Ràng Buộc Dịu Dàng - Chi Đông

Chương 290




Quý Ương vừa nằm xuống chưa được bao lâu, nghe thấy động tĩnh, do dự một lúc nhưng không dám cử động, giả vờ như đã ngủ say.

Nàng nghe thấy tiếng nước chảy từ trong phòng tắm, sau đó là tiếng bước chân của Bùi Tri Diễn, rồi cảm nhận được hơi lạnh khi hắn vén chăn lên và nằm xuống bên cạnh nàng.

Bùi Tri Diễn không nằm hẳn, mà ngồi gập gối, tay chống đầu, lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt đang ngủ của Quý Ương.

Ánh mắt chăm chú khiến Quý Ương không thể nào bỏ qua, mi mắt nàng giật giật, tay nắm chặt dưới lớp chăn.

“Ương Ương.”

Giọng nói trầm ấm khiến Quý Ương cứng người lại.

Bùi Tri Diễn tiếp lời: “…Nàng có thể thích ta một chút được không?”

Hắn nhìn hàng mi run rẩy của Quý Ương, đôi môi hồng phấn khẽ động, nhưng không có lời đáp nào.

Bùi Tri Diễn cứ nghĩ rằng nàng ít nhiều cũng đã có tình cảm với hắn… Hắn khẽ cười, thì ra nàng chẳng bận tâm chút nào, nếu không, sao lại nghĩ đến việc muốn hắn nạp ta  chứ.

Hắn thở dài một hơi, nằm xuống và ôm Quý Ương vào lòng, chậm rãi siết chặt vòng tay. Chính hắn đã ép buộc nàng gả cho mình, giờ thì trách ai được.

“Bây giờ không thích ta cũng không sao, ta sẽ đối tốt với Ương Ương hơn, rồi nàng sẽ hiểu.”

Quý Ương nằm trong vòng tay hắn, lòng rối bời, không dám mở mắt cũng không dám nhìn hắn, càng không dám nói một lời, như thể có điều gì đó mắc kẹt trong miệng, nhưng nàng không đủ can đảm để nói ra.

Ngày hôm sau, không thấy Thu Thủy đâu, Quý Ương hỏi Bích Hà, mới biết nàng ta đã về quê.

Liên tưởng đến lời nói của Bùi Tri Diễn đêm qua, Quý Ương đoán chắc hắn đã biết việc nàng muốn nạp ta  cho hắn.

Hắn đêm qua với giọng điệu đầy tự ti hỏi nàng, có thể thích hắn một chút không, đến giờ Quý Ương vẫn không tin được những lời ấy lại từ miệng Bùi Tri Diễn nói ra, hắn vốn là người kiêu ngạo như vậy.

Quý Ương không biết phải đối diện với hắn thế nào, còn Bùi Tri Diễn dường như cũng cố kiềm chế, không ép buộc nàng nữa, giữa hai người bỗng nhiên ít đi cả những cuộc trò chuyện.

*

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-102-3.html.]

Mưa rơi liên tục bảy, tám ngày, khi trời tạnh hẳn đã là giữa tháng năm.

Bùi Tri Diễn vẫn nhớ việc hứa dẫn Quý Ương đi cưỡi ngựa, hắn đặt cuốn sách trong tay xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ trời đầy sao nói: “Ngày mai trời có vẻ sẽ đẹp, ta dẫn nàng đi cưỡi ngựa.” Dường như sợ nàng không muốn, hắn còn thêm một câu: ‘‘Cả A Ngưng bọn họ cũng sẽ đi.”

Quý Ương đang tựa vào n.g.ự.c hắn, gần như sắp ngủ, nghe vậy liền mơ màng mở mắt, giọng nói ngái ngủ: “Nhưng ta  không biết cưỡi ngựa.”

Bùi Tri Diễn nhìn đôi mắt mờ sương của nàng, trêu đùa: “Nàng không biết cưỡi ngựa, chẳng lẽ không có phu quân sao?”

Hắn đã từng nói sẽ dạy nàng mà.

Mặt Quý Ương ửng hồng, nàng vốn sợ cưỡi ngựa, nhưng nghe Bùi Tri Diễn nói vậy cũng muốn thử, liền nghiêm túc nói: “Vậy chàng nhất định đừng để ta  ngã.”

“Yên tâm.” Bùi Tri Diễn cười nhẹ hôn lên khóe môi nàng, khi chuẩn bị tách ra, hắn lại tiếp tục áp môi xuống, khẽ cắn nhẹ.

Quý Ương nắm chặt vạt áo hắn, từ sau chuyện lần trước, hai người chưa có…

Bùi Tri Diễn buông nàng ra, hơi thở trầm xuống, hắn khẽ lau đi vệt nước bên môi nàng: ‘‘Không còn sớm nữa, ngủ thôi.”

Quý Ương bị hôn đến ngẩn ngơ, nàng nắm chặt mảnh vải trong tay, khẽ nói: “Có thể.”

“Cái gì?”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Giọng nói đầy ý cười như hỏi lại khiến Quý Ương tỉnh táo, nàng nhìn chằm chằm vào vạt áo của Bùi Tri Diễn, hối hận nói: “Không có gì.”

Bùi Tri Diễn chậm rãi cười, đến mức n.g.ự.c hắn rung lên.

Quý Ương xấu hổ kéo chăn che kín mặt, nàng đang nói linh tinh gì thế này!

“Ừ, ta cũng muốn lắm, nhưng sợ nàng ngày mai không cưỡi ngựa được thôi.” Giọng cười vang lên trên đỉnh đầu nàng, Bùi Tri Diễn tiếc nuối nói: “Ương Ương nếu nói sớm là được, ta đã hủy kế hoạch với A Ngưng bọn họ rồi.”

Lúc này mà chạm vào nàng, e là không chỉ đơn giản là dậy muộn đâu.

Quý Ương lại không cười nổi, nếu nàng không nói là được, hắn sẽ tiếp tục nhịn và không chạm vào nàng sao? Tâm trí nàng rối như tơ vò, bất giác ôm chặt lấy eo Bùi Tri Diễn.

Người nam tử đang cười đột ngột cứng người lại, sau một lúc mới nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, ánh mắt đầy dịu dàng.