Rắp Tâm Chiếm Đoạt - Nhược Linh

Chương 6




Một buổi hẹn hò cho có lệ nhưng lại tu thành chính quả. Văn Hinh, người bạn thân nhất của Đàm Trinh Tịnh từng hỏi cô, tại sao trong số những chàng trai trẻ đó cô lại chọn Trương Sướng làm chồng, cô suy nghĩ nửa ngày cũng không tìm được nguyên do.

Ngày đó, cô vội vội vàng vàng tới nơi hẹn, trễ nửa tiếng đồng hồ, vốn tưởng đối phương sẽ tức giận, nào ngờ Trương Sướng không những không tỏ ra bực bội, mà còn cười vui vẻ nói chuyện cùng cô.

Đối phương có tính cách không tệ, điều này đã để lại cho cô một ấn tượng tốt đẹp. Thêm vào đó Trương Sướng còn nhiệt tình theo đuổi, cô không thể cưỡng lại nên đã đồng ý kết hôn.

Văn Hinh nói: "Chuyện này qua loa đại khái quá".

"Ừ, chỉ đơn giản vậy thôi". Trên thực tế, Đàm Trinh Tịnh là người không có quá nhiều ham m.uốn về tiền bạc và vật chất, cô chưa từng mơ ước mình sẽ trở nên giàu có, việc duy nhất mà cô yêu thích đó là nhảy múa.

Ngày nhỏ, cô học múa ba lê từ một vị giáo viên đức cao vọng trọng, sau này được nhận vào Học viện múa Bắc Kinh, trong suốt chặng đường đó, múa ba lê đã trở thành cuộc sống của cô.

Cô từng có cơ hội được đứng trên một sân khấu lớn hơn nhưng do một tai nạn xuất phát từ nhiều nguyên nhân, cô đã đánh mất cơ hội, phải từ bỏ sân khấu trở về quê hương, trở thành một giáo viên dạy múa vô danh nhỏ bé.

Cô vô cùng khiếp sợ trước sự cạnh tranh bẩn thỉu, chỉ muốn làm một cô gái nhỏ, sống bình yên tới hết cuộc đời. Vậy nên, một người thành thật, có trách nhiệm như Trương Sướng rất phù hợp với cô. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cô sẽ là một người vợ tần tảo chăm chồng dạy con, cuộc sống tới năm bảy mươi tuổi cũng không có gì thay đổi.

Văn Hinh không đồng tình với quan điểm của cô về hôn nhân, cô ấy nói: "Cậu có biết câu nói này không? Thánh nhân không hết, đạo tặc không chết. Nếu ở trước mặt cậu anh ta cứ mãi là thánh nhân, vậy thì điều này chỉ nói lên một điều, đó là anh ta không yêu cậu".

Kỳ nghỉ cuối tuần, cả hai vợ chồng đều có thời gian, Trương Sướng lái xe chở Đàm Trinh Tịnh ra ngoại ô thư giãn, hai người đi dạo trong công viên.

Ở đây có rất nhiều cặp tình nhân trẻ, Đàm Trinh Tịnh và Trương Sướng tay trong tay bước đi, khi đến một nơi vắng người, nhân lúc không ai để ý Trương Sướng đã hôn lên mặt cô một cái.

Đàm Trinh Tịnh đỏ mặt xấu hổ. "Anh không xấu hổ à!"

Cô trừng mắt lườm Trương Sướng với khuôn mặt ửng hồng. Trương Sướng bật cười, nắm tay cô đi tới chỗ thuyền tham quan hồ.

Trong lúc chờ thuyền cập bến, Đàm Trinh Tịnh một tay bị Trương Sướng nắm, tay còn lại thì cầm cây kẹo đường mà chồng mua cho. Bỗng, phía sau có người gọi tên cô.

"Trinh Tịnh!"

Cô quay người lại, hóa ra là Vương Hiểu Phi, bạn học cấp ba của Đàm Trinh Tịnh, lần cuối cùng họ gặp nhau là tại đám cưới cô.

Vương Hiểu Phi và Đàm Trinh Tịnh có phong cách hoàn toàn khác nhau, sự quyến rũ của cô ta toát ra từ trong xương cốt, khi bước đi trên người tỏa ra hương thơm mê hoặc. Khi đàn ông nhìn thấy cô ta, ánh mắt họ đều ngây ra.

Trương Sướng trông thấy Vương Hiểu Phi đi tới thì lập tức buông tay vợ ra, anh ta ra chỗ khác hút thuốc, nhường chỗ cho hai người nói chuyện.

Vương Tiểu Phi mỉm cười híp mắt bước tới trò chuyện với cô.

Đàm Trinh Tịnh vừa nhìn cô ta vừa thầm nghĩ, có phải mình đối xử với bản thân quá qua quýt không nhỉ.

Những người phụ nữ khác ăn vận trang điểm kỹ càng, còn cô ngày nào cũng chỉ áo sơ mi quần jeans, cùng lắm thì thỉnh thoảng mặc váy liền thân.

Trên thực tế, Vương Hiểu Phi lại rất hâm mộ Đàm Trinh Tịnh.

Bản thân Đàm Trinh Tịnh không hay biết, từ nhỏ cho tới lớn, chính cô mới là đối tượng được đám con trai thèm muốn.

Vẻ ngoài xinh đẹp mong manh, giọng nói nhẹ nhàng hiền dịu, cư xử hòa nhã với cả nam lẫn nữ, mười năm như một, đây là điều không thể giả vờ được.

Một cô gái như vậy, cho dù không ăn diện thì vẫn mãi là nữ thần trong sáng trong mắt đám nam sinh.

Chưa kể, hiện nay Đàm Trinh Tịnh đã kết hôn cùng Trương Sướng, có công việc ổn định là giáo viên dạy học.

Trong đám bạn thời trung học có rất nhiều nữ sinh hâm mộ cô.

Vương Hiểu Phi vừa nói vừa chêm vào vài câu nịnh hót.

Đàm Trinh Tịnh vén mái tóc đen dài ra sau tai, nghe thấy lời của Vương Hiểu Phi, cô cũng chỉ cười nhẹ, không quá để tâm.

“Mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, cậu hâm mộ tớ, nhưng thật ra tớ lại hâm mộ cậu. Cậu không biết thôi, bây giờ tớ…”

Cô thở dài, nuốt mấy lời sau đó lại. Nếu biết trước đi dạy múa sẽ gặp phải Nhiếp Tu Tề thì ban đầu cô thà ở nhà làm nội trợ còn hơn.

Sau khi tốt nghiệp, Vương Hiểu Phi làm thư ký trong một công ty nhỏ, hiện vẫn còn độc thân, vừa nói chuyện cô ta vừa đùa muốn nhờ Đàm Trinh Tịnh giới thiệu đối tượng cho.

"Nếu thấy có ai phù hợp tớ nhất định sẽ giới thiệu cho cậu”. Đàm Trinh Tịnh cười nói.

Trước khi chia tay, Vương Hiểu Phi kết bạn với tài khoản WeChat của cô, đồng thời đưa cô vào nhóm bạn cùng lớp, nói rằng mấy ngày nữa có buổi tụ tập, nếu cô có thời gian thì hãy tới tham gia.

Sau khi cô ta đi khỏi, Trương Sướng dập điếu thuốc đi tới, hai người cùng nhau rời khỏi công viên.

"Bạn trung học của em có nhiều người làm việc ở quê nhỉ, mấy ngày trước cũng gặp một người". Trương Sướng buột miệng nói.

"Ừm, Lang Châu cũng rất phát triển nên về thôi". Lang Châu vốn chỉ là một thành phố nhỏ nằm giữa Bắc Kinh và Thiên Tân, mấy năm gần đây nhiều chính sách đổ về, phát triển như vũ bão nên rất nhiều bạn học làm việc ở tỉnh ngoài đã quay về.

Đi được hai bước, Đàm Trinh Tịnh chợt cảm thấy có gì đó không đúng, cô nghi ngờ ngẩng đầu lên.

"Sao anh biết cô ấy là bạn cùng lớp cấp ba của em? Em chưa từng kể về cô ấy mà"

"À thì... cô ấy tới tham dự đám cưới của chúng ta đó thôi, anh có chút ấn tượng". Trương Sướng nói.

Đám cưới có nhiều người như vậy mà anh ấy vẫn nhớ được ư? Đàm Trinh Tịnh loáng thoáng cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không nghĩ ra không ổn ở chỗ nào.

Trương Sướng vừa ngâm nga vừa lái xe đưa cô về nhà.

Đã nhiều ngày trôi qua, bên Nhiếp Tu Tề không có động tĩnh gì, Đàm Trinh Tịnh vẫn lên lớp như thường lệ, tùy cơ ứng biến.

Cô đã suy nghĩ kỹ càng, anh có thể làm gì được cô? Lẽ nào giữa thanh thiên bạch nhật, anh lại có thể ép cô lên giường với anh hay sao?

Công việc hàng ngày ở trường của cô rất đơn giản. Nhìn vào lịch dạy, các tiết học từ thứ hai tới thứ sáu tương đối ít, đều là các lớp học năng khiếu dành cho người lớn, thứ bảy và chủ nhật mới là thời điểm bận rộn nhất, về cơ bản thì hai ngày này chủ yếu là các lớp dành cho học sinh tiểu học.

Tóm lại, những lúc nhiều tiết dạy thì mệt đến không thở nổi, còn khi ít tiết dạy lại nằm dài cả ngày trong trường.

Kỳ Kỳ thường đến lớp vào thứ bảy và chủ nhật, cô để ý gần đây không thấy Nhiếp Tu Tề xuất hiện, chỉ có Tiểu Lý tới đón cô bé.

Xem ra anh cũng đầu tắt mặt tối nhỉ? Ngay cả con gái cũng không có thời gian chăm sóc.

Cho dù Nhiếp Tu Tề có hành xử khốn kiếp thế nào thì cô cũng không bao giờ đổ lên đầu con trẻ. Tới giờ tan học, cô vẫn mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt Kỳ Kỳ như thường lệ.