Rắp Tâm Chiếm Đoạt - Nhược Linh

Chương 44




Sự kiên nhẫn của Nhiếp Tu Tề có giới hạn, nếu không phải để ý đến việc cô vừa ly hôn chưa bao lâu đã tái hôn ngay dễ dẫn đến sự chỉ trích, thì ngay sau ngày cô ly hôn anh đã muốn dẫn cô đến Cục Dân chính để đăng ký kết hôn rồi.

Đợi lâu như vậy, anh tự nhận bản thân đã rất kiên nhẫn.

Đàm Trinh Tịnh không vội nhưng anh đợi không nổi nữa, thế là càng không biết xấu hổ, không có việc gì thì sẽ chạy đến nhà họ Đàm hỏi thăm hai vị phụ huynh, dỗ cho hai vị phụ huynh cười đến vui vẻ.

Thủ đoạn của anh nhiều vô kể, Đàm Trinh Tịnh cũng bái phục sự mặt dày của anh, tác phong kiên nhẫn này không hổ là Bí thư Nhiếp!

Cuối tuần không có lớp nên Đàm Trinh Tịnh dậy dọn dẹp nhà, buổi trưa chuẩn bị về nhà thăm ba mẹ, đang chuẩn bị đi thì Nhiếp Tu Tề, người đã không ngủ cùng cô mấy buổi tối gọi điện đến.

Đầu dây bên kia rất ồn ào, còn kèm theo tiếng khóc của trẻ con, người đàn ông lo lắng đến lạc cả giọng.

“Trinh Tịnh, có thể nhờ em một chuyện được không?”

“Sao vậy?” Đàm Trinh Tịnh cẩn thận nghe thì nhận ra hình như tiếng khóc của đứa trẻ bên đó là Kỳ Kỳ.

Cửa sổ Wechat nhảy ra cuộc gọi video từ Nhiếp Tu Tề.

Đàm Trinh Tịnh vội nhận cuộc gọi.

Ống kính bên kia là trong phòng khách, nhìn cách bày trí thì địa điểm là Hoa viên ven hồ.

Bé gái mặc váy công chúa ngồi trên chiếc ghế cao ở bàn ăn đang gào khóc trong vòng tay của bảo mẫu, vừa khóc vừa lắc đầu. Bảo mẫu lo lắng, một tay ôm cô bé, một tay cầm muỗng, múc từng muỗng cơm đút cô bé ăn nhưng bị Kỳ Kỳ lắc đầu né tránh.

“Con không ăn! Con không muốn ăn!” Cô gái nhỏ lắc đầu, không chịu ăn gì hết, cứ khóc mãi.

Bình thường Kỳ Kỳ không phải là đứa nhỏ thích khóc lóc ầm ĩ, Đàm Trinh Tịnh không biết đã xảy ra chuyện gì.

Ống kính được xoay lại đối diện với người đàn ông.

Phía dưới ống kính quay được người đàn ông đang mặc bộ vest phẳng phiu, thắt cà vạt chỉnh chu, đây là trang phục chuẩn bị đi làm, anh xoa chân mày với vẻ mặt nghiêm túc với cô: “Trinh Tịnh, có thể nhờ em đến Hoa viên ven hồ một chuyến được không? Hôm nay Kỳ Kỳ khóc ầm ĩ không chịu ăn, nói là chỉ khi em tới mới chịu ăn.”

Quả nhiên anh vừa dứt lời, Kỳ Kỳ nghe thấy ba đang nói chuyện điện thoại với cô thì vội vàng chạy tới chen vào trước ống kính, cười híp mắt và vẫy tay với cô: “Cô giáo Đàm! Cô giáo Đàm! Cô tới chơi với Kỳ Kỳ được không?”

Nhiếp Tu Tề một tay cầm điện thoại, một tay bế Kỳ Kỳ lên, để cô bé ngồi trên khuỷu tay mình, kiên nhẫn dỗ dành cô bé: “Sao có thể làm phiền cô giáo Đàm chứ? Kỳ Kỳ ngoan nghe lời ăn cơm xong tự mình chơi được không?”

Kỳ Kỳ quay đầu sang một bên, cái môi nhỏ trề đến có thể treo được cả chai dầu, không biết tại sao vẫn còn đang cáu kỉnh: “Con không muốn! Con chỉ muốn cô giáo Đàm thôi!”

Nhiếp Tu Tề nhìn về phía ống kính với vẻ mặt khó xử.

Đàm Trinh Tịnh đã biết xảy ra chuyện gì rồi, không suy nghĩ nhiều mà quyết định tới đó ngay.

Nét mặt của Nhiếp Tu Tề nhìn bằng mắt thường cũng có thể đoán được, anh thả Kỳ Kỳ xuống đi sang một bên, nói chuyện với cô qua ống kính: “Em ở nhà đợi đi, tôi bảo Tiểu Lý đi đón em.”

Lúc ngồi trên xe đến Hoa viên ven hồ, Đàm Trinh Tịnh cau mày suy nghĩ cả đoạn đường, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Vừa xuống xe vào biệt thư thì Kỳ Kỳ đã nhào vào trong lòng cô.

“Cô giáo Đàm!”

Cô vừa đến thì cái gì Kỳ Kỳ cũng bằng lòng ăn, giống như việc cáu kỉnh khi nãy chưa từng xảy ra, kéo tay cô tới bàn muốn ăn với cô.

Đàm Trinh Tịnh sờ sờ mái tóc đen mềm mại của cô bé, lắc đầu nói: “Cô giáo Đàm ăn rồi, Kỳ Kỳ mau ăn đi.”

Kỳ Kỳ lại bĩu môi như sắp khóc, bảo mẫu ở bên cạnh vội nháy mắt ra hiệu với Đàm Trinh Tịnh.

Đàm Trinh Tịnh chỉ đành cầm đũa lên, cuối cùng dưới sự dỗ dành mang theo lời nói dối thì Kỳ Kỳ cũng đã ăn xong cơm trưa, bảo mẫu lau mồ hôi, dọn dẹp đồ dùng ăn cơm rồi cảm kích nói: “Cô giáo Đàm, cảm ơn cô đã đến, nếu không hôm nay Kỳ Kỳ phải đói bụng rồi.”

Ăn cơm xong, Kỳ Kỳ lại muốn kéo Đàm Trinh Tịnh vào phòng cô bé ở trên lầu chơi búp bê.

Lúc này, bóng dáng một người đàn ông ở góc cầu thang xuất hiện.

Nhiếp Tu Tề vẫy tay với Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ không cam lòng đi tới.

“Làm xong hết bài tập chưa?” Người đàn ông hỏi.

Kỳ Kỳ ủ rũ nói: “Chưa ạ....”

“Đi làm bài tập mau, làm xong rồi mới được chơi, Cô giáo Đàm sẽ ở đây đợi con.”

Kỳ Kỳ ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời nhìn về phía Đàm Trinh Tịnh: “Cô giáo Đàm, cô sẽ đợi em chứ? Đợi em làm xong bài tập sẽ dẫn cô đi chơi búp bê!”

Dù thế nào đi nữa thì Đàm Trinh Tịnh cũng không thể nói lời từ chối trước ánh mắt mong đợi của Kỳ Kỳ, chỉ có thể gật đầu.

Kỳ Kỳ hoan hô một tiếng rồi chạy vào phòng làm bài tập, để lại Đàm Trinh Tịnh đối mặt với Nhiếp Tu Tề.

Nhiếp Tu Tề xắn xắn tay áo sơ mi lên, kìm nén độ cong nơi khóe môi, làm động tác mời cô.

“Đến phòng làm việc ngồi một chút đi.”

Chắc chắn là ngồi chứ, hay là làm?

(*)’Ngồi’ đồng âm với ‘làm’,坐 và 做 đều phát âm là ‘zuò’

Đợi vào phòng làm việc rồi, cuối cùng Đàm Trinh Tịnh cũng đã hiểu được âm mưu quỷ kế của anh.

Kỳ Kỳ khóc lóc ầm ĩ cái gì, đều là cái cớ thôi... rõ ràng là muốn lừa cô tới đây. Người đàn ông này quen thói dùng chiêu trò lừa bịp rồi.

Trên chiếc bàn đọc sách bằng gỗ đàn hương bày rất nhiều tài liệu và sách, lúc này đều bị anh quét hết xuống sàn nhà.

Eo của cô bị anh giữ trong tay, hai chân gập lại ngồi trong lòng anh, làn váy bị anh vén lên, một ngón tay tới bên dưới tiến vào, tách cánh môi âm hộ ra.

“Này, anh đang làm gì đó...” Cô giãy giụa trong vòng tay anh.

Vừa theo anh vào phòng làm việc thì đã nghe thấy tiếng khóa trái cửa, sau đó cô bị anh kéo vào trong lòng, ngồi xuống ghế.

Trong phòng làm việc yên tĩnh, âm thanh nhỏ xíu cũng sẽ bị khuếch đại lên.

Một cúc áo của Nhiếp Tu Tề bị cô kéo rớt, yết hầu anh khẽ lay động, những trận mưa hôn liên tiếp ập xuống,

“Ngoan, để anh ôm một lúc.” Anh cọ cằm mình vào đôi má mềm mại của cô, một vài cọng râu chưa cạo sạch quét qua trên làn da cô.

Hơi châm chích.

Râu của anh trước đây luôn được cạo sạch sẽ nhưng hôm nay lại có chút chán chường hiếm thấy.

Cô vẫn còn đang mải thất thần suy nghĩ vẩn vơ thì ngón tay thô dài của anh đã từ phía dưới chui vào đồ lót, vân vê cánh hoa.

Nhiếp Tu Tề hít hà một hơi thật sâu mùi tóc của cô, những sợi tóc đen nhánh từ chóp mũi anh rơi rớt xuống, d.ục vọng tăng cao đã khiến thân d.ưới của anh dựng đứng.

Cuối cùng thì sức nặng của người phụ nữ trong lòng anh cũng đã có cảm giác chân thực, không còn là cảm giác nhớ mong trống rỗng nữa, anh giữ chặt vòng eo cô, tách chân cô ra, thuận theo tư thế tiến sâu vào cơ thể cô.