tuần huấn luyện quân sự. Thời tiết đầu thu hanh khô oi bức, mỗi ngày đứng phơi nắng dưới ánh mặt trời vừa mệt lại vừa nóng, trở lại ký túc xá rửa mặt xong là ngả đầu ngủ luôn, chẳng thèm đoái hoài gì.

Đại học A là một trong những trường đại học tổng hợp hàng đầu cả nước, gần nhà, chuyên môn tốt, cô và Giang Ninh không hẹn mà cùng đăng ký vào đây. Hai người học cùng một trường, một người viện mỹ thuật một người viện toán học, nhưng mãi cho đến khi đợt huấn luyện quân sự kết thúc mới có cơ hội hẹn nhau ăn một bữa.

“Bạn học, thẻ sinh viên của bạn có vấn đề, khấu trừ phí thất bại rồi.” Cố An nhỏ giọng nói xin lỗi, quay đầu lại tìm Giang Ninh giúp mình mua cơm thì nghe được thông báo trừ tiền thành công, lúc này mới nhận ra có một chị gái giúp mình cà thẻ.

Cố An được thương mà sợ: “Cảm ơn đàn chị ạ.”

Cô bưng khay đồ ăn, ngoan ngoãn đứng bên cạnh chờ đàn chị mua xong cơm: “Chị cho em xin phương thức liên lạc với, để em chuyển tiền trả chị ạ.”

Nghĩ lại có khi mấy đồng ấy sẽ làm cô bé dễ thương này thấy áy náy nên cô gái giơ mã QR wechat ra cho cô quét:“Không có gì đâu.”

Cố An bê khay cơm trở lại chỗ ngồi: “Vừa rồi thẻ cơm không quẹt được, có đàn chị siêu cấp dịu dàng quẹt giúp mình, người dịu dàng đúng thật là bảo bối trên trần gian mà!”

Cố An ăn từng miếng nhỏ, hai má phồng lên như hamster.

Đàn chị như thế, Giang Nghiên cũng vậy, đều rất dịu dàng…

Đương nhiên, ngoại trừ lúc nói muốn đánh gãy chân cô… quá đáng sợ.

Cố An âm thầm hạ quyết tâm, cô cũng muốn trở thành một chị gái nhỏ dịu dàng!

“Cậu như bây giờ cũng rất tốt!” Giang Ninh nhéo khuôn mặt tròn nhỏ của cô: “Gần đây có liên lạc với người kia không?”

Cố An bĩu môi, rau xanh trong miệng lập tức không còn mùi thơm: “Anh ấy không tìm mình, mình cũng không tìm anh ấy… hừ!”

“Làm tốt lắm, anh ấy không liên lạc với cậu thì cậu cũng không cần liên lạc lại. Đăng mấy ảnh hạnh phúc lên vòng tròn bạn bè, cho anh ta biết, không có anh ấy cậu cũng có thể sống rất tốt!”

Giang Ninh ra vẻ bản thân là cao thủ tình trường nhưng thực chất kinh nghiệm bằng không. Hiểu nhiều thế này đều là bởi bạn thân của cô ấy có vấn đề trong tình cảm, mỗi ngày đều học một tí, học đến đâu dùng đến đó.

Cố Án ngẩng đầu, ngu ngơ hỏi: “Sao phải thế?”

“Lạt mềm buộc chặt đó hiểu không, bé cưng, phải lạt mềm buộc chặt!”

Giang Nịnh ném cho cô một ánh mắt như muốn nói “tự mình cảm nhận”, đột nhiên nghĩ tới về sau có thể gọi người lớn hơn mình bảy tuổi là em rể, lúc cúi đầu và cơm không nhịn được cười khà khà hai tiếng: “Bơ đi! Cậu cứ bơ cho mình!”



Tại phòng 1101 Châu Tế Giai Uyển, thành phố Kinh.

Cố Trinh hiếm khi không tăng ca, ngồi trên sofa nhìn điện thoại không dưới mười lần. Ai cũng nói con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, sao mà Cố An còn chưa đi lấy chồng, mới chỉ học đại học thôi mà đã lãng quên người anh trai ruột thịt này rồi?

Khi nhóc con ở nhà, trong nhà luôn có đồ ăn ngon làm sẵn, cô vừa nói “Chờ một chút sẽ chuẩn bị xong ngay” vừa lạch bạch chạy tới đưa đồ ăn vặt cho anh và Giang Nghiên, để hai người bọn họ lót dạ trước, cực kỳ hiểu chuyện.

Cố Trinh nhíu mày, nhìn Giang Nghiên bên cạnh: “Cố An có tìm gặp cậu không? Đã một tuần rồi con bé không gọi điện thoại hay nhắn tin cho tôi, cậu nói xem có phải con bé bị thế giới phồn hoa bên ngoài làm mờ mắt rồi không?”

“Cũng không tìm tôi.” Giọng nói của Giang Nghiên lạnh đến mức ít nhất là âm mười độ. Anh đứng dậy mở tủ đá, chuẩn bị tìm một ít đồ đông lạnh ném vào trong nước đun sôi.

Ngăn kéo trong tủ lạnh chất cả đống đồ, trong đó dễ thấy nhất là sủi cảo đông lạnh, hết hộp này tới hộp khác, mặt trên còn có tờ giấy ghi chú nhỏ của cô gái gói sủi cảo: Nhân cà chua thịt bò, nhân bắp cải thịt lợn, nhân cà chua trứng gà,… Phía dưới còn có thêm một dòng chữ in đậm: “Ăn ngon nhé! ^_^”

“Nhìn cái gì thế, tối nay ăn mì bò sang chảnh hay dưa chua xa hoa đây…”

Cố Trinh tiến lại gần.

Trước mắt là sủi cảo được Cố An gói sẵn trước khi rời khỏi nhà.

Tim lập tức vừa đau lại vừa mềm.

Nhóc con này.

Giang Nghiên đóng cửa tủ lạnh.

Trên bàn trà có khoai tây chiên cô thích ăn nhất, mấy đồng được một gói lớn, trước khi cô đi còn nhờ Cố Trinh ăn giúp chứ không được vứt đi.

Trên sô pha có chăn nhỏ và gối ôm của cô, với SpongeBob và Patrick được sắp xếp gọn gàng ở một góc.

Mọi ngóc ngách trong nhà đều có những vật dụng đáng yêu mà cô để lại.

Mà tất cả những đồ vật dễ thương đó như đang nhắc nhở:

Cố An không có ở đây.

“Cố An gửi tin nhắn này!”

Điện thoại vừa reo chuông, Cố Trinh kích động như ông bố già, đọc to tin nhắn wechat của Cố An: “Anh, ngày nghỉ quốc khánh em không về nhà đâu, em ra ngoài đi chơi với bạn he he!”

Khóe miệng Cố Trinh giật giật, anh tức giận nói: “Cậu nhìn vòng bạn bè của con nhóc đó này, nay nướng BBQ mai lại liên hoan, bây giờ đến ngày quốc khánh cũng đi chơi nốt.”

Cuối cùng anh cũng không nỡ chạm vào sủi cảo do Cố An tự mình gói, đi pha hai hộp mì ăn tạm.

Giang Nghiên mặt lạnh tanh bấm vào avatar của Cố An, lịch sử trò chuyện vẫn dừng lại ở cuối tuần trước. Cô nói với anh thành phố Kinh mưa to, nhắc Cố Trinh đóng cửa sổ lại.

Vòng bạn bè của cô quả thật giống như lời Cố Trinh nói, vô cùng náo nhiệt, đúng chuẩn không khí của sinh viên.

Mười tấm ảnh tổng cộng có sáu chàng trai xuất hiện.

Trong đó một người xuất hiện ba lần, một người khác thì xuất hiện hai lần.

Còn có một bức ảnh nữa, Cố An nhìn vào máy ảnh, mà chàng trai kia nhìn Cố An, đúng cái người muốn xin wechat của cô vào ngày đón tân sinh viên.

Mà Cố An thì vô tư nhìn thẳng ống kính cười tươi.

Giang Nghiên khóa màn hình rồi ném điện thoại sang một bên, môi mỏng mím lại thành đường thẳng.

Đi ra ngoài chơi.

Sẽ không bị lừa chứ?

Sẽ không gặp phải kẻ xấu chứ?

Cô có biết thế giới này hiểm ác đến mức nào không?

Là ra ngoài chơi với con gái?

Hay là cùng với con trai?

“Cố An, cậu nghĩ chúng ta nên đi đâu chơi bây giờ, xung quanh đây hay ngoại thành?”

Ăn tối xong, Giang Ninh kéo Cố An ra bãi tập.

Bên cạnh là người bạn thân nhất, trước mắt là trường đại học bản thân mơ ước từ nhỏ, theo học ngành mỹ thuật mà mình yêu thích nhất.

Họ đã cùng nhau lên kế hoạch cho một chuyến đi vào ngày quốc khánh. Vốn dĩ ban đầu Cố Án không định đi, nhưng khoảng thời gian trước cô đã làm cho tạp chí và kiếm được một khoản tiền thù lao khá lớn, tạm thời thực hiện được tự do tài chính của học kỳ trước.

Làn gió đêm dễ chịu lướt nhẹ qua gò má, thoải mái không chịu được, chỉ là có lúc sẽ nhớ tới Giang Nghiên.

Nhìn các nam sinh chơi bóng trên sân bóng rổ sẽ thấy hơi nhớ Giang Nghiên. Nhớ lúc anh đưa cô đi tập bóng rồi tự đo để xem năm sau Cố An của chúng ta có thể cao thêm bao nhiêu centimet.

Ra khỏi cổng trường, nhìn học viện công an ở bên kia đường sẽ không nhịn được mà nghĩ đến dáng vẻ thời sinh viên của Giang Nghiên, không biết hồi đó anh trông như thế nào. Dù là lúc học tập hay rèn luyện đều sát cánh bên Cố Trinh, khí phách hăng hái, sạch sẽ trong sáng.

Gặp một bạn học nam thổ lộ tình cảm với mình, sẽ gọn gàng dứt khoát nói cho đối phương biết rằng: “Tôi đã có người mình thích rồi.”

Tuy anh không biết, cô cũng chỉ là yêu thầm anh, nhưng thích một người ưu tú như vậy khiến trong lòng cô tràn ngập cảm giác kiêu hãnh, hoàn toàn che lấp đi sự chua xót nho nhỏ không muốn cho ai biết kia.

Cố An cuối cùng cũng không nhịn được mà lấy điện thoại ra.

Xem xem có tin nhắn nào chưa đọc không…

Có vừa hay đến từ người cô đang nhớ thương.

Mà điện thoại của cô để chế độ im lặng nên không có âm báo.

Phần mềm màu xanh quả thật có hiện lên chấm tròn màu đỏ, nhưng là tin nhắn của nhóm lớp.

“Nam thần của cậu gửi tin nhắn cho à.”

Cố An lắc đầu, u oán thở dài. Cô bấm mở cửa sổ trò chuyện với Giang Nghiên, lần cuối cùng hai người nhắn tin là khi thành phố Kinh mưa to, cô nhắn cho anh nhờ nhắc Cố Trinh đóng cửa sổ trong nhà lại.

“Nhìn cái dáng vẻ cô vợ nhỏ của cậu kìa.” Thở dài dường như có thể lây nhiễm, thấy Cố An không vui, Giang Ninh cũng có chút buồn bực.

Cố Án tiện tay lướt vài cái trên vòng bạn bè, trợn tròn mắt: “Anh anh anh ấy đăng bài này!”

Đã thế lại còn… ba bài đăng liên tiếp?!

Hôm nay là ngày trọng đại gì sao???

Tin đầu tiên: Bữa cơm rất ngon Đăng kèm hình ảnh

Trên bàn chỉ có hai hộp mì ăn liền.

Cố An nhíu mày, cô không có nhà nên cả hai người đều ăn cơm qua loa vậy sao?

Dạ dày Giang Nghiên không tốt, vậy mà Cố Trinh lại cho anh ăn mì gói!

Cố Trinh cũng thế, bận rộn một cái là ăn uống tùy tiện!

Rõ ràng trong tủ lạnh nhiều đồ ăn như vậy!

Cố An có thể nhìn ra được sự kiên cường bất khuất, giống như dạ dày đã sắp thủng đến nơi mà còn phải gượng cười nói mình khỏe lắm qua dòng “bữa cơm rất ngon” kia…

Tin thứ hai: Nhãi con hôm nay Đăng kèm hình ảnh

Nhãi con héo hon nằm rúc trong góc, to xác mà hiền khô, không chịu ăn cơm.

Hu hu nhãi con à, chị nhớ em lắm!

Bởi vì nhớ chị nên em mới không chịu ăn ư!

Cố An sụt sịt mũi, nước mắt cũng sắp tuôn rơi…

“Con chó này trông giống con mà chú mình nuôi ghê…”

Giang Ninh không có weChat của Giang Nghiên.

Huống chi tên tài khoản wechat của Giang Nghiên chỉ có chữ cái “Y”.

Tin thứ ba: Đăng hình không kèm caption.

Trong ảnh chỉ có tay Giang Nghiên. Đôi tay anh cực kỳ đẹp, khớp xương rõ ràng, cổ tay trắng sáng, đường vân xanh nổi rõ. Một vết xước rất rõ ràng sượt dài trên mu bàn tay, vừa nhìn đã biết bị trầy xước bởi một vật cùn trong lúc làm nhiệm vụ.

Cố An cắn môi, lập tức gọi điện thoại cho Cố Trinh: “Anh, anh xem bài đăng của anh Giang Nghiên trên vòng bạn bè chưa ạ?”

Đầu bên kia điện thoại có tiếng cãi cọ ầm ĩ, Cố Trinh cười nhạt:

“Còn biết gọi điện cho anh trai em cơ đấy.”

“Giang Nghiên chưa bao giờ đăng bài lên vòng tròn bạn bè, được chứ.”

“Đang bắt người, cúp máy đây.”

Cố An chợt thấy cực kỳ khó chịu. Thoáng cái đã tự suy diễn đến cảnh Giang Nghiên đáng thương và Nhãi con nắm tay nhau rơm rớm nước mắt, không nói nên lời…

“Tháng 10 này tớ không đi chơi đâu, tớ phải về nhà.”

“Gì cơ?”

Cố An trề môi lẩm bẩm nói: “Tớ không lạt mềm buộc chặt được, cũng không thể dè dặt được nữa. Thấy anh ấy ăn cơm không ngon mình thật sự rất khó chịu…”



Nhoáng cái đã đến kỳ quốc khánh.

Đường từ trường về nhà có chuyến tàu điện ngầm chạy qua rất thuận tiện. Sau khi tan học vào buổi trưa ngày 30, Cố An nhanh chóng trở về kí túc xá thu dọn hành lý đã đóng gói từ sớm, đeo túi quai chéo hình quả dứa nhỏ, búi tóc nhỏ đáng yêu trên đầu cũng trở nên sinh động.

Cô vừa mắng bản thân không có tiền đồ, vừa không tự chủ được đôi chân chạy về hướng nhà mình, thậm chí còn nhìn vào đôi giày thể thao màu trắng dưới chân, lừa mình dối người nhỏ giọng lẩm bẩm:

Ai bảo mày đi theo hướng này hả?

Không phải tôi không phải tôi không phải tôi…

Cố An kéo va li đi vào tiểu khu. Trong công viên nhỏ toàn là các bác lớn tuổi đang trông cháu, Cố An cười tít mắt chào hỏi. Vừa xuống tầng dưới cô lập tức lao vào siêu thị càn quét, tiền nhuận bút dùng để mua món tôm yêu thích của Giang Nghiên với xương sườn khoái khẩu của Cố Trinh, thêm cả túi đồ ăn vặt to nhất dành cho riêng cô.

Tự kiếm tiền vui quá đi.

Chi tiêu cũng đỡ xót ruột!

Khi Cố An về đến nhà, Cố Trinh vẫn còn ở đây. Anh sững sờ khoảng ba giây, sau đó phì cười: “Ô hô! Quả trứng kho từ đâu chui ra vậy ha ha ha ha ha ha!”

Cố Trinh thực sự rất tỏa nắng khi cười, chính xác là mẫu thiếu niên được nhiều nữ sinh trung học yêu thầm. Mày rậm, răng hổ, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng. Chỉ có điều, cảnh tượng này quá khác so với cảnh đoàn tụ mà cô đã hình dung trên đường về nhà…

“Trứng kho gì chứ.” Khuôn mặt non nớt của Cố An nhăn tít lại, bất mãn nhìn ông anh trai ruột.

Từ nhỏ đến lớn, số biệt danh mà Cố Trinh đặt cho cô có cả đống.

Ví dụ như Tiểu Đậu Hào, bởi vì có lần mắt cô bị muỗi đốt sưng vù lên, không thể mở ra được, chỉ còn lại hai chấm trên khuôn mặt.

Lại ví như Tiểu Đậu Nha, vì trước khi thi đại học cô đã cắt một quả đầu tròn vo, lại còn đi kèm với thân hình vừa nhỏ vừa gầy.

Rồi thì nhỏ đần độn, nhãi con, nhóc ngớ ngẩn gì đó, nhiều không kể xiết.

Chỉ là cái tên “Trứng kho” này thật sự khiến cô hoang mang, không biết từ đâu chui ra.

Đối diện với ánh mắt khó hiểu của cô, Cố Trinh tốt bụng giải thích: “Trước khi em rời khỏi nhà da trắng đến mức giống quả trứng đó.”

Cố An có dự cảm xấu, nhưng vẫn thấy tò mò, giọng lí nhí không tự tin: “Thế giờ thì sao?”

“Trứng kho.” Cố Trinh quay mặt đi không nhìn cô nữa, khóe miệng run rẩy, đầu răng cắn chặt môi dưới, suýt chút nữa thì cắn rách cả môi.

Con gái một là sợ béo, hai là sợ đen, cũng may Cố Trinh còn không nói cô béo…

“Hình như em hơi béo lên thì phải?”

Cố An chết lặng tại chỗ.

Hu hu biết vậy đã đánh kem nền trước khi về nhà rồi!

Vốn Giang Nghiên đã không thích cô, ngay cả khi giá trị nhan sắc của cô đạt đến tầm “max level” mà còn không thích nữa là.

Nói gì đến bây giờ da cô còn bị phơi đen hic…

Bây giờ quay lại mua vé đi về không biết có còn muộn không?

Đúng lúc cô nghĩ tới người nào đó thì ngoài cửa chợt vang lên tiếng vặn ổ khóa.

Cố An đưa tay lên che mặt theo phản xạ.

Nhưng mà… Lâu lắm rồi cô chưa được gặp Giang Nghiên, muốn nhìn thấy anh quá đi mất.

Vì thế giữa ngón trỏ và ngón giữa nhẹ nhàng mở ra một kẽ hở, khuôn mặt nhỏ rám nắng bị che kín mít, chỉ lộ ra đôi mắt đen trắng rõ ràng.

Giang Nghiên vừa vào cửa thì ngẩn ra.

Đôi mắt hoa đào lạnh lẽo dịu đi theo tốc độ sương tuyết tan chảy, ngay cả đuôi mắt cũng hơi cong, kéo dài một đường vòng cung hướng lên trên.

Vừa rồi anh còn đang nghĩ có phải cô bạn nhỏ nào đó đã ra ngoài đi chơi cùng bạn hay không.

Không biết liệu có bị người ta lừa, có bị người ta bắt cóc hay không.

Ngay sau đó liền nhìn thấy cô xuất hiện trước mắt mình.

Hình như tóc cô dài ra hơn một chút, tùy tiện túm thành một búi nhỏ trên đầu, sợi dây buộc có gắn một chiếc bánh ngọt nhỏ. Cô diện một chiếc váy cổ búp bê màu kem, trông chẳng khác nào một chiếc bánh chiffon mới ra lò.

Chỉ là hai bàn tay ôm chặt lấy mặt mình, một lát sau mới rầu rĩ gọi một tiếng: “Anh Giang Nghiên”.

Giống như những buổi chiều cô đi học về thời trung học.

Sau khi đi làm về là anh có thể nhìn thấy cô.

Giang Nghiên “Ừ” một tiếng, ánh mắt dò hỏi Cố Trinh, Cố An làm sao vậy.

Cố Trinh chỉ vào mặt mình: “Bị phơi đen thành quả trứng kho, gặp cậu thì xấu hổ ý mà.”

Nghe Cố Trinh nói vậy, tính tình trẻ con của Cố An nổi lên, đi tới dẫm chân Cố Trinh, khổ nỗi chân cô ngắn mà Cố Trinh thì lại phản ứng nhanh bỏ chạy trong nháy mắt.

Chẳng ngờ ngay giây sau, cô lại được ai đó xoa đầu, dáng vẻ xù lông ngay lập tức được xoa dịu, thậm chí còn trở nên vô cùng ngoan ngoãn.

“Anh làm gì thế?” Cô ngẩng đầu lên nhìn Giang Nghiên, giọng mũi mềm mại.

Cô mím môi, nhìn Giang Nghiên qua kẽ hở giữa hai ngón tay. Người mình thích đang đứng ngay trước mặt, diện mạo sạch sẽ anh tuấn. Một thời gian dài không gặp, trái tim nhỏ bé của cô lại bắt đầu nhảy nhót rung động.

Cổ tay bị anh gỡ ra rồi kéo xuống, để lộ hoàn toàn khuôn mặt nhỏ nhắn bị phơi đen. Giang Nghiên buông tay, thế nhưng trên cổ tay dường như vẫn còn sót lại nhiệt độ cơ thể của anh, nóng râm ran.

“Để anh nhìn xem nào.”

Giọng nói của anh không rõ ràng như mọi khi, nghe có vẻ mệt mỏi, rất trầm. Lỗ tai Cố An như bị thiêu đốt, lòng thầm nhủ giọng trầm thấp quả là cực phẩm.

Anh khép hờ mắt, lông mi tựa như lông vũ, ánh nắng buổi chiều nhuộm màu ấm áp trong con ngươi, đen bóng mà ôn hòa. Bị anh nhìn không chớp mắt, Cố An hoàn toàn không chống đỡ nổi, huống chi…

Anh còn đang cười!

Cười cực kỳ đẹp!

Hiện cả lúm đồng tiền!

Quả thực là tuyệt sắc nhân gian!

Khuôn mặt cô đỏ bừng dưới cái nhìn chăm chú của Giang Nghiên, nhưng vẫn bướng bỉnh hỏi anh: “Anh cười cái gì vậy?”

Hic bộ dạng đen nhẻm lúc này của cô khẳng định rất xấu!

Chắc chắn là bị Cố Trinh đồng hóa nên đang cười nhạo mình!

“Nấm nhỏ nhà ai thế này?” Anh chàng đẹp trai cười đến cong mắt, đưa tay xoa đầu cô: “Sao lại có thể đáng yêu như vậy.”

Cố An cảm thấy bản thân như pháo hoa, piu một cái bay lên không trung nổ bùm.

Anh chàng đẹp trai nhà ai.

Sao lại muốn chiếm làm của riêng vậy!!!

“Sao em lại về nhà?” Giong Giang Nghiên rất nhẹ.

Cố An vô thức nghĩ tới đứa bé chờ bố mẹ tới đón ở trường mẫu giáo, giận dỗi hỏi sao giờ bố mẹ mới đến, vừa mừng vừa tủi lại còn phải giả vờ không sao, đáng yêu chết người.

Cố An nhìn vào mắt anh, khuôn mặt non nớt không vui, nói to từng chữ một: “Em sợ hai ông lão cô đơn nào đó chết đói ở nhà!”



Cố An lên gác mái nhỏ của mình, đắp chăn bông mềm mại rồi đánh một giấc ngủ trưa ấm áp. Sau khi ngủ đủ giấc, cô đi thẳng vào phòng bếp với mục đích rõ ràng, đeo tạp dề nhỏ lên rồi buộc dây đằng sau lưng.

“Bữa tối anh mua” Giang Nghiên đưa tay chạm vào gáy cô.

Nhìn kìa nhìn kìa, tên thiếu gia nhà giàu kiêu căng tự đại này.

“Hết có 10 tệ mua nguyên liệu, ra tiệm cơm mua giá phải đắt gấp 10 lần, bộ anh nhiều tiền quá không có chỗ để tiêu hả!”

Giang Nghiên mím môi, đành phải ngoan ngoãn đi rửa tay.

Cảnh sát mặt lạnh khiến cho vô số tội phạm nghe tên đã sợ mất mật, giờ lại nhắm mắt theo đuôi cô gái nhỏ chuẩn bị giúp đỡ.

Hình ảnh này nếu bị đội điều tra tội phạm nhìn thấy, xác suất tập thể hoài nghi nhân sinh là rất cao.

Cố An nghiện thuyết giáo không thể kềm chế, miệng cứ lải nhải: “Không phải lúc trước em đã nói rất nhiều lần rồi sao, không thể ăn mì gói, thỉnh thoảng ăn một lần còn đỡ, còn nếu mà ăn quá nhiều thì sẽ làm hỏng dạ dày…”

Giang Nghiên lặng lẽ cong khóe miệng, lúm đồng tiền nhỏ thoạt nhìn vừa vô tội vừa ngọt ngào.

“Anh nói xem em nói có đúng không, hả?”

Người đứng đằng sau không hé răng, Cố An tức giận quay đầu lại. Giang Nghiên hiếm khi không mặc đồ đen, phía trên là chiếc áo hoodie màu xanh đậm với đường viền cổ chữ T màu trắng, tôn lên làn da trắng nõn xinh đẹp, chỉ nhìn thoáng qua cũng bị hút hồn.

Đối diện với ánh mắt của cô, anh đẹp trai vội vàng mím môi thành một đường thẳng, vẫn là dáng vẻ bình tĩnh như cũ, nhưng cô lại nhìn thấy biểu cảm “Ngoan ngoãn” hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng kia.

Lông mi của anh rất dài, đôi mắt vừa trong lại vừa sáng, ngoại trừ lúc lạnh mặt dọa người ra thì nhìn anh cực kỳ ôn hòa.

Cố An hoài nghi anh đang sử dụng mỹ nhân kế nhưng lại không có chứng cứ, vẫn duy trì vẻ mặt nghiêm túc. Nhớ tới hai hộp mì ăn liền trên vòng bạn bè lại tức giận. Mà nói tới vòng bạn bè lại nhớ ra anh bị thương ở tay. Tuy rằng miệng vết thương đã khép lại nhưng vẫn còn vết sẹo màu đỏ thẫm, nhìn mà ghê người.

Cô vừa tức vừa đau lòng, đứng trước mặt Giang Nghiên, hệt cái loa nhỏ dữ tợn:

“Lúc còn trẻ bị bệnh dạ dày, chờ già rồi về hưu còn có đủ các loại bệnh nghề nghiệp, muốn ăn cũng ăn không nổi. Đến lúc đó em sẽ ăn thật nhiều đồ ngon trước mặt anh, cho anh thèm đến chết!”

Cô nói xong mới phát hiện có gì đó không ổn.

Khi anh già đi, con cháu sẽ chăm sóc dưới gối.

Đến lúc đó, cô làm sao còn có thể ăn nhiều đồ ngon trước mặt anh để cho anh thèm thuồng?

Nói vậy giống như kiểu lúc đó, em vẫn còn ở bên cạnh anh.

Lời này quả thật vừa không đầu không đuôi vừa khoác lác quá mức, không thèm suy nghĩ đã thốt ra khỏi miệng.

Cô lặng lẽ ngước mắt lên nhìn người bên cạnh, lại thấy Giang Nghiên cũng hơi ngẩn ngơ.

Một lát sau, nét cười hiện lên trên đôi lông mày hơi hạ xuống của anh, như băng tuyết mới tan chảy, giọng nói lạnh lùng dường như cũng trở nên dịu dàng hơn hẳn, anh ngoan ngoãn trả lời:

“Anh biết rồi.”