Quý Ương nghĩ rằng Bùi Tri Diễn chỉ mời phu thê Bùi Ngưng, nhưng khi đến trường ngựa mới phát hiện có không ít người, Sở Hằng Nga và Thẩm Thanh Từ cũng có mặt, còn có một nam tử trẻ tuổi nàng không nhận ra, dung mạo khôi ngô, dáng vẻ thư sinh, đi theo sau Sở Hằng Nga.
Sở Hằng Nga sốt ruột chờ đợi, từ xa nhìn thấy Quý Ương và Bùi Tri Diễn đến muộn, liền kiễng chân vẫy tay: ‘‘Biểu ca, biểu tẩu.”
Quý Ương đi theo Bùi Tri Diễn tiến đến.
“Sao hai người đến trễ thế, mọi người đợi nãy giờ rồi.” Sở Hằng Nga phàn nàn với Bùi Tri Diễn.
Quý Ương ngượng ngùng cười, vừa định nói lời xin lỗi thì nghe Bùi Tri Diễn lười biếng nói: “Là các người đến sớm.”
Bùi Ngưng không nói gì, nhưng Sở Hằng Nga rõ ràng không đồng tình, cùng Thẩm Thanh Từ thay phiên trêu chọc Bùi Tri Diễn.
Bùi Tri Diễn đáp qua loa vài câu, thấy Quý Ương đỏ mặt vì ngượng, liền cười mắng hai người: “Được rồi, còn chưa hết à.”
Thẩm Thanh Từ thấy đã đủ liền dừng lại, tiến tới khoác vai Bùi Tri Diễn nói: “Đi thôi, trước tiên chạy vài vòng với ta, để bọn họ chọn ngựa.”
“Chử huynh cũng đi cùng chứ.” Hắn nói và ra hiệu cho Chử Tử Trạc.
Bùi Tri Diễn còn chưa kịp động đậy, Sở Hằng Nga đã nhanh chóng nắm lấy cánh tay Quý Ương, hăng hái nói: “Biểu tẩu, ta dẫn ngươi đi chọn ngựa.”
“Đi nào.” Bên kia Thẩm Thanh Từ lại khoác vai Bùi Tri Diễn một cách thân mật.
Bùi Tri Diễn đột nhiên cảm thấy phiền hà, bản thân độc thân đã đủ phiền, còn muốn kéo cả hắn vào cuộc.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Các ngươi cứ đi trước đi, ta sẽ giúp các nàng chọn ngựa.”
“Chọn ngựa thì cần gì đến huynh, huynh cứ đi trước đi, khi nào huynh quay lại, chúng ta cũng chọn xong rồi.” Bùi Ngưng cười nói với huynh trưởng, thấy hắn còn lưỡng lự, nàng lại nhỏ giọng trêu ghẹo: “Chẳng lẽ huynh sợ chúng ta bắt nạt tẩu tẩu sao.”
Bùi Tri Diễn lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, dặn dò Quý Ương: “Vậy nàng chờ ta quay lại nhé.”
Quý Ương lúc này lại cảm thấy có Bùi Tri Diễn bên cạnh thì yên tâm hơn, nhưng lại không muốn từ chối sự nhiệt tình của Sở Hằng Nga, liền ngoan ngoãn đáp: “Phu quân cứ đi đi, ta sẽ đợi phu quân.”
Quý Ương vừa gật đầu, Sở Hằng Nga đã không thể chờ thêm, kéo tay nàng về phía chuồng ngựa.
Nhìn thấy Quý Ương bị kéo lệch bước, Bùi Tri Diễn nhíu mày lại.
“Biểu tẩu, ta nói ngươi nghe, chọn ngựa thì phải nhìn chân trước, ngựa tốt nằm ở chân, sau đó mới đến đầu ngựa.” Giọng Sở Hằng Nga líu lo như chim hoàng yến, quanh quẩn bên tai Quý Ương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-103.html.]
Quý Ương chăm chú lắng nghe, nhưng khi thật sự bước vào chuồng ngựa, nàng lại mờ mịt, tất cả ngựa trông đều giống nhau, không thể phân biệt được con nào tốt.
Bùi Ngưng nhìn thấy sự lúng túng của nàng, bước lên phía trước nói: “Để ta giúp tẩu tẩu chọn ngựa.” Nói rồi, nàng cười khẽ nhìn Sở Hằng Nga: ‘‘Nàng nói nhiều như vậy, ta còn chẳng hiểu gì.”
Quý Ương không khỏi mỉm cười, nàng thật ngưỡng mộ tính cách sôi nổi của Tam công chúa.
Đằng sau lại vang lên một tiếng cười khẽ, Quý Ương nhận ra đó là nam tử trẻ vẫn luôn đi theo sau Sở Hằng Nga.
“Ngươi cười cái gì!”
Sở Hằng Nga lườm một cái, nam tử ấy lập tức ngưng cười: ‘‘Vi thần không có cười, chỉ là mũi hơi ngứa.”
Sở Hằng Nga bán tín bán nghi, khẽ hừ một tiếng, ngẩng cao đầu nói với nam tử: “Đã vậy bản công chúa sẽ giúp ngươi chọn một con.”
Nam tử ngạc nhiên trong chốc lát, rồi vội vàng xua tay: “Vi thần không biết cưỡi ngựa, không cần đâu.”
Giọng nam tử càng lúc càng nhỏ trước ánh nhìn nghiêm khắc của Sở Hằng Nga, cuối cùng nhận mệnh: “Vi thần tạ ơn công chúa.”
Sở Hằng Nga kiêu ngạo đáp: “Đi theo ta.”
Khi hai người họ đi xa, Quý Ương mới hỏi: “Vị đó là ai?”
Trong mắt Bùi Ngưng thoáng hiện vẻ u buồn, nàng cười giải thích: “Đó là họa sư trong cung, Tam công chúa muốn hắn đến vẽ tranh cho chúng ta.”
Quý Ương không suy nghĩ nhiều, chỉ khẽ gật đầu rồi tiếp tục chọn ngựa với Bùi Ngưng.
Hai người trò chuyện vui vẻ, Bùi Ngưng nhớ lại chuyện trước đó, cười tủm tỉm tiến đến gần Quý Ương hỏi: “Huynh trưởng ta có đưa vật ấy cho tẩu không?”
Quý Ương bị một con ngựa cao lớn thở phì vào mặt, giật mình đặt tay lên n.g.ự.c rồi ngơ ngác hỏi: “Vật gì?”
Bùi Ngưng thấy vậy, cho rằng nàng ngại ngùng, bèn cười khúc khích: “Chẳng phải là chiếc yếm đó sao…”
Quý Ương ngẩn ra một lúc, bất giác đỏ mặt: ‘‘Sao ngươi lại biết?”
Nàng cắn môi, trong lòng không khỏi trách Bùi Tri Diễn, tại sao hắn lại kể chuyện này ra ngoài.
“Ta làm sao mà không biết được, huynh trưởng ta sao có thể tự tay làm được món đồ nữ công đó, chắc chắn là đến hỏi ta rồi.” Bùi Ngưng vừa nói vừa che miệng cười.
Lời của Bùi Ngưng khiến Quý Ương ngẩn ngơ một lúc lâu, chiếc yếm đó không phải Bùi Tri Diễn nhờ thợ may sao, nhưng tại sao Bùi Ngưng lại nói…