Bùi Tri Diễn một tay cầm que pháo hoa, tay kia bế con gái. Miên Miên nhìn những tia lửa lấp lánh b.ắ.n ra, vui vẻ vỗ tay liên tục.
Nghiên Nghiên thì ôm chặt cổ Quý Ương, nhưng đôi mắt vẫn mở to không chớp, cười tươi rạng rỡ.
Miên Miên vốn là đứa trẻ gan dạ, thấy thứ gì thích là liền muốn đến, không quan tâm có nguy hiểm hay không.
Nghiên Nghiên dù là em trai nhưng lại thận trọng hơn, ngay cả những thứ thích cũng phải quan sát trước, chắc chắn an toàn mới dám tiến lại gần.
Khi học đi cũng vậy, Miên Miên dũng mãnh xông pha, còn Nghiên Nghiên chỉ cần thấy không vững liền không chịu bước tiếp.
Đôi khi Quý Ương cũng cảm thấy tính cách của hai đứa trẻ như bị đảo ngược.
Chơi đùa được một lúc, Nghiên Nghiên và Miên Miên bắt đầu ngáp liên tục, buồn ngủ. Bùi Tri Diễn liền bảo nhũ mẫu bế hai đứa trẻ về phòng ngủ.
Tần phu nhân và Bùi hầu gia đợi đến nửa đêm, sau khi đốt pháo đón giao thừa cũng quay về phòng nghỉ ngơi.
Thấy Quý Ương ngáp một cái, Bùi Tri Diễn liền ôm nàng hỏi: "Về nghỉ ngơi thôi?"
Quý Ương gật đầu, nửa tỉnh nửa mê, dựa cả thân mình vào lòng hắn.
Đến Tiêu Hoàng Các, Bùi Tri Diễn không để nàng vào phòng ngay mà bảo Bích Hà mang đến thêm vài que pháo hoa.
Quý Ương lúc này đã tỉnh táo hơn chút: ‘‘Còn nữa sao?"
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Bùi Tri Diễn cười cợt nói: "Lúc nãy thấy nàng mắt cứ dán vào mà không dám lại gần, can đảm còn thua cả Miên Miên."
Quý Ương cố chấp cãi lại: "Là Nghiên Nghiên sợ."
"Được, được." Bùi Tri Diễn cười rồi kéo nàng vào lòng, ôm lấy từ phía sau, nhẹ nhàng dỗ dành: "Là Nghiên Nghiên sợ."
Hắn nắm lấy tay Quý Ương, dạy nàng cách cầm que pháo, rồi dùng hộp quẹt đốt đầu kia.
Khi tia lửa b.ắ.n ra, phát ra một tiếng "bùm", Quý Ương liền giấu mặt vào n.g.ự.c Bùi Tri Diễn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-82-3.html.]
Bùi Tri Diễn khẽ hôn lên đỉnh đầu nàng: ‘‘Nhìn đi."
Lúc này Quý Ương mới ngẩng đầu lên một chút, ánh sáng lấp lánh chiếu lên gương mặt nàng, Quý Ương mỉm cười, khóe mắt cong cong.
Bùi Tri Diễn chăm chú nhìn nàng, trong ánh mắt chứa đầy tình cảm sâu đậm.
Kỳ nghỉ kết thúc, Bùi Tri Diễn lại bận rộn trở lại, mỗi sáng sớm phải vào cung, đến chiều tối mới trở về phủ.
Đôi khi Quý Ương sẽ dẫn con vào cung chờ hắn, có lúc vì lười biếng mà không muốn đi.
Tiết trời đầu xuân đã ấm áp hơn chút, sau bữa trưa, Quý Ương dẫn hai đứa trẻ ra vườn phơi nắng.
Người hầu vội vã chạy đến báo: "Phu nhân, Công chúa Lạc An đến."
Là Sở Hằng Nga.
Quý Ương đã lâu không gặp nàng, vừa định sai người mời nàng đến phòng hoa thì đã thấy Sở Hằng Nga trong bộ váy dài thêu kim tuyến màu đỏ từ con đường lát đá xanh bước tới.
Nàng bước đi vội vã, nhanh chóng đến mức dải dây lưng đeo bên hông cũng đung đưa mạnh.
Quý Ương còn đang ngạc nhiên không hiểu chuyện gì, đến khi Sở Hằng Nga đến gần, nàng mới thấy đôi mắt đỏ hoe của Sở Hằng Nga, mí mắt sưng lên rõ ràng, hiển nhiên là vừa khóc xong.
Nàng liền thu lại nụ cười, bảo Bích Hà và Huỳnh Chi bế bọn trẻ, rồi đứng dậy bước lên đón.
Quý Ương nắm lấy cánh tay của Sở Hằng Nga, nói: "Đi chậm thôi, sao lại vội vàng thế này?"
"Biểu tẩu." Sở Hằng Nga nhìn nàng, vừa mở miệng giọng đã khàn đặc, nước mắt không ngừng rơi như chuỗi ngọc đứt dây.
Quý Ương lòng chợt dấy lên lo lắng, chỉ sợ đã xảy ra chuyện lớn. Nàng kéo Sở Hằng Nga đang khóc không ngừng ngồi xuống đình lục giác bên cạnh, quan tâm hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Sở Hằng Nga khóc nức nở, không thể ngừng lại, nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y Quý Ương như nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng: ‘‘Biểu tẩu, xin tẩu cầu xin biểu ca giúp muội, muội không còn cách nào khác, chỉ có huynh ấy mới nghe lời tẩu thôi."
Quý Ương càng nghe càng không hiểu, Bùi Tri Diễn và nàng vốn là biểu huynh muội, có thể làm gì nàng ấy được?
"Biểu ca muốn muội đi hòa thân với Nguyệt Đài." Sở Hằng Nga lắc đầu không ngừng, cây trâm vàng trên tóc cũng đã lỏng lẻo, nàng khóc lóc nói: "Muội không muốn đi, thà muội ở vậy cả đời còn hơn là phải đi hòa thân."