Rắp Tâm Chiếm Đoạt - Nhược Linh

Chương 45




Tay vịn ghế dựa của bàn làm việc rất cao, vừa lúc Đàm Trinh Tịnh có thể gác một chân lên đó.

Cẳng chân thon thả còn lại thì bị nắm lấy, dán sát vào anh. Cặp đùi cô mở ra tiếp nhận sự xâm nhập của anh từ dưới lên trên.

Cho dù hai người đã làm nhiều lần, nhưng cô vẫn cảm thấy không thích ứng nổi kích cỡ của anh.

Đàm Trinh Tịnh nhíu mày lại, đáy mắt trong trẻo nổi lên gợn sóng, cô khe khẽ thở d.ốc và bật ra tiếng rê.n rỉ, nắm chặt lấy ống tay áo của anh.

Nhiếp Tu Tề trở tay nắm lấy cổ tay của cô, áp cô về phía mình, ấn chặt lấy cơ thể cô nuốt hết thằng nhỏ thô dài của anh.

Xúc cảm tràn trề.

m đạo lập tức bị lấp đầy, vách th.ịt bên trong bị nong rộng ra hết cỡ.

“Lớn, lớn quá…”

Vành mắt cô trào lệ, từ đuôi lông mi chảy xuống, rớt trên mu bàn tay của anh.

Nhiếp Tu Tề hôn lên làn da ngay đuôi mắt của cô, giọng nói dịu dàng dỗ dành cất lên: “Tôi không cử động, em từ từ thích ứng nhé, sẽ nhanh ổn thôi.”

Gương mặt Đàm Trinh Tịnh trắng bệch, cô cắn một miếng lên tay anh để xả giận.

Làn da nơi cổ tay người đàn ông lập tức để lại hai dấu răng.

Nhiếp Tu Tề rộng lượng để mặc cho cô cắn.

Giờ phút này, tất cả sự chú ý của anh tập trung ở nửa người dưới, anh cẩn thận nắm chặt cái chân đang đặt trên tay vịn, nâng cao lên một chút, tạo ra một khe hở nho nhỏ, để anh từ từ hoạt động.

Anh nhẹ nhàng nâng cao mông cô lên một chút, rút thằng nhỏ ra một đoạn nhỏ, sau đó hạ cô xuống, lại lần nữa để thân gậy hoàn toàn đi vào trong.

Cả hai người đều phát ra tiếng rê.n rỉ đầy sảng khoái.

Cứ liên tục vài lần như vậy, biên độ lần này lại lớn hơn lần trước. Chẳng mấy chốc, nơi giao h.ợp cũng tiết ra đủ chất lỏng, quá trình ra vào diễn ra thuận lợi hơn.

Nhiếp Tu Tề không tiếp tục nhịn nữa, anh nâng cao chân cô lên mà đưa đẩy, “bạch bạch bạch”, đâm về phía mông cô.

Bao tinh h.oàn đánh lên gi.ữa hai chân, phát ra tiếng va chạm khiến cho người ta phải đỏ mặt.

“Trinh Tịnh… Trinh Tịnh…”

Anh vừa thở hổn hển vừa cất tiếng gọi cô, bàn tay v.uốt ve vòng eo phẳng lì của cô một cách quyến luyến.

Cô bị anh đâm đến mức hõm eo bủn rủn, dựa vào lồng ng.ực anh tiếp nhận va chạm.

“Ưm ưm a a a……”

Không thể nhịn được nữa, Đàm Trinh Tịnh rê.n rỉ thành tiếng trong vòng tay anh, cả người nóng bừng lên, theo từng cú va chạm, các nếp gấp trong âm đ.ạo co rút lại.

Kẹp chặt lấy anh cực kỳ thoải mái.

Nhiếp Tu Tề cũng đỏ mắt, anh hất sạch những thứ linh tinh trên mặt bàn làm việc, bế cô đặt lên trên, sau đó đè chặt cơ thể cô mà nhấp nhô.

Có không gian rộng lớn hơn, động tác đưa đẩy cũng càng trở nên tiêu sái.

Hai chân của cô bị anh banh rộng, bày thành tư thế đối diện mình, hai cánh hoa hồng hào phô bày trọn vẹn trước mặt anh.

Còn thanh kiếm sắc bén của anh thì nhắm ngay miệng huyệt của cô mà đâm thẳng vào.

“Phụt” một tiếng, thân gậy trong nháy mắt bị nhấn chìm.

Những cú đâm rút liên tục như mưa rền gió cuốn ùn ùn kéo đến. Cô bị anh ấn trên bàn làm rất mãnh liệt, rất nhanh đã nức nở cao trào một lần.

Nguyên chiếc bàn làm việc bị chất lỏng trong suốt mà cô phun ra làm ẩm ướt, chờ đến khi anh bắn vào trong cơ thể cô rồi rút ra, cô lại bị ôm lấy đổi qua nơi khác.

Đầu gối cô đặt lên ghế bập bênh trong phòng làm việc, duy trì cảm giác thăng bằng.

Nhiếp Tu Tề ôm cô ngồi trên ghế bập bênh, vùng eo đong đưa trước sau theo nhịp di chuyển của chiếc ghế bập bênh, để cô lên lên xuống xuống trên hông mình.

Bầu v.ú bị anh li.ếm mú.t đến đỏ ửng, hai chân phát run.

Sau khi bắn t.inh, Nhiếp Tu Tề lại kéo tay cô, đặt cô lên cửa sổ rồi đâm rút.

Bức rèm che khuất bóng dáng của cả hai, hoa viên ngoài cửa sổ không một bóng người, nhưng cách biệt thự không xa là lối đi trong khu, lúc nào cũng có thể có người qua lại.

Nhiếp Tu Tề đè ở trên vừa thúc hông vừa nói nhỏ bên tai k.ích thích cô, chốc thì nói bên ngoài có người đến kìa, chốc thì nói Kỳ Kỳ làm bài tập xong đang tìm cô, lần nào cũng khiến cô sợ đến mức cả người run rẩy.

Đàm Trinh Tịnh đấm vào ngực anh, nghẹn ngào: “Anh buông ra, hu hu hu, đồ xấu xa…”

Nhiếp Tu Tề chơi cô không biết mệt mỏi, bàn tay to rộng xoa bóp cặp mông đầy đặn của cô, anh gặm c.ắn bờ môi đỏ mọng của người phụ nữ, thấy cô khóc thì vội vàng dỗ dành: “Không có ai đến, cũng không ai thấy cả, đừng sợ, bé yêu…”

Thủ đoạn mà Đàm Trinh Tịnh trả thù anh là cào lên tấm lưng khiến anh chảy máu.

Cuối cùng cô lại lên đ.ỉnh, hai chân dang rộng rồi b.ắn ra, d.âm thủy trào ra bên ngoài khiến cho lông mu của cả hai ướt đẫm. Tất cả màn này đều lọt vào mắt anh.

Cô cảm thấy rất ngại ngùng, đưa tay che mắt anh lại không cho nhìn.

Nhiếp Tu Tề hôn lên bàn tay cô, anh nhìn cô rồi b.ắn ra.

Bụng nhỏ của cô phồng lên, tinh d.ịch trắng đục không ngừng chảy ra bên ngoài.

Kỳ Kỳ làm bài tập xong thì chạy tới phòng làm việc muốn tìm cô giáo Đàm chơi đùa, cô bé gõ cửa mãi mà không có ai ra mở cửa.

Cô bé tò mò đẩy cửa bước vào, chỉ nhìn thấy tấm rèm cửa sổ bằng lụa trắng bay phất phơ, trong phòng làm việc không có một bóng người.

Bảo mẫu nhanh chóng chạy đến kéo cô bé ra khỏi phòng làm việc: “Cô chủ, cô giáo Đàm ở trên lầu.”

Kỳ Kỳ chạy lên phòng ngủ của cha, quả nhiên, cô giáo Đàm đang ngủ ngon lành trên giường ngủ của cha.

Cô bé cực kỳ hưng phấn, chạy về phía giường, còn chưa kịp đụng vào giường đã bị người ở đằng sau túm chặt cổ áo.

Nhiếp Tu Tề vừa tắm xong, tóc còn nhỏ nước, anh ngồi xổm xuống kiên nhẫn nói với con gái nhỏ: “Kỳ Kỳ, cô giáo Đàm của con mệt rồi, để cô nghỉ ngơi nhé.”

Kỳ Kỳ khẽ dạ một tiếng rồi tiếc nuối đi ra ngoài.

Lúc đi tới cửa, cô bé như nhớ ra gì đó, chạy quay lại, nhỏ giọng nói bên tai cha: “Cha ơi, cô giáo Đàm sẽ không biết đâu nhỉ?” Cô bé chớp mắt.

Hôm nay cô bé đã phối hợp với cha để lừa gạt cô giáo Đàm đến, trong lòng cảm thấy áy náy không thôi.

Nhiếp Tu Tề xoa đầu cô bé, thấp giọng cười nói: “Sao biết được chứ? Cô giáo Đàm sẽ không giận con đâu.”

Anh lặng lẽ bổ sung: Cô ấy chỉ giận cha thôi.

Diễn xuất của Kỳ Kỳ không đến nỗi nào, nhưng bây giờ Đàm Trinh Tịnh rất tỉnh, không dễ mắc lừa nữa, cho dù không đoán được Kỳ Kỳ cấu kết với anh thì vẫn nhìn ra được thủ đoạn vụng về của anh, chỉ là cô không thèm so đo với anh thôi.

Lát nữa cô tỉnh, anh phải dỗ dành cho tử tế mới được.