Rất Muốn Hôn Anh

Chương 21




Kỳ thi đại học năm nay chính thức kết thúc vào ba ngày sau.

Mỗi khi Cố An cảm thấy mình sắp không kiên trì nổi nữa là lại tưởng tượng đến cảnh kỳ thi đại học kết thúc.

Tưởng tượng ra cảnh mình nhảy nhót chạy thẳng ra khỏi trường, thật sự là không muốn ở trong địa ngục trần gian này thêm một giây nào nữa. Tưởng tượng mình không cần tranh thủ học từng phút từng giây, thoải mải tận hưởng kỳ nghỉ hè. Tưởng tượng mình đang lập một kế hoạch hoàn mỹ, biến nam thần thành bạn trai.

Nhưng khi khoảnh khắc ấy đến, lý trí nhắc nhở cuộc sống của một học sinh cấp ba đã kết thúc, tiềm thức lại cảm thấy đây chỉ là cuộc thi bình thường.

Rồi cô sẽ quay về trường học, chủ nhiệm lớp sẽ ôm một chồng bài thi đến bục giảng phê bình, bạn học trong lớp sẽ so sánh số điểm với đoán xếp hạng của mình, có người vui có người buồn.

Cô và Giang Ninh ngồi xe trường về lại trường trung học số Một.

Trên bảng đen lớp A7 có người viết đơn xin nghỉ.

Lý do xin nghỉ: Tốt nghiệp rời trường, không rõ ngày trở về.

Dưới góc phải có chữ ký của chủ nhiệm lớp.

Cố An siết quai cặp sách, đây là lần cuối cô bước đi trên đường con đường từ trường về nhà mà mình trước kia chạy đi chạy lại hai lần trong ngày.

Anh ruột không có nhà, buổi tối Giang Nghiên có việc, cô nằm trên chiếc giường nhỏ của mình trên gác.

Tới khi tắt tất cả báo thức trên di động đi rồi, cô mới cảm giác được, kỳ thi đại học đã kết thúc.

Cô ngủ không được, mở mắt nhìn bầu trời ngoài cửa sổ. Ánh trăng trong trẻo dịu dàng nhưng cũng lạnh lùng, cao vời vợi, chỉ có thể nhìn từ xa giống như người cô thích.

Cố An lăn người bò dậy mở mắt đăng Weibo:

@Mộc An Mộc An: “Tôi thi đại học xong rồi! Xin hỏi có cách nào theo đuổi người con trai mình thích không? Hỡi các bạn đang online, rất gấp!!!”

[Ôi bà cô của tôi ơi! Đại thần mị thích thi đại học xong rồi nè! Mau đăng chương mới đi!]

[An An muốn theo đuổi cảnh sát J hả?]

[A A A! Con gái tui vùng dậy rồi.]

[CP em đu là thật sao QAQ]

[Người từng trải chia sẻ kinh nghiệm: Hãy thả thính và quyến rũ anh ấy, để cho anh ấy theo đuổi ngược lại.]

Đúng lúc này, chuông thông báo di động vang lên, có người gửi tin nhắn riêng cho cô.

[Xin chào An An, chị đã đánh liều để gửi tin nhắn riêng cho em

Chị là một sinh viên ngành y rất thích tranh em vẽ và chị cũng đang đơn phương một anh cảnh sát ^-^

Là một người chị lớn hơn em mấy tuổi, chị muốn nêu một vài ý kiến liên quan đến việc theo đuổi cảnh sát J dưới góc độ của mình, những điều này chưa chắc đã đúng hết nhưng em hãy nghe nhé.

Em hãy suy nghĩ thật kỹ chuyện này, nhất là khi đối phương lớn hơn em tận bảy tuổi.

Điều đầu tiên em phải làm là bảo vệ bản thân thật tốt.

Nếu đổi ngược vị trí cho nhau, em giờ đã tốt nghiệp được bốn năm, nhìn thấy xã hội hiểm ác mà người thường chưa chắc thấy được.

Chợt từ đâu bước tới một em trai trung học mới tốt nghiệp theo đuổi em, nói thích em, em sẽ làm gì?

Chị tin rằng người em thích là một người dịu dàng và có chừng mực.

“Tất nhiên ta không thể hái ánh trăng xuống, hãy để trăng tự đến tìm ta.”

Chúc em thành công ^-^]

Nếu cô là Giang Nghiên, cô sẽ làm gì?

Khi mà cô em gái của bạn thân mình thường xuyên chăm sóc đột nhiên nói thích mình.

Trước mắt không nói đến chuyện có thích hay không, nhưng họ cách nhau bảy tuổi, chênh lệch tuổi tác và kinh nghiệm lớn như vậy, đồng ý là chuyện không thể nào.

Cố An siết chặt điện thoại trong tay gõ cảm ơn. Sau đó, cô không giữ nổi bình tĩnh nên cap màn hình gửi Giang Ninh.

[Bạn cùng bàn cậu nhìn đi!!!! Chị gái này dịu dàng quá xá hu hu hu!!]

Sân vườn nhà họ Giang cách đó vài chục cây số đèn đuốc sáng trưng, mọi người đang tụ tập ăn uống chúc mừng Giang Ninh kết thúc kỳ thi tuyển sinh nên bầu không khí không nghiêm túc như thường ngày.

Giang Ninh vùi mình trên ghế salon ăn trái cây, đánh chữ lia lịa: [Công nhận! Dịu dàng thùy mị! Là người có học thức!]

Cô nàng đọc xong liền ngẫm nghĩ lời chị gái trên mạng nói, hơn bảy tuổi thì như nào nhỉ?

Thì giống như đặt Cố An với chú út vào chung một chỗ vậy!

Giờ Cố An mà gặp Giang Nghiên chắc chắn là sẽ chào anh bằng “chú út” giống mình!

Này là chênh nhau cả một thế hệ rồi.

Nhưng mà nghĩ lại thì…

Một người cao 1m87 với một người cao 1m61.

Một người lạnh lùng một người dễ thương.

Độ chênh lệch chiều cao lý tưởng, tính cách bù trừ cho nhau.

Y hệt Scatty và Crabby!(1)

(1)Đây là một bộ phim hoạt hình Trung Quốc được làm cách đây khá lâu, tên gốc của nó là 没头脑和不高兴 dịch ra là Không Có Não và Không Vui Vẻ =)) Nhưng mình cũng thấy có tên tiếng Anh nên quyết định lấy tên tiếng Anh cho nó dễ mường tượng.

Tôi có tội! Giang Ninh yên lặng nói trong lòng, Cố An mình xin lỗi cậu, không hiểu sao tớ lại cảm thấy hai người rất hợp hình tượng đại thúc với loli.

Hệ thống công an thành phố Kinh Châu có rất nhiều cái tên bắt đầu bằng chữ “J” nên cô nàng không ngờ đến việc bạn cùng bàn dễ thương của mình lại suốt ngày suy nghĩ tìm cách trở thành thím út của mình.

Và người thím đáng yêu cũng không biết rằng bạn mình sau này sẽ thành cháu gái mình.

“Thi đại học ổn chứ?”

Chất giọng lạnh nhạt bất thình lình vang lên bên tai không khỏi làm Giang Ninh nhớ tới việc ngày trước mình bị người này đàn áp, không nhịn được rùng mình.

Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo tới luôn?

Giang Nghiên người cao chân dài đứng thẳng lưng nhìn xuống cô cháu gái. Nước da trắng nõn dưới ánh đèn như sương tuyết, tuấn tú tựa một bức điêu khắc được đẽo gọt từ đá cẩm thạch. Tuy đẹp mà lạnh, tự bản thân mang theo hơi lạnh.

Giang Ninh xoa xoa cánh tay nổi da gà, “Cực kỳ ổn luôn ạ, tất cả là nhờ chú út dạy tốt, hì hì hì.”

Giang Nghiên cười nhẹ, ngồi xuống cạnh cô nàng, tiện tay cầm tạp chí quân sự xem.

Anh tựa lưng vào ghế salon, hàng mi rũ xuống, dáng vẻ kiêu ngạo rất ra dáng thiếu gia con nhà giàu.

Không thấy Cố An nhắn lại, đoán chừng cô bạn đang lên kế hoạch theo đuổi nam thần rồi, thế là Giang Ninh tiện tay mở trang web có những mẫu váy lung linh tựa tiên nữ lên xem.

Sắp vào đại học rồi.

Phải mua tặng bản thân một cái váy mới được!

Wow! Bộ mới ra đẹp quá xá!

“Mẹ, con muốn mua cái váy này, cái váy xinh xinh này nè!” Trái tim thiếu nữ của Giang Ninh bừng cháy hừng hực, mẹ Triệu Như nhìn giao diện điện thoại của cô, cười khẩy, “Váy có giá tận năm chữ số thì con tự kiếm tiền mà mua đi.”

Cha Giang Ninh là quân nhân, mẹ là giáo sư đại học, ông bà là thương nhân, gia đình giàu có nhưng giáo dục con cái khá nghiêm khắc.

Ban đầu cô nàng không có hứng thú với mấy món đồ xa xỉ, nhưng chiếc váy này đẹp không thể cưỡng nổi.

“Váy này đẹp mà mẹ, mặc vào trông sẽ chẳng khác gì tiên nữ luôn. Nữ sinh nào thấy cũng rung động hết. Sắp lên đại học rồi mà đến một cái váy xinh đẹp con cũng không có…”

Giang Nghiên đóng tạp chí đặt về chỗ cũ.

Trong đầu bỗng dưng hiện lên thân hình gầy gò nhỏ bé của ai đó.

Giang Ninh có thể nhõng nhẽo với cha mẹ xin mua chiếc váy giá năm chữ số, nhưng anh chưa bao giờ thấy cô đòi Cố Trinh mua quần áo mới, cũng chưa từng thấy cô mua đồ mới.

Nhưng câu Cố Trinh nói với cô nhiều nhất là: “Đừng có tiếc tiền.”

“Chú mua cho cháu.”

Hai mắt Giang Ninh mở lớn thiếu chút nữa thì rớt ra ngoài, cô không dám tin những lời này là từ miệng chú mình ra.

Chỉ tích tắc sau, cô nàng đã cười ngoác tới tận mang tai, quay qua nịnh nọt chú út nhưng cũng không quên xác nhận lại: “Thật hả chú?”

Thảo nào người ta hay nói đàn ông đẹp trai nhất là lúc cà thẻ!

Người đàn ông này không những biết cà thẻ mà gương mặt còn là cực phẩm.

Mặt dù sắc mặt lạnh tanh nhưng vẻ đẹp quả thật không chê vào đâu được!

Biểu cảm trên mặt Giang Nghiên vẫn rất lạnh lùng nhưng giọng lại ẩn giấu sự dịu dàng:

“Lấy hai bộ.”

“Bộ còn lại chú mang đi tặng.”



Vào kỳ nghỉ hè cuối cùng của cấp ba, Cố An tìm được việc làm thêm, đó là làm gia sư. Cô bắt đầu cuộc sống hệt anh ruột mình và Giang Nghiên, đi sớm về trễ.

Hai người kia khi biết chuyện này không hẹn mà cùng phản đối, nhưng bị cô lạnh mặt bác bỏ không thương tiếc: Phản đối cũng vô dụng.

Cô muốn tự kiếm tiền, muốn giảm bớt gánh nặng cho Cố Trinh.

Đến khi Cố An kiếm được số tiền bằng với học phí của cả học kỳ thì kỳ nghỉ hè của cô cũng sắp kết thúc, ngày nhập học gần ngay trước mắt.

Đêm trước khi rời nhà, Cố An ở trên gác sắp xếp hành lý, đang dọn dẹp thì mũi lại thấy chua xót.

Ngay lúc này, có người gõ cửa phòng cô.

Cô lê dép lạch bạch ra mở cửa.

Cô thấy Giang Nghiên đứng ngoài cửa. Anh đẹp trai mặc áo phông dài tay màu trắng rộng rãi với quần thể thao đen trông hết sức trẻ trung, càng đến gần càng ngửi rõ hương sữa tắm vị bạc hà.

Anh đưa hộp quà màu trắng cho cô, nhàn nhạt nói: “Chúc mừng.”

Cố An mơ màng vươn tay nhận lấy, hộp quà tinh xảo… những dải ruy băng buộc thành đóa hoa, cầm trên tay thấy cũng nặng. Cô ôm vào lòng như bảo bối, ngẩng mặt hỏi anh: “Này là gì vậy ạ?”

Giang Nghiên cao hơn cô hẳn 20cm, lúc nhìn phải cúi mặt xuống quan sát được. Anh đút tay vào túi quần ra vẻ không quan tâm, lười biếng nói: “Quà tựu trường.”

Đôi mắt cô gái trước mặt anh từ tròn xoe biến thành trăng lưỡi liềm, ẩn chứa biết bao nhiêu ngôi sao nhỏ, trong suốt rạng ngời, khóe miệng cong cong lộ chiếc răng khểnh dễ thương.

Anh từng đối mặt với vô vàn thứ nguy hiểm đến đoạt mạng, bắt vô số tội phạm truy nã toàn quốc, lúc đạn lên nòng bóp cò không biết cảm giác thấp thỏm là gì, nhưng bây giờ anh lại cảm nhận được.

Ngay tại đây, trước mặt một cô nhóc mới lớn chỉ cao đến bả vai anh.

Chắc là thích nhỉ?

Giang Ninh đã nói đây là thứ không có con gái nào là không thích.

Ánh sáng đèn tường mờ mờ từ trên cao chiếu vào mi mắt Giang Nghiên, những tia sáng ấy nhảy nhót trên hàng mi dày, ánh lên sự dịu dàng trong trẻo.

Trái tim nhỏ bé của Cố An thấy anh liền đập loạn nhịp, lúc mở quà tay run run.

Khi nhìn thấy chiếc váy đẹp lung linh tựa tiên nữ nằm trong hộp, cô nín thở, khả năng nói liến thoắng ngày thường giờ đây như bị một cú nhấp chuột làm cho dừng lại.

“Thích không?” Giọng Giang Nghiên trong trẻo lạnh lùng, không chút cảm xúc.

“Có ạ!” Cố An ngẩng lên nhìn anh, vui sướng như một đứa trẻ bất ngờ được cả rổ kẹo, “Bộ này đẹp quá! Em chưa từng thấy bộ nào đẹp như vậy!”

“Nhưng sao đột nhiên anh lại tặng em?” Cô cẩn thận đóng hộp lại, tỉ mỉ như nâng niu báu vật rồi nghiêng đầu nhìn anh.

Giang Nghiên nhếch môi, nở nụ cười hiếm thấy.

Cặp mắt ấy yên lặng nhìn chằm chằm cô gái nhỏ trước mặt.

Anh cũng không biết.

Chỉ là thấy người khác có mà cô không có thì muốn tặng luôn cho cô.



Ngày 10 tháng 9, Cố An nhập học đại học.

Trường cô ghi danh là trường đại học tổng hợp A. Điểm thi của Giang Ninh lọt top đầu thành phố, đăng ký vào khoa toán học. Cô nàng đã đi nhập học với ba mẹ trước mấy ngày, nhân tiện chơi mấy ngày ở đó luôn.

Còn cô thì chờ đến ngày nhập học cuối cùng vẫn không thấy Cố Trinh đi công tác về, không còn cách nào khác đành để Giang Nghiên đưa cô đi.

Anh lái xe, cô ngồi ở ghế phụ.

Từ góc của cô nhìn sang sẽ thấy hàng mi Giang Nghiên vừa dài vừa mềm mại, đôi môi thẳng tắp lạnh nhạt, nhìn xuống dưới nữa là yết hầu với đường cong cổ hết sức lạnh lùng cấm dục, cổ áo sơ mi sáng màu không cài nút.

Ngón tay đặt trên vô lăng gầy và thằng, lộ rõ khớp xương, đối với người mê tay đẹp mà nói đây quả là phúc lợi trời cho. Áo sơ mi anh vén lên, để lộ cánh tay thon dài với nước da trắng lạnh.

“Có lời muốn nói với anh hả?”

“Hả?”

Anh nhân lúc dừng đèn đỏ nghiêng đầu nhìn cô, con ngươi đẹp mà lặng: “Sao em cứ nhìn anh mãi thế?”

“Không, không có…” Cố An lắc đầu như trống bỏi, ôm chặt túi xách nhỏ trong ngực, lỗ tai nóng lên.

Dù cho bị bắt quả tang nhưng mắt cô như có ý thức riêng vậy, cứ liếc sang nhìn người bên trái.

Liếc mắt nhìn một tí thôi cũng không cho cô nhìn.

Cô muốn nói nếu em không thường xuyên về nhà cũng đừng quên em.

Không được phép có bạn gái lúc em học đại học.

Tốt nhất là ngoan ngoãn chờ em trưởng thành.

Nhưng những lời này Cố An chỉ dám suy nghĩ trong đầu.

Dù sao thì trong những người thầm thích anh, cô cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé tầm thường, không có tư cách đưa ra những yêu cầu vô lý.

Giang Nghiên… Em sẽ rất nhớ anh.

Nhưng anh có nhớ em không?

Nếu như không thì có thể trong một phút bất chợt nào đó nghĩ tới em không?

Một tiếng sau, chiếc Cruiser màu đen của Giang Nghiên đậu ở bãi đỗ xe đại học A.

Đang là mùa tựu trường nên sân trường đại học náo nhiệt hơn bình thường.

Điều ấy khiến Cố An tạm thời quên đi mất mát nho nhỏ vừa rồi. Bởi đây chính là nơi cô sẽ gắn bó trong bốn năm tiếp theo.

Cô đeo cặp vui vẻ nhảy nhót tung tăng, cuối cùng bị Giang Nghiên cầm dây cặp níu lại, bất đắc dĩ nói: “Đi nhập học trước.”

Cố An gật đầu. Chỗ nhập học được đặt ở sân thể dục, sau khi tìm được bảng của học viện mỹ thuật, cô lạch bạch chạy tới, lanh lảnh kêu: “Em chào các anh, các chị!”

Nhóm người đang chào đón sinh viên mới ngẩng đầu lên. Trước mặt là một cô bé không tính là mỹ nữ đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng mặt trắng nõn láng bóng, cộng thêm tóc ngắn cụp vào, giống như con nít ngây thơ vô hại, dễ dàng kích thích lòng bảo vệ của mọi người.

Mà Cố An không hề phát hiện ánh mắt của mọi người, tập trung tìm tên và mã số sinh viên ở danh sách nhập học sinh viên năm nhất, ký tên từng cái một.

Đến khi cô đứng thẳng dậy, chẳng biết từ lúc nào đã có một hàng đàn anh đứng cạnh.

“Em gái, hành lý đâu? Tòa ký túc xá ở xa lắm, anh đưa em đi!”

“Làm thẻ học sinh chưa? Làm cái đó rắc rối, anh thuận đường nè, vậy cùng đi đi…”

Cố An ngoan ngoãn lanh lợi, ngẩng đầu chăm chú nghe bọn họ liến thoắng không ngừng về việc ở đây ăn uống ra sao, đi quân sự phải như nào, ở ký túc có những điều gì cần lưu ý, nghiêm túc không thua gì học sinh tiểu học ngày đầu tiên đi học, thiếu điều cầm cuốn sổ nhỏ ra ghi chép lại.

Cô mặc chiếc đầm cổ búp bê màu be, gò má bụ bẫm chưa biến mất hoàn toàn, giống như chú thỏ nhỏ bị rơi vào bẫy con người, mơ mơ màng màng, trên mặt viết rõ bốn chữ “Tôi rất dễ lừa.”

Trông như một đứa trẻ chưa trưởng thành.

Có khi nào cô sẽ bị sự dịu dàng của những nam sinh kia lừa không?

Chính trong giây phút đó, Giang Nghiên chợt hiểu ra tâm trạng Cố Trinh ngày trước.

Vì sao những bạn học nói đợi Cố An lớn lên thì bị Cố Trinh đánh cho một trận không thương tiếc?

Anh đọc được mưu đồ của những nam sinh ân cần kia, biết ánh mắt họ nhìn Cố An có mục đích gì.

Thời còn là học sinh, anh đã thấy đánh nhau là hành động không biết xấu hổ, trẻ con và lãng phí thời gian.

Nhưng bây giờ lại xúc động hệt Cố Trinh.

Cố An lễ phép cảm ơn các anh chị, nói rằng mình đã có người đưa đi, không làm phiền bọn họ nữa.

Chính trong lúc đó, các đàn chị nhìn lướt ra phía sau cô.

“Nam sinh kia là ai… phải sinh viên trường mình không?”

“Đâu đâu? Má ơi! Đẹp trai quá!”

Cố An nương theo ánh mắt họ nhìn sang, thấy Giang Nghiên đứng dưới tàng cây, áo sơ mi sáng màu phối với quần jeans, đôi chân dài miên man, dáng người cao gầy.

Da anh trắng, mày lưỡi kiếm, con ngươi đen láy, ánh mắt tuy lạnh nhạt nhưng chỉ cần lần liếc một cái thôi cũng khiến lòng người xốn xang.

Cố An phồng má nghiêm túc nhận xét: “Đúng là cực kỳ đẹp trai!”

Cô mím môi, chợt thấy vô cùng kiêu ngạo.

Quá đẹp đi chứ?

Nói không chừng chẳng mấy chốc sẽ thành người của cô!

Nêu như sau này anh là của cô thì nhất định cô sẽ kim ốc tàng kiều.(2)

(2)Kim ốc tàng kiều: dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.

Trừ lúc đi làm thì không cho ai nhìn!

Ý nghĩ này… thật sự rất xấu xa nha.

“Làm thủ tục xong chưa?” Người là trung tâm của chủ đề bàn tán đi tới bên cạnh cô.

Cố An gật đầu, “Dạ xong rồi!”

“Cố An, năm nay em bao nhiêu tuổi?”

“Hả?”

Cố An không hiểu sao Giang Nghiên lại hỏi như vậy. Chẳng qua là thấy anh đã khiến cô vui vẻ, không khỏi ngước mặt cười tươi, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh: “Mười tám tuổi! Sao vậy?”

Giang Nghiên gật đầu, gương mặt lạnh tanh không chút cảm xúc, giọng nói bình thản cứ như đang tổng kết vụ án, “Mười tám tuổi, vẫn còn nhỏ.”

Cố An vừa nói chuyện với Giang Nghiên, vừa bận bịu nhận quà tựu trường, nhỏ giọng nói cảm ơn: “Cảm ơn anh.”

Mặt nam sinh kia ửng đỏ, tay chân luống cuống đưa mã wechat: “Em khách sáo quá, hay là chúng ta thêm wechat đi, em có cần gì giúp….”

Ngay lúc này, cô bị dắt lui về phía sau một người, lưng bất thình lình đụng vào ngực anh.

Mùi hương trên người Giang Nghiên vờn quanh cô, giống như đợt không khí lạnh thổi vào mùa hè.

Tim Cố An hẫng nhịp, Giang Nghiên bất ngờ cúi người, nhỏ giọng nói bên tai cô:

“Dám yêu sớm.”

“Đánh gãy chân.”