"Sao muộn thế, mình cứ tưởng hôm nay cậu chưa quay lại."Phạm Tinh Mang bận rộn ngồi trước máy tính, tay gõ không ngừng mà miệngcũng không ngh
"Nếu Cao Mạc không ra tay thì chắc chắn hôm nay mình không về đượcthật." Quyển Nhĩ ngồi trên chiếc sofa hai cô mới mua mà thở dốc. Mộtphần vì cô mệt, một phần là vì tức. Cao Mạc phải kiên quyết đòi lái xe,rồi đưa Quyển Nhĩ về ký túc xá trước nên cô mới thoát thân nổi. Còn bọnhọ quay về như thế nào, cô cũng không rõ nữa.
Nghe Quyển Nhĩ kể qua, Phạm Tinh Mang hứng thú quay đầy lại, "Thằng cha Khúc Đông Quang ấy, chơi trò đó thật quá đáng".
"Chắc là sợ thiện ý ít quá, mình không lĩnh hội được." Quyển Nhĩ nhớlại tấm biển tên vẫn luôn theo sát cô ngay ở ghế sau xe, "Anh ta đánhgiá quá cao sức chịu đựng của mình".
Quyển Nhĩ quyết định khi mẹ nhắc tới người này, cô dứt khoát khôngtiếp lời. Bất luận dụng ý của anh ta là gì thì người ấu trĩ tới đángghét này cũng chỉ nên xuất hiện chốc lát trong cuộc đời cô mà thôi, khicô vòng sang đường khác là nên biến mất.
Quyển Nhĩ còn đang thu dọn thì Lưu Lộ ở phòng bên sang gọi họ đi ăn cơm.
"Mình không đi đâu, chút nữa còn phải ra ngoài." Quyển Nhĩ định ở lại phòng đợi điện thoại của Đinh Mùi, anh ấy đã đồng ý nếu không bận gì sẽ cùng cô đi ăn cơm.
Trong phòng không còn ai, Quyển Nhĩ không thể tiếp tục dọn dẹp đượcnữa, cô phát hiện ra mình vẫn chỉ cầm đúng một đồ vật mà đi vòng quavòng lại. Hay là đi rửa mặt trước rồi trang điểm một tí? Di động nên để ở đâu? Để xa quá sợ không nghe thấy chuông. Cô nghĩ đi nghĩ lại, thấy tốt nhất vẫn là để âm lượng thật nhỏ, đặt lên trên giá sách. Cô chạy rangoài rửa mặt, rồi nhanh chóng quay lại phòng, không biết có phải dochạy vội quá không, ngồi được một lúc mà tim vẫn đập thình thịch khôngkhống chế được.
Vì không biết giờ Đinh Mùi đang ở đâu, lại không biết hai người sẽhẹn nhau ở đâu nên Quyển Nhĩ không thể đến gần đó đợi trước được. Nhưngcũng không thể cứ ngồi đợi trong phòng thế này được, giao thông ở đâykhông tiện lắm, nếu thời gian gấp rút thì còn phải gọi taxi. Quan trọnglà, cho dù có gọi được xe, cũng chưa chắc đã kịp thời gian.
"Chúng ta hẹn nhau mấy giờ, ở đâu?" Quyển Nhĩ không kiên nhẫn được thêm nữa, gửi tin nhắn cho Đinh Mùi.
Quyển Nhĩ đợi mãi đợi mãi, nửa tiếng đồng hồ trôi qua, anh ấy vẫnkhông có động tĩnh gì. Quyển Nhĩ nghi ngờ, liệu có phải anh tắt máy rồikhông. Cô bấm số gọi cho anh, điện thoại vẫn kết nối. Quyển Nhĩ nghetiếng nhạc chuông vọng lại, thật sự không biết là nên tiếp tục đợi anhnghe máy hay là nên cúp máy. Còn đang do dự thì Đinh Mùi bắt máy hỏi:"Nói đi, có chuyện gì?". Giọng anh rất nhỏ, không chút khách khí nhưnglại khiến Quyển Nhĩ cảm thấy thật gần gũi.
"Chút nữa chúng ta gặp nhau ở đâu?" "Em ăn trước đi, không phải đợi anh."
Đinh Mùi đang ở một nhà hàng trong thành phố A đợi phỏng vấn nên cóphần thoải mái hơn, không cần tắt máy. Nhưng nhìn đồng hồ, lúc này màgặp Quyển Nhĩ để ăn cơm thì không được, phỏng vấn xong quay về đài dựnglại chẳng phải cũng đến nửa đêm sao.
"Không sao, em đợi anh. Dù sao anh cũng phải ăn cơm mà." Quyển Nhĩkhông muốn từ bỏ. Ở xa nhau không gặp được thì cũng đành chịu vì khôngcó cách nào khác, nhưng ở trong cùng một thành phố mà còn không thể gặpmặt, thế tức là không chịu nghĩ cách.
"Không cần đợi anh, lúc nào rảnh anh sẽ đến tìm em." Đầu dây bên kia có tiếng người đang gọi anh, Đinh Mùi vội tắt máy.
Một cuộc điện thoại khiến tâm trạng Quyển Nhĩ trở nên hết sức tồi tệ. Suy nghĩ đầu tiên trong đầu là, vì sao anh ấy lại không muốn gặp mình,sau đó lại nghĩ, rõ ràng anh vẫn mở máy, tại sao đến một tin nhắn cũngkhông chịu gửi cho cô? Nếu cứ để cô nghĩ thì mãi mãi không thể tìm racâu trả lời. Cô không muốn nghĩ tới mặt tiêu cực, nhưng cũng không thểtìm ra bất kỳ lý do hợp lý nào để biện giải cho hành động vừa rồi củaĐinh Mùi.
"Tinh Mang, cậu cho rằng những tình huống như thế thì nguyên nhân làdo đâu?" Ban đêm, khi biết cuộc gặp gỡ cô mong đợi lâu này đã hoàn toàntuyệt vọng, cô định thử cầu cứu Phạm Tinh Mang. Cô không nói cụ thể, chỉ kể lại tình hình lúc này cho Tinh Mang nghe, biết đâu cô ấy lại có cách giải thích khác.
"Như vậy hả, thế là hai người không đồng điệu rồi. Một người quá bận, một người quá rảnh, rất khó điều chỉnh cho phù hợp." Phạm Tinh Mangthông cảm nên cũng không gặng hỏi nhiều, ngược lại còn kể câu chuyện của chính bản thân mình cho Quyển Nhĩ nghe.
Người bạn trai đầu tiên của Phạm Tinh
Mang học trên cô hai sau khi tốt nghiệp trung học, anh ta thi vào đại học ở thành phố A. Cô đã vì anh ta mà thi tới hai năm mới vào được đạihọc K, cũng có thể gọi là theo đuổi tới cùng rồi. Nhưng khi cô học nămthứ nhất, anh ta đã là năm thứ ba, diễn tả theo lời cô thì là, họ đãkhông theo cùng một tiến độ nữa. Anh ta học đạo diễn, bắt đầu phải thựctập, đi quay những đoạn phim ngắn từ rất sớm, những người phải tiếp xúccũng bắt đầu nhiều, và phức tạp hơn. Anh ta hút thuốc, uống rượu, ra vào mọi nơi, tất cả những thứ đó đều khiến cô không thể thích ứng nổi. Điều khiến cô không thích ứng nhất là bất kể lúc nào cô tới, anh ta đều cóbộ dạng của một người bận tới sắp chết, không thể kéo ra được.
"Vì vậy dần dần trở nên xa cách, cuối cùng thì cũng đã chia tay thế nào, đến giờ mình cũng chẳng nhớ nữa."
Quyển Nhĩ nghe thấy tiếng động, Phạm Tinh Mang đã xuống giường, mở toang cửa sổ, rồi lại trèo lên giường.
"Quyển Nhĩ, mình với Triệu Hằng chia tay rồi."
Triệu Hằng là bạn trai của Phạm Tinh Mang, là sinh viên khoa Sinhvật, rất điển trai, quan trọng là đối xử với cô ấy rất tốt. Nếu có thểmiễn cưỡng tìm ra tật gì đó của anh ấy thì chỉ có một đó là đối xử vớiPhạm Tinh Mang quá tốt, lại có vẻ như suốt ngày dính lấy cô ấy nên nhìnkhông được đàn ông cho lắm.
Ấn tượng của Quyển Nhĩ về Triệu Hằng rất tốt, rất ngưỡng một sự hàihòa gắn bó của họ. Có những hôm Triệu Hằng ở lại rất muộn, không chịuvề, nhưng cô cũng chẳng thấy có gì là không thỏa đáng cả. Một mặt bởi vì Phạm Tinh Mang tương đối ý tứ, mặt khác giường trong phòng ký túc củahọ liền với bàn, phía trên là giường, phía dưới là bàn học, tủ quần áo,Quyển Nhĩ đến giờ thì lên giường đi ngủ, cắm tai nghe vào, không hề cảmthấy bất tiện. Ngược lại cô còn cảm thấy như thế cũng là chút báo đáplại sự khẳng khái của Phạm Tinh Mang khi tạo điều kiện thuận lợi cho cô.
Một đôi tình nhân hết sức mô phạm như thế mà lại không kèn không trống đã chia tay rồi!
Gió lạnh khiến nhiệt độ trong phòng giảm xuống rất nhiều, Quyển Nhĩcảm thấy giọng nói của mình như cũng đang run lên, "Đột ngột quá...".Mặc dù cô có rất nhiều câu muốn hỏi, như là chuyện xảy ra từ khi nào,tại sao, nhưng cô cũng biết đó là những vấn đề cô không nên hỏi, đặcbiệt là vào lúc này.
"Sau này, hai đứa mình làm thành một cặp vậy!" Quyển Nhĩ không biếtcó nên mở miệng an ủi bạn hay không, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ cảm thấy chắc chắn cô ấy đột nhiên không quen khi chỉ còn lại một mình.
Sau khi vào học, Triệu Hằng không xuất hiện nữa, cứ như đã tan biếnvào trong không khí. Phạm Tinh Mang đột nhiên trở thành người rảnh rỗi,cùng với Quyển Nhĩ đăng ký học rất nhiều: bóng bàn, Tennis, bơi v.v...Hai người bố trí thời gian rất khít, quyết không để lọt thời gian nhànrỗi.
Bệnh tương tư của Quyển Nhĩ đối với Đinh Mùi không hề thuyên giảm mặc dù cô rất bận rộn. Những tin nhắn hay vài cuộc gọi ngẫu nhiên, cũng chỉ như miệng nước trong cơn khát, ngoài việc càng khiến cô có cớ nhớ nhung hơn ra, chẳng có chút tác dụng nào khác.
Sau khi vào học được một tháng hai người mới gặp nhau, không đến nỗixa cách cả một thế kỷ, nhưng cũng gần như nửa năm trôi qua rồi.
Khi vừa gặp nhau, Quyển Nhĩ chỉ có cảm giác, đó chính là xa lạ. Chỗ ở của Đinh Mùi có vài thay đổi, đã thay máy tính mới. Bản thân anh cũngthay đổi kiểu tóc, để dài hơn trước kia. Cách ăn mặc cũng có ít nhiềuthay đổi, bình thường ở nhà anh hay mặc quần thể thao, áo phông, còn bây giờ anh mặc bộ đồ ở nhà ngồi đó, khiến Quyển Nhĩ có cảm giác người đốidiện hoàn toàn không quen biết mình.
Quyển Nhĩ ngượng ngập ngồi xuống trước mặt Đinh Mùi, tay cứ xoắn xoắn vạt áo, rồi lại vuốt thẳng ra.
Sáng nay, dưới sự khích lệ của Phạm Tinh Mang, cô mặc một bộ đồ mới,lúc này có cảm giác như đang bị cắn khắp người, ngứa ngáy khó chịu khiến cô rất không thoải mái. Cô cúi đầu xuống, vô tình phát hiện ra ống quần mình không biết từ lúc nào bị dính ít bùn, nhìn rồi nổi trên nền quầnmàu nhạt, cô lại càng không biết nên đặt chân như thế nào cho đúng.
Trong khi đang lúng túng, cô ngẩng đầu lên liếc nhìn anh một cái,Đinh Mùi ngồi đó như ngủ như không, dường như hoàn toàn quên mất sự tồntại của cô. Chính trong giây phút này, Quyển Nhĩ đã bình tĩnh lại. Bẩnvà lộn xộn thì cũng có nghĩa gì đâu, huống hồ chỉ là một hạt bùn nhỏ xíu trên đó. Giờ giấc làm việc của Đinh Mùi không theo quy luật nào cả, vìthế buổi sáng nhìn anh không có tinh thần cũng là chuyện hết sức bìnhthường. Quyển Nhĩ nhẹ nhàng cởi áo khoác ngoài ra, đứng dậy, định đithăm thú một ch tìm xem có việc gì để làm không.
Cô vừa đi tới cửa bếp thì nghe thấy tiếng
Đinh Mùi, "Em lại đây!".
Quyển Nhĩ quay trở lại, đưa tay đặt vào bàn tay Đinh Mùi đang đưa ra. Anh kéo cô ngã lên người anh, cứ thế mà ôm chặt cô trong lòng. Động tác của anh rất liền mạch, nhưng tư thế này khiến Quyển Nhĩ không thoảimái, vì vậy chỉ nằm im được một lúc, cô đã bắt đầu cựa quậy tìm vị tríthoải mái hơn.
"Đừng động đậy." Đinh Mùi nhíu mày, "Nằm đây ngủ với anh một lúc".
Quyển Nhĩ muốn nói gì đó nhưng Đinh Mùi đã đặt tay ra sau gáy cô,khiến cô đến hít thở cũng phải rất miễn cưỡng, miệng không thể nào mởđược ra. Cô tích lũy được một chút sức lực, nếu muốn cũng có thể bậtdậy, nhưng nghe thấy tiếng thở đều đều của anh, cô lại từ bỏ ý định đó.
Quyển Nhĩ suy nghĩ rất rõ ràng, phải cố gắng duy trì chất lượng giấcngủ cho Đinh Mùi, nhưng cô đau khổ phát hiện ra, đấy là điều không thể.Đầu tiên cô cảm thấy cơ thể mình ê ẩm khi cứ phải nằm cứng đơ ra nhưthế, sau đó lại thấy lông mi rất ngứa. Cô càng tự nhủ rằng không đượcđộng đậy, lại càng cảm thấy không thể làm được. Sau một hồi giằng co, cơ thể đã không còn nghe sự chỉ huy của não bộ nữa, cô bắt đầu khe khẽdịch chuyển trên người Đinh Mùi. Sự ngứa ngáy trên lông mi sẽ giải quyết sau, có chỗ này hoặc chỗ khác cần cô phải động tay trước.
Cô đang nằm sấp trên người Đinh Mùi, do không hề có ý muốn ngủ nênchút cảm giác khó chịu lại càng như phóng đại lên khiến cô không thểkhông cựa quậy liên tục. Cô nghĩ lâu lâu mới động đậy một chút như thếsẽ không khiến anh để ý. Nhưng đối với Đinh Mùi, người nằm trên cơ thểanh không ngừng hoạt động. Anh đành từ bỏ ý định chợp mắt một lúc, độtnhiên mở mắt ra, "Em nuôi bao nhiêu con trùng trên người thế?".
Không biết là do đột nhiên bị anh tạo sự chú ý, hay vì biết có thểtùy ý động đậy rồi, toàn thân cô bỗng nhiên cảm thấy dễ chịu hẳn. Đầu cô bị anh dùng tay nâng cằm cho ngẩng hẳn lên, cô không dám nhìn anh, mặttự nhiên đỏ bừng. Hành động trước đó của cô, cứ như là cố ý muốn đánhthức anh vậy.
"Chỉ nuôi một con trùng lớn thôi, có điều không thể mang theo trênngười." Quyển Nhĩ nói đầy hàm ý, tay lại chọc chọc vào Đinh Mùi.
"Hả? Lẽ nào là bị con trùng đó ám vào người rồi? Dù sao trùng cái cũng thường gặp hơn." Đinh Mùi nén cười, bẹo vào má Quyển Nhĩ.
Quyển Nhĩ biết anh ấy đang chế nhạo mình, nhưng nếu đấu võ mồm xem ai nhanh hơn thì đấy là trò trẻ con, "Không thấy em còn hơn cả nữ anh hùng à?".
Đinh Mùi ra tay không thương tiếc, "Lâu ngày không gặp, không biết kiến thức có nhiều hơn không, chỉ thấy da mặt dày hơn rồi".
"Sao anh biết?" Quyển Nhĩ kéo một bàn tay anh ra, chạm nhẹ vào lòngbàn tay cho tới các ngón tay, "Ở đây có đặt thiết bị đo lường hay sao?".
Thấy Đinh Mùi không phản kháng, Quyển Nhĩ bạo dạn hơn, tay luồn xuống dưới gáy anh, vuốt ve, "Biến mất lâu như vậy, có phải bị người ngoàihành tinh bắt đi cải tạo không?".
"Muốn anh biến thành siêu nhân sao?" Đinh Mùi không đợi Quyển Nhĩ trả lời, bèn ôm lấy cô cùng bật dậy, "Có là siêu nhân hay không thì nhữngnăng lực cơ bản vẫn còn rất đầy đủ".
"Ví dụ?" Quyển Nhĩ dùng ánh mắt hỏi anh. Cô không biết rằng ánh mắtđó của cô, nếu trong hoàn cảnh bình thường có thể được coi là sự khiêukhích, nhưng khi cô đang nằm trong lòng Đinh Mùi, nháy mắt một cáchkhông suy nghĩ như thế thì chỉ có thể quy là muốn trêu ghẹo anh.
Đinh Mùi chớp chớp mi, "Xem ra bản lĩnh của em cũng tiến bộ. Giao lưu chút nhé?".
Lúc này Quyển Nhĩ đã nằm dưới người anh, cho dù có trì trệ tới mứcnào thì cũng hiểu ý giao lưu của anh là muốn chỉ điều gì. "Anh...anh..." lắp bắp một hồi, cuối cùng cũng không thể nói hết một câu. Bởivì tới hơi thở cũng bị anh nén chặt như muốn vỡ vụn ra.
Thế là, họ đi thẳng vào vấn đề chính.
Sau khi hoàn thành chủ đề chính, Đinh Mùi buông lời bình luận trong lúc vẫn còn đang hào hứng: "Không tiến tức là lùi".
Quyển Nhĩ không muốn rời anh ra, cho dù là hoàn toàn nghe theo anh,nhưng cũng không bằng cả haiạt được khoái cảm, cô vẫn chưa thực sự đạttới khoái cảm. Quyển Nhĩ đang cảm thấy đau nhưng lúc ấy lại bị câu nóicủa anh làm cho bốc hỏa, đột nhiên ngồi dậy bắt đầu mặc quần áo. Phụ nữvào những lúc như thế này, ít nhiều luôn cảm thấy có chút ấm ức nhưng vì sao lại ấm ức, và ấm ức ở đầu thì lại không thể nói rõ ra được. Tronglòng đang tràn đầy ấm ức thì bị Đinh Mùi ném vào một hòn đá, thế nàocũng sẽ tràn ra một ít.
Lúc đầu Đinh Mùi không để ý, nhưng hành động mặc quần áo của Quyển Nhĩ rất mạnh, khiến anh bắt đầu cảnh giác.
"Sao thế?"
Quyển Nhĩ không trả lời, mặc từng thứ từng thứ lên người. Nói làgiận, nhưng động tác lại rất lần mần, dường như không có ý định mặc xong là bỏ đi.
"Anh hỏi em, đang bình thường vui vẻ mà, em lại làm sao thế?" Dùnglời không được vậy thì dùng hành động vậy, Đinh Mùi kéo Quyển Nhĩ quaylại giường. Mặc dù cô mới chỉ đi xong tất và đứng dậy.
"Anh nói em không tiến thì lùi, vậy anh muốn em luyện tập với ai đây. Hay là bản thân anh có tiến bộ?" Do đang ấm ức nên miệng lưỡi Quyển Nhĩ sắc nhọn, nhưng bao trùm lên biểu hiện như sắp khóc đến nới ấy của côlà thái độ oán trách thì đúng hơn.
"Em nghĩ đi đâu vậy? Cái đầu xinh đẹp thế này mà bên trong chứa gì thế không biết?"
Bị Quyển Nhĩ hỏi như thế, Đinh Mùi đúng là có chút lúng túng. Nửa năm nay làm việc ở bên ngoài, nếu nói tới vẫn là một tờ giấy trắng, vẫn chỉ có chút kinh nghiệm làm với Quyển Nhĩ đó, sợ là không ai tin. Trần Hạođã từng yêu cầu anh khai nhận thành thật, nói anh có ai thì giới thiệuđi, nhưng anh tuyệt đối bảo mật. Đinh Mùi cùng lắm cũng chỉ thấy lànhiều, còn hiểu rộng thì anh tuyệt đối không dám nhận. Quán bar cũngđược, vào ở trong khách sạn cũng được, dùng bất cứ hình thức nào để bắtchuyện, xúc tiến công việc anh đều không kiêng nể. Nhìn người ta chơi,anh tỏ ra rất thoải mái, không hề nảy sinh ý nghĩ muốn cứu vớt họ. Nhưng để tự mình vào trận thì anh không vượt qua được trở ngại tâm lý. Mộtmặt là bài trừ người lạ, mặt khác lo lắng tới vấn đề sức khỏe, tóm lạilà anh chưa hề có suy nghĩ muốn nếm trải hay thử nghiệm. Cho dù có những lúc phải nín nhịn, bị người khác khuyên răn rồi chê cười, anh cũngkhông dao động. Đối với anh mà nói, niềm vui nhất thời quá ngắn ngủi, mà sau đó lại hậu họa khôn lường, thực sự không đáng phải thế.
Còn Quyển Nhĩ, chỉ cần nghe thấy hai từ "xinh đẹp" thì sau đó đãkhông còn nghe thấy gì nữa. Không thể trách cô nông cạn, đây là lần đầutiên Đinh Mùi thừa nhận nhan sắc của cô.
"Em xinh đẹp?"
"So sánh bên trong với bên ngoài, đâu chỉ là xinh đẹp!"
"Anh mau há miệng ra." Không hề tỏ thái độ tức giận sau khi bị anh đem ra làm trò cười, Quyển Nhĩ rất bình tĩnh yêu cầu.
"Em muốn làm gì?" Đinh Mùi cười với cô. Quyển Nhĩ lựa lúc anh khôngphòng bị, làm mặt lạnh kéo đầu lưỡi anh ra một chút, "Cắt chiếc lưỡi độc địa này, cho vào dầu
đảo qua".
Đinh Mùi bịt chặt miệng, "Cho ai, cho em à? Biết là có độc mà em vẫndám ăn sao?". Quyển Nhĩ lau lau mấy ngón tay vào cánh tay Đinh Mùi. Lausạch những ngón tay ướt, nhưng lại phát hiện ra thứ khác thú vị hơn.Lông trên cánh tay Đinh Mùi, do ma sát với những ngón tay cô mà dựngngược cả lên. Lông trên cánh tay anh dày và rậm khiến cô càng chà càngthích, không nỡ rời
tay.
"Chơi vui không?"
"Cũng được." Quyển Nhĩ không phát hiện ra trong câu hỏi của Đinh Mùi ẩn hiện nguy hiểm của một trận mưa gió sắp tới.
"Vậy cùng đùa đi!" Đinh Mùi không có ý định khống chế bản thân, kẻchơi lửa nên chịu trách nhiệm cho việc hỏa hoạn là đúng Lại một lúc lâusau, Đinh Mùi đột nhiên
thì thầm vào tai Quyển Nhĩ, "Đối với những lời anh nói, em cứ hiểutheo mặt chữ nghĩa là được rồi, đừng suy nghĩ nhiều". Anh không muốnQuyển Nhĩ phải nghi ngờ, càng không muốn phải giải thích cho những kiểunghi ngờ ấy. Giữa hai người nếu phải giày vò lẫn nhau sẽ rất mệt mỏi,cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Hai cái dạ dày trống rỗng cùng nhau đi ăn cơm, Đinh Mùi đưa Quyển Nhĩ tới trước khu ký túc xá rồi mới quay về. Lúc chia tay, Quyển Nhĩ có vẻbuồn. Đinh Mùi lại cảm thấy có những việc cô ấy phải tự mình suy nghĩ,anh không thể giải thích rõ ràng được. Thế là anh chỉ vỗ vỗ cô nói, "Anh đi đây".
Thời tiết tháng Tư hết sức dễ chịu, quảng trường trước khu ký túctoàn người là người. Quyển Nhĩ không về phòng, cũng từ bỏ ý định tìm một ghế trống bên cạnh vườn hoa, ngồi thẳng trên bậc thềm của quảng trường.
Tại sao tâm trạng lại không vui? Xa cách lâu như vậy cuối cùng cũnggặp lại anh, biểu hiện của Đinh Mùi rất bình thường, lúc nào cũng tỏ ranhiệt tình, cố gắng kéo hai người lại gần nhau hết sức có thể. Nhưng côvẫn thất vọng, cô không thấy ở anh sự nhớ nhung hay một chút gì tương tự như thế cả, còn cô lại để mặc cho tình cảm của mình trào dâng rõ ràngtới không thể rõ ràng hơn nữa. Cô thất vọng vì anh, thất vọng về chínhbản thân, dường như cô có làm gì cũng đều sai cả, cảm giác đó thật không dễ chịu.
Quyển Nhĩ lặng lẽ ngồi đó một lúc, rồi cuối cùng cũng đứng lên. Vấnđề không thể giải quyết được có nghĩ nhiều nữa cũng vô ích, thà về phòng mà phiền não những điều
thực tế hơn, buổi thảo luận ngày mai cô
còn chưa chuẩn bị gì đây!
Cửa phòng đóng, Quyển Nhĩ lấy chìa khóa ra định mở cửa thì đột nhiêncửa phòng mở ra, chỉ chớp mắt cô đã bị Phạm Tinh Mang kéo vào trongphòng.
"Cuối cùng cậu cũng đã về?"
"Xảy ra chuyện gì sao?" Quyển Nhĩ lập tức phản ứng. Câu mà Phạm TinhMang thường nói nhất là "Hoảng hốt gì chứ!", gặp chuyện không loạn chính là tác phong của cô ấy. Cô ấy mà thế này chắc chắn là đã xảy ra chuyệnlớn.
"Sách Lang gọi tới mười mấy cuộc điện thoại, nói là không thấy TiểuLa đâu cả. Di động của cậu ấy tắt máy, lại muộn thế này mới về, anh ấykhông tìm thấy Tiểu La, lại không dám gọi về nhà cô ấy, đang vô cùng lolắng. Nghe anh ấy nói thì hình như hai người cãi nhau, còn uống không ít rượu. Cậu mau mở máy đi, không chừng Tiểu La tìm cậu mà không được."
Quyển Nhĩ vội vàng lục túi tìm điện thoại, không phải do cô tắt máy,mà là điện thoại hết pin. Khi ở bên Đinh Mùi, cô không bao giờ nghĩ tớiviệc nhìn điện thoại, vì thế cũng không để ý. Sạc pin xong, mở máy, sauđó có thể làm gì? Cứ nghĩ đến Tiểu La cần cô, gọi điện tìm cô, lại không gọi được, cô cảm thấy hối hận vô cùng. Chút việc nhỏ đó của cô, có gìmà phải suy nghĩ chứ? Trạng thái bất bình thường đó cô đã xác định từlâu rồi, còn phiền phức nghĩ đông nghĩ tây để làm gì? Vì một lúc đó,Tiểu La thật sự xảy ra chuyện gì thì biết làm thế nào?