Rắp Tâm Chiếm Đoạt - Nhược Linh

Chương 7




Kỳ Kỳ là một em bé ngoan, tính cách rất hoạt bát và đáng yêu, Đàm Trinh Tịnh cảm thấy cô bé giống một người lớn tí hon, đôi khi cô bé nói ra những lời mà cô không nghĩ ra nổi.

Giống như lúc này đây, Đàm Trinh Tịnh đang cười híp mí vẫy tay chào tạm biệt, cô bé con đáng yêu ấy lại kéo tay cô, mặt mày ủ rũ, khuôn mặt nhỏ bé cau lại nhăn nhó, “cô giáo Đàm ơi, cô cãi nhau với bố con ạ?”

Đàm Trinh Tịnh kinh ngạc, cô ngẩng lên nhìn xung quanh một vòng, sau đó nhỏ giọng hỏi cô bé có chuyện gì.

Kỳ Kỳ nói: “Mấy ngày rồi bố chẳng tới đón em”.

Đôi mắt cô bé ánh lên nét tủi thân. Đàm Trinh Tịnh đau lòng, xoa đầu cô bé rồi dịu dàng nói: “Cô không cãi nhau với bố Kỳ Kỳ, cô và bố là bạn của nhau”.

Kỳ Kỳ “dạ” một tiếng, cô bé rất tin tưởng Đàm Trinh Tịnh, Đàm Trinh Tịnh nói cái gì thì sẽ là cái đó, trong nháy mắt cô bé đã vui vẻ trở lại, đeo balo trên lưng trở về nhà.

Đứa bé này rất nhạy cảm, chắc ở nhà thường phải chịu nhiều ấm ức.

Đàm Trinh Tịnh rất thương cô bé.

Cô chú ý quan sát trong nhiều ngày, dạo gần đây Kỳ Kỳ tan học đều tự đeo balo ra về một mình, Nhiếp Tu Tề không xuất hiện, cũng không thấy mẹ của con bé, chỉ có người tài xế tên Tiểu Lý kia hàng ngày lái xe tới đón.

Cô còn chưa kịp nghĩ ra cách an ủi Kỳ Kỳ thì chuyện rắc rối đã ập đến.

Vào một buổi chiều khi sắp tới giờ tan học, Đàm Trinh Tịnh đang hướng dẫn các học viên những động tác cơ bản trong phòng tập thì bị một cô giáo hốt hoàng chạy tới gọi.

Cô giáo đó cuống quýt hoảng loạn nói: “Cô giáo Đàm, có một học sinh không thấy đâu cả, hiện tại tất cả các giáo viên đều đang hỗ trợ tìm kiếm, cô cũng giúp đỡ chút nhé”.

Con trẻ ở độ tuổi này vẫn chưa hiểu chuyện, thường lẻn ra ngoài trong lúc lên lớp.

Đàm Trinh Tịnh vừa thay giày vừa hỏi: “Học sinh đó tên là gì?”

“Nhiếp Kỳ Kỳ”

Động tác của Đàm Trinh Tịnh khựng lại, sao có thể là Kỳ Kỳ? Không có thời gian để suy nghĩ nhiều, Đàm Trinh Tịnh và mấy giáo viên khác cùng nhau tìm kiếm khắp trường học.

Cô tìm kiếm trong từng phòng học một, khi đi tới cầu thang bộ ở cuối hành lang, cô nghe thấy giọng nói của Kỳ Kỳ.

Kỳ Kỳ đang đứng cùng một cô bé khác, hai cô bé đều đang rất kích động, tranh cãi với nhau chuyện gì đó đến mức mặt đỏ tía tai.

Đàm Trinh Tịnh rảo bước chạy tới, khi sắp tới chỗ hai cô bé, cô trông thấy cô bé kia đưa tay ra đẩy Kỳ Kỳ xuống cầu thang.

Tay của cô phản ứng nhanh hơn não, kéo lấy Kỳ Kỳ nhưng đồng thời lại đẩy cô bé kia ra theo phản xạ. Cô bé ngồi ngã bệt ra đất, khóc nấc lên.

Hiệu trưởng của trường vũ đạo Kim Lôi là một người đàn ông trung niên, bình thường không thấy mặt mũi, lần này đang trong kỳ nghỉ mà bị giáo viên dưới trướng gọi tới trường, vốn đã bực bội sẵn, sau khi nghe đầu đuôi câu chuyện thì càng tức giận hơn.

Hiệu trưởng Vương nhìn người phụ nữ đang cúi đầu phía đối diện bằng vẻ mặt phẫn nộ.

“Cô giáo Đàm, lần này cô thật sự đã hành xử không đúng. Thân là giáo viên mà lại đẩy ngã học sinh? Cô có biết phụ huynh đang nói gì không? Nói giáo viên trường chúng ta đánh trẻ con, họ còn muốn tới sở giáo dục tố cáo kia kìa! Tôi mở cái trường này đã bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện thế này đấy!”

Ông ta đặt mạnh tách trà lên bàn rầm một cái, khóe miệng giật giật.

Người phụ nữ cúi thấp đầu, im lặng không lên tiếng.

Hiệu trưởng Vương cảm thấy rất đau đầu, phất tay: “Cô tới xin lỗi phụ huynh học sinh đi, nhớ kỹ, thái độ nhất định phải thành khẩn”.

Đàm Trinh Tịnh ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói: “Cô bé đó đẩy Kỳ Kỳ xuống cầu thang, tôi chạy tới cứu người, chỉ vô tình chạm vào cô bé đó”.

Hiệu trưởng Vương lườm cô, mắng: “Sao trước đây tôi không biết tính cách cô ương ngạnh như vậy nhỉ? Cô giáo Đàm, cô nói những lời này với tôi thì có tác dụng gì, phụ huynh họ có nghe không? Trường chúng ta không phải trường công lập, không phục vụ cho tử tế, ngày mai người ta bỏ học thì phải làm sao. Các phụ huynh khác mà nghe được chuyện này, liệu họ còn tiếp tục cho con em học ở đây nữa hay không? Cô phải suy nghĩ cho đại cục, đợi chuyện này kết thúc, cô nghỉ ngơi vài hôm đi, tạm thời không phải tới trường”.

Rời khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng, Đàm Trinh Tịnh đi tới phòng học nhỏ dưới tầng.

Còn chưa bước chân vào cửa đã nghe thấy la mắng.

Cha mẹ của cô bé bị đẩy ngã kia đã tới, họ đang chĩa mũi dùi vào giáo viên quản lý trường học trách mắng. Vị giáo viên đó chỉ biết gượng cười, trông thấy Đàm Trinh Tịnh thì vội vàng kéo cô đi tới.

“Mong hai vị bớt giận, đây là cô giáo Đàm của chúng tôi, cô ấy đến là để thành tâm xin lỗi hai vị”

Vào lúc này, Kỳ Kỳ cũng đang ngồi ở một góc trên ghế sofa, vẻ mặt căng thẳng không nói gì, Tiểu Lý đứng bên cạnh cô bé, ngoài ra thì không còn bóng dáng ai khác.

Nhiếp Tu Tề không tới ư? Ý nghĩ này lóe lên trong đầu Đàm Trinh Tịnh.

Người đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Làm một giáo viên, có đôi khi bạn sẽ phải cắn răng chịu đựng sự vô lý của phụ huynh học sinh.

Đàm Trinh Tịnh nói lời xin lỗi nhưng đối phương không chịu buông tha, thấy bên cạnh Kỳ Kỳ chỉ có mình Tiểu Lý, đối phương hừ lạnh một tiếng: “Đúng là không có gia giáo, con trẻ đánh người mà không thấy mặt mũi cha mẹ đâu!”

Lời này đến Tiểu Lý còn không chấp nhận nổi, mặt anh ta trầm xuống, gật đầu với Đàm Trinh Tịnh sau đó đi ra khỏi phòng, tới góc hành lang gọi một cuộc điện thoại.

Đàm Trinh Tịnh không còn tâm trạng suy nghĩ gì nhiều, sau khi dỗ phụ huynh học sinh ra về, cô ôm lấy Kỳ Kỳ an ủi một lúc.

Gương mặt nhỏ bé của Kỳ Kỳ vốn đang cau lại cô gắng chịu đựng, đợi đối phương đi rồi, cô bé mới bổ nhào vào lòng Đàm Trinh Tịnh khóc nấc lên.

“Hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Em và bạn sao lại cãi nhau?”. Đàm Trinh Tịnh dịu dàng hỏi.

Kỳ Kỳ lau nước mắt, một lúc lâu sau mới nói: “Bạn ấy, bạn ấy bảo em... bảo em là đứa chả ai cần... bạn còn bảo mẹ em không cần em nữa, nhưng mà, mẹ em chỉ là đã tới một nơi rất xa mà thôi...”

Đàm Trinh Tịnh đau lòng ôm chặt lấy cô bé. Một lúc sau, cô bé thiếp đi trong vòng tay cô.

Tiểu Lý gọi điện thoại xong thì quay trở lại, anh ta ôm lấy Kỳ Kỳ từ tay Đàm Trinh Tịnh rồi bế cô bé vào trong xe.

“Cô giáo Đàm, hôm nay đúng là phải cảm ơn cô. Bí thư Nhiếp dạo gần đây đang đi công tác ở tỉnh ngoài, không trở về kịp, anh ấy nhờ tôi chuyển lời cảm ơn tới cô”.