Tết Nguyên đán, Quyển Nhĩ và Cao Mạc cũng về nhà. Kỳ nghỉhè, Trần Hạo vẫn chưa về nước, công việc của Đinh Mùi cũng chưa ổn địnhnên Quyển Nhĩ không về nhà nữa mà ở lại chỗ anh. Có tác dụng gì khôngthì cô không biết, có điều anh cũng không bảo cô đi, cô nghĩ như vậy làmình vẫn được chào đón. Tháng Mười một, Đinh Mùi làm một chuyên đề, cầnphải thu thập một ít tài liệu, cô chủ động đề nghị sẽ ở lại giúp. Vì vậy cho dù tết Nguyên đán chỉ có ba ngày, cho dù khi cô quay lại còn phảithi tiếng Anh và chính trị, cô vẫn quyết định về nhà. Nếu cô không về,không chỉ máy điện thoại sẽ bị gọi liên tục tới bỏng tay, mà có khi cảbốn người lớn sẽ cùng tới trường giết cô mất.
Quyển Nhĩ vừa về tới nhà, có cảm giác ba đã già đi rất nhiều. Cónhiều tóc bạc trên đầu hơn, gầy tới mức hai má hõm lại. Buổi tối, khi mẹ mang chăn vào phòng cho cô, cô mới có cơ hội hỏi: "Sức khỏe của bakhông tốt phải không mẹ?".
"Không phải, là có xảy ra kiện cáo với bệnh nhân, con không hiểu, mà cũng không cần lo."
Làm bác sỹ đôi khi cũng xảy ra việc kiện cáo với người bệnh. Những vụ kiện cáo với người bệnh trong bệnh viện thành phố, theo như Quyển Nhĩbiết thì năm nào cũng có. Nhưng liên quan tới ông Lục Đình thì hình nhưchưa từng xảy ra. Lúc nào ông cũng rất nghiêm khắc với bản thân, nếu tâm trạng, sức khỏe không tốt, quyết không cầm dao mổ. Vì vậy không phảiông may mắn, mà vì ông làm việc nghiêm túc, cẩn thận.
"Kết cục xấu nhất sẽ là gì?"
Mẹ không trả lời mà chỉ kéo chăn đắp cho cô, "Chuyện này người lớn sẽ giải quyết, con ở nhà thì chịu khó ăn uống, ở trường học tập cho tốt là được rồi".
Ngày hôm sau, Quyển Nhĩ gọi Cao Mạc ra ngoài, định hỏi anh xem cóchuyện gì. Cô không tin xảy ra chuyện lớn như vậy, anh lại hoàn toànkhông biết gì.
"Việc lần này chẳng liên quan gì tới bệnh nhân cả. Mà là từ trong nội bộ khoa tự tạo ra. Có người thèm khát chiếc ghế chủ nhiệm khoa." CaoMạc không đợi cô hỏi đã chủ động nói ra.
Làm chủ nhiệm khoa có rất nhiều ưu thế, nếu chỉ vì chuyện này thìQuyển Nhĩ đương nhiên có thể hiểu được. Tuy nhiên chỉ vì kiện cáo vớibệnh nhân mà có thể kéo ba cô xuống sao? Trình độ chuyên môn và thực lực đều thể hiện rõ ràng ở đó, cùng lắm thì không làm cái chức chủ nhiệmkhoa đó nữa.
Cao Mạc nhanh chóng đưa ra câu trả lời cho cô, "Giờ đang là giai đoạn đánh giá, không chỉ ba em không giữ được chức, mà sợ là còn bị treogiấy phép. Nếu đúng là làm sai thì cũng thôi, nhưng bị chơi lén như thế, danh dự đến lúc cuối đời lại không giữ được, sợ ba em không chịu nổi".
"Anh biết từ bao giờ?" Nhìn tâm trạng của ba, chắc chăn sự việc mớixảy ra gần đây. Vì ba cũng thương chiều cô, nên trước mặt cô ra sức chegiấu.
"Tối qua. Sau khi chuyện này bị chọc ra thì đã bị khui tới cùng,trong viện cũng trở tay không kịp. Có thể làm gì đều đã làm rồi, sau Tết sẽ có kết quả."
Ban đêm, Quyển Nhĩ không kìm được, cầm điện thoại vào phòng gọi choĐinh Mùi. Điện thoại vừa có người nghe, cô chỉ gọi anh được một tiếng,rồi không nói được gì nữa.
"Khóc gì chứ, này!"
"Em về trường trước một hôm, anh đưa
em đi chơi."
Đây là hành động quan tâm điển hình kiểu Đinh Mùi. Mặc dù anh khôngbiết nói với cô những lời có tính hồi ứng trực tiếp, không biết nói vớicô rằng anh cũng nhớ cô nhưng trong những tình huống có thể, anh khôngtừ chối đưa ra những biện pháp để thoát khỏi nỗi nhớ nhung.
"Vé đã đặt xong cả rồi, muốn quay lại trường sớm sợ không mua đượcvé." Đây là sự thật. Quan trọng hơn là, tình hình ở nhà lúc này cô muốnđược ở bên ba mẹ được lúc nào hay lúc ấy.
Quyển Nhĩ quay lại thành phố A muộn hơn một ngày so với kế hoạch. Bởi vì trong mấy ngày ấy, cô và ba mẹ đã đi tới nội Mông Cổ. Ba nói khókhăn lắm mới có dịp ba người cùng được nghỉ, nhất định phải cùng đi chơi một chuyến. Vì vậy họ lên mạng tìm, đăng ký tham gia đoàn du lịch tớiNội Mông, đón mùa đông ở NaaDam.
Ba người nhà họ, người thì đi làm, người thì đi học, rất hiếm khi cảba có khoảng thời gian nghỉ dài kỳ. Trong ký ức của Quyển Nhĩ, cô chưabao giờ đi du lịch cùng với ba mẹ. Thỉnh thoảng có thể đưa cô đi chơithì cũng chỉ là ba hoặc mẹ mà thôi.
Lần này cả ba người đều rất vui vẻ, hoặc ít nhất là trông có vẻ rấtvui vẻ. Cưỡi ngựa, ăn thịt nướng, cùng hò hát nhảy múa với rất nhiềungười. Ở nơi trời cao mây
lớn, dường như những nỗi buồn đau nặng
nề cũng tan biến đi như chưa từng tồn tại. Chân của mẹ không tốt lắm, đi bộ nhiều
sẽ đau nhưng không thấy mẹ kêu mệt một câu nào. Quyển Nhĩ biết mẹchịu đựng là vì ba. Chỉ cần ba mãi mãi cười vui vẻ như thế, hay cho dùchỉ để đổi lại một chút vui vẻ của ba, có phải đi bộ cùng ba khắp đấtnước Trung Quốc, mẹ cũng có thể kiên trì được.
Quay lại thành phố A, rời xa không khí đó, sự lo lắng trong lòngdường như cũng giảm đi rất nhiều. Lấy lại tinh thần để ứng phó với cácmôn thi xong, cũng đã tới cuối tháng. Thời gian này cô không gặp ĐinhMùi, anh đi đến miền Nam, hình như phải đi một lúc tới mấy thành phố,thời gian quay về còn chưa biết. Trước kỳ nghỉ đông mà anh vẫn chưa quay lại thì cô sẽ không được gặp anh trong ba tháng liền.
Cô xếp hàng mua vé về nhà, gửi một tin nhắn cho Đinh Mùi, "Em đã muađược vé về nhà, ngày mùng Một tháng Hai, ngày nào anh quay lại?".
"Không biết." Anh không những không trả lời ngay, thậm chí còn trảlời rất ngắn gọn. Những tin nhắn kiểu này cho thấy anh đang rất bận,không tiện liên lạc. Đôi lúc cũng có những tin nhắn như đá chìm xuốngbiển sâu, không sủi tăm, đó là vì anh không mở máy. Đinh Mùi không phảilà người sau khi mở máy ra sẽ trả lời từng tin nhắn một. Anh thấy tinnào quan trọng thì sẽ gọi điện lại, chứ không đủ kiên nhẫn để bấm bấmgửi từng tin nhắn.
Quyển Nhĩ sớm đã tự biết mình không phải là người mà anh cần phảinhanh chóng gọi điện lại, người đã không quan trọng thì nội dung tinnhắn càng sơ sài. Nhưng cho dù như thế, sau mỗi lần gửi tin nhắn choĐinh Mùi, cô cũng giống như những cô gái chìm đắm trong tình yêu khác,nắm chặt điện thoại trong tay không chịu rời, mở ra xem liên tục, chỉ sợ để sót tin nhắn hoặc để lỡ một cuộc gọi. Cho dù chỉ đọc chậm hoặc nghechậm một giây thì đấy cũng là sai lầm không thể tha thứ được.
"Đợi điện thoại của bạn trai à?" Cô bạn cùng phòng Phạm Tình Mang trêu cô.
Quyển Nhĩ không quen biết cô ấy. Cô ấy vốn là sinh viên của Đại họcK, được tuyển thẳng lên học nghiên cứu sinh. Vào kỳ nghỉ, cô ấy theogiáo viên hướng dẫn về địa phương nghiên cứu đồng ruộng, khi quay vềtrường đã bắt đầu vào học được hơn một tháng. Cô ấy có bạn trai, cũng có rất nhiều bạn bè, thường xuyên đi tham gia những buổi tụ tập với bạn.Thời gian rảnh rỗi của cô ấy rất hiếm, thời gian rảnh ở trong phòng lạicàng hiếm. Sau này do cuối tuần Tiểu La cũng thường đến ở cùng QuyểnNhĩ, cô ấy lại càng cố gắng không trở về ký túc vào những ngày ấy, đẻhai người bọn cô được tự nhiên.
Cô ấy quan tâm tới người bạn cùng phòng không quen biết như thế, chưa bao giờ tạo cho Quyển Nhĩ cảm giác bất tiện, hoặc không tự nhiên. Mỗilần không trở về ký túc ngủ, cô ấy đều thể hiện cho Quyển Nhĩ thấy là cô ấy có lý do không thể về được, chứ không phải là do sự viếng thăm củaLa Tư Dịch mà cô ấy cố ý tránh mặt.
Vì vậy Quyển Nhĩ cũng chưa từng mở miệng cảm ơn, chỉ cố gắng hết sứctrong phạm vi có thể của mình, làm nhiều hơn một chút. Ví dụ như việc vệ sinh phòng, cô hoàn toàn đảm nhiệm, ngày dọn dẹp phòng vệ sinh ba phòng cùng dùng chung, một mình cô làm vệ sinh hai lượt, không để Phạm TìnhMang phải làm.
Hai người là bạn cùng phòng nhưng không có thời gian tiếp xúc vớinhau nhiều chính là bởi họ đều nghĩ cho đối phương, lúc họ tiếp xúc vớinhau vẫn còn hơi khách sao, nhưng hoàn toàn không tỏ ra xa lạ.
"Hả?"
"Một phút mà cậu nhìn điện thoại tới ba mươi lần, mình đếm rồi. Đâyrõ ràng là hội chứng của bệnh yêu." Phạm Tình Mang khẳng định trả lời
"Không phải là bạn trai, chỉ là bạn học, đang nói tới việc sẽ về nhà vào kỳ nghỉ."
"Thế chắc chắn là bạn học nam." Phạm
Tình Mang lại khẳng định.
Cảm giác mà Phạm Tình Mang mang tới cho Quyển Nhĩ là sự trưởng thànhvà quyến rũ. Cô ấy có bạn trai, nhưng không phải chỉ biết có mỗi mìnhbạn trai thôi. Cho dù cô ấy và bạn trai có dính nhau như keo thì vẫn cónhững người bạn khác giới gọi điện thoại hoặc tới tận phòng tìm. Sau khi bước vào cuộc sống của một nghiên cứu sinh, quy định cấm người khácgiới ra vào ký túc đã không còn nữa, đưa thẻ ra, nói chính xên ngườimuốn gặp là có thể lên phòng. Vì thế tiếp những người tới tìm Phạm TìnhMang, đôi khi trở thành nhiệm vụ đối ngoại chính của Quyển Nhĩ mỗi tối.
Sức hấp dẫn của Phạm Tình Mang không chỉ thu hút bạn khác giới. Chodù cô ấy dọn vào ký túc muộn nhất nhưng lại là người được chào đón nhấttrong ba phòng ký túc chung cửa. Biểu hiện đầu tiên của cô ấy thể hiệnchính là sự quan tâm và sốt sắng, cùng với đó là sự nhiệt tình đúng mức. Cô ấy mở miệng thì thường rất trực tính, cái gì đáng nới thì nói, đángmắng thì mắng, hoàn
toàn không có chuyện vòng vo tam quốc,
cho dù đôi khi cảm thấy không thể chấp nhận được, nhưng nghĩ lại mới thấy cô ấy nói đúng.
Chuyện của cô và Đinh Mùi, kể cả người hết sức thân quen và hiểu Đinh Mùi như La Tư Dịch cũng không bàn nhiều, đặc biệt là những lời có tínhđịnh hướng, cô ấy không bao giờ nói. Cô ấy coi cả hai là bạn, không muốn đứng vào giữa rồi tham gia quá nhiều. Như vậy, Tiểu La chỉ có thể làmột khán thính giả tốt, mà người cô cần bây giờ là người có thể hỗ trợcô về mặt kỹ thuật giúp cô tìm thấy vấn đề nằm ở đâu, và phải giải quyết thế nào.
Phạm Tình Mang chắc chắn là một lựa chọn thích hợp nhất, nhưng haingười lại không có nhiều cơ hội để tâm sự. Hôm nay chính là một cơ hộitốt, các môn thi cũng vừa kết thúc, tối nay cả hai cũng chẳng có kếhoạch gì. Hai người cùng ăn cơm rồi đợi Lưu Lộ ở phòng bên canh sang lắp mạng cho.
"Đúng là bạn học nam."
Quyển Nhĩ lại nhìn điện thoại một lúc, cố gắng sắp xếp từ ngữ để cóthể diễn đạt một cách chính xác nhất những gì muốn nói, "Một người bạnduy trì khoảng cách với mình một cách hoàn mỹ nhất... Lúc gần thì khôngthể gần hơn, lúc xa thì xa không giới hạn. Không thể nói là yêu, nhưngcũng không phản đối lại tình yêu của mình. Nhận và cũng cho. Những thứanh ấy cho không phải là thứ mình muốn. Dường như mà thứ mình muốn,không có ở chỗ anh ấy, cho dù có thì mình cũng không có cơ hội đạtđược".
"Không phải Cao Mạc." Phạm Tình Mang nói với giọng điệu hết sức chắc chắn.
Quyển Nhĩ gật gật đầu, đương nhiên không thể là Cao Mạc. Thời giangần đây không chỉ cuối tuần anh mới tới thăm cô, mà chuyện của ba tiếntriển tới đâu, buổi tối anh cũng lái xe tới, vừa là báo tin, vừa là mang cho cô vài món đồ ăn vặt. Cao Mạc quan tâm và chăm sóc cô như ngườitrong gia đình, rất có tiếng trong ký túc này. "Đấy không phải là bạnhọc nam, mà là bạn trai của cậu. Anh ta có thừa nhận hay không, có rõràng hay không cũng chẳng có nhiều khác biệt. Những gì cậu có thể làm,chi tiết thì không nói, trên thực tế cũng chỉ có hai việc, hoặc là chiatay và rời xa anh
ta, hoặc là tiếp tục."
"Đừng ảo tưởng là có thể làm gì đó để anh ta thay đổi thái độ vớicậu. Đối với anh ta mà nói, như thế mà cậu cũng có thể chấp nhận thì tại sao anh ta phải đối xử với cậu tốt hơn? Không tiếp tục bóc lột, vắkiệtcậu đã là tốt lắm rồi."
"Muốn thay đổi thì chính người đó phải cam tâm tình nguyện thay đổi.Càng yêu nhiều thì càng bị anh ta nhào nặn. Mà anh ta sẽ ích kỷ nhào nặn cậu theo yêu cầu cuộc sống của anh ta. Tại sao anh ta lại phải thayđổi, anh ta sẽ cảm thấy không cần thiết, nếu cậu đã thích anh ta như thế thì sẽ tiếp tục thích mãi."
Tối hôm đó, Phạm Tình Mang đã nói rất nhiều và những lời kia chính là những lới làm rung động Quyển Nhĩ nhiều nhất.
Quyển Nhĩ đã có một kỳ nghỉ đông không thoải mái lắm. Khi có thờigian cô thường cùng ba ra ngoài chơi, nơi nào cũng đi. Lúc thì tới chợđồ cũ, lúc thì đi công viên, lúc thì đi chợ mua thức ăn. Hai ba con vừađi vừa nói chuyện, cứ thế mà hết một ngày.
Trước đây Quyển Nhĩ vừa kính trọng vừa có phần sợ ba mình. Ba làm ởkhoa Ngoại, thường xuyên phải làm việc quá sức, về tới nhà đã vô cùngmệt mỏi, tính cách cũng không được hòa nhã lắm. Từ rất nhỏ Quyển Nhĩ đãbiết nhìn sắc mặt ba để tránh làm ba phiền lòng. Nhưng thời gian của kỳnghỉ qua đi, Quyển Nhĩ cũng phát hiện ra khoảng cách giữa ba và cô đãtrở nên rất gần, có rất nhiều điều mà hai ba con có thể cùng bàn luận.ba cảm thấy rất hứng thú với những kiến thức mới cô học được ở trường,còn riêng ông thường có những phát hiện đột phá khiến Quyển Nhĩ đượctruyền cảm hứng.
Kỳ nghỉ trôi qua, buổi tối trước hôm cô đi mẹ đã vào phòng cô, hìnhnhư mẹ có chuyện muốn nói. Quyển Nhĩ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, đợi mẹbắt đầu.
"Quyển Nhĩ, chuyện của ba con, kết quả xử lý đã có rồi. Giấy phépkhông bị treo nhưng không được làm chủ nhiệm khoa nữa. Có được kết quảnhư thế cũng là may mắn lắm rồi. Người kia cũng không lên làm chủ nhiệmkhoa được. Vì vậy con cứ yên tâm quay lại trường học tập, không phải lolắng chuyện ở nhà nữa. Thời gian này thật khổ cho con quá."
"Thực ra mẹ cũng đã nghĩ rồi, nếu ba con không làm nữa thì mẹ cũngxin nghỉ hưu sớm." Cảm giác như được giải thoát, lưng mẹ còng hẳn xuống, nói rất nhỏ.
Quyển Nhĩ nắm chặt tay mẹ, những chuyện vừa xảy ra có thể được coi là nguy hiểm lớn nhất từ trước cho tới nay xảy đến với gia đình cô. Ba mẹkhông coi cô như trẻ con và giấu giếm mọi chuyện nữa, có thể ở bên cạnhba mẹ, bỏ ra chút công sức, cô cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
"Còn Cao Mạc, càng lớn càng không
đoán biết được, con định thế nào?" Mẹ
chuyển đề tài rất nhanh, khiến một lúc lâu sau Quyển Nhĩ mới có thể theo kịp. "Sao ạ?".
"Hai ngày vừa rồi nó về, chẳng phải là để đưa con quay lại trường hay sao? Con cũng thấy rồi đấy, thế giới này không phải là chỉ toàn làngười tốt. Ba mẹ mong con có thể tìm được một người đàn ông đáng tincậy, cho dù không còn tình yêu nữa thì vẫn có thể chăm sóc được cho con. Chẳng phải con cũng thích nó sao?".
"Mẹ! Đó là chuyện từ đời thuở rồi, mẹ đừng nhắc lại nữa." Quyển Nhĩđứng dậy uống hết nửa cốc nước, thấy mẹ vẫn đang nhìn mình, "Cao Mạc rất được hâm mộ, con không để ý".
"Vậy còn cậu tên Đinh Mùi kia, hai đứa còn liên hệ với nhau không? Hình như ba mẹ đã nhìn thấy cậu ta trên ti vi."
"Đã lâu không còn liên hệ nữa, anh ấy và con không cùng chuyên ngành, không biết là đang học cao học hay đã đi làm rồi." Lần này Quyển Nhĩ cố gượng uống nốt nửa cốc nước còn lại. Cô hết sức kinh ngạc, sao lại nhắc tới Đinh Mùi? Lẽ nào cuộc điện thoại trong đêm của cô đã bị mẹ ngheđược?
Đã gần hai tháng nay không hề có liên lạc, Quyển Nhĩ không chịu được. Nhưng nếu gửi tin nhắn cho Đinh Mùi, chỉ như ném đã xuống biển, vì thếđành phải gọi điện. Điện thoại cũng không dễ gọi, công việc của anh ấyngày đêm đảo lộn, thời gian nào mới là lúc nghỉ ngơi cũng không xác định được. Quyển Nhĩ chỉ có thể nhân lúc ba mẹ đang ngủ, len lén gọi điệnthoại tới nơi anh ở. Nếu đúng lúc đó anh ở nhà nhưng đang ngủ thì TrầnHạo nghe điện, nếu thức thì hai người còn có thể nói được vài câu. Đương nhiên đa phần đều là cô nói. Cũng may là mùa đông, cô chùm chặt chăn để nói chuyện nên cảm thấy cũng không khó chịu đựng lắm. Như vậy mà cũngbị mẹ phát hiện ra thì quả thật mẹ thần thông quảng đại quá mức rồi.
"Vậy sao? Thế bạn con bây giờ có ai tương đối tốt mà con vẫn giữ liên lạc không?"
"Cũng chẳng thân quen lắm! Mẹ, rốt cuộc mẹ định nói gì?"
"Ba con có biết con của một người bạn học, hiện giờ đang ở thành phốA. Cậu ta làm việc trong ngân hàng, hồi học Thạc sỹ có sang Anh bổ túcmột năm. Gia đình họ muốn bọn con gặp mặt nhau ở thành phố A xem thếnào, trước tiên là làm bạn, có khả năng thì phát triển hơn."
"Mẹ, con không có ý định đó đâu."
"Mẹ biết, thế nên mẹ mới nói trước với con đây! Việc ở nhà đã giảiquyết xong rồi, con phải biết tự lo cho việc riêng của mình đi."
"Mẹ, con mới bao nhiêu tuổi, không cần phải vội vàng thế?"
"Ba mẹ chẳng phải vì thấy con không lo, nên mới lo thay cho con sao?Bảo con kết bạn, không phải bắt con kết hôn, cứ gặp thử đi đã, thế nào?"
"Ừm, vậy mẹ cho con sô điện thoại của cậu ấy, có thời gian con sẽ gọi."
Giở trò trước mặt ba mẹ là việc không bao giờ thành công. Mẹ không hề tỏ ra là không tin tưởng cô, mà chỉ nói: "Làm gì có chuyện con gái lạigọi điện cho con trai để hẹn gặp mặt trước, con đồng ý là được rồi, việc còn lại để họ tự lo", thế là nhẹ nhàng hòa giải âm mưu định kéo dàithời gian của Quyển Nhĩ.
Quyển Nhĩ cũng không ngờ cuộc gặp lại có thể được sắp đặt một cách kỳ quái như thế, cô vừa xuống tàu là đã ập đến ngay.
"Đợi em phải không?" Không phải Cao Mạc có thị lực thực tế rất hiếmngười nào đứng trên sân ga mà lại cầm một cái bảng to như thế, huống hồtrên đó lại còn viết, "Lục Quyển Nhĩ" ba chữ rất to, rất đỏ tới nhức cảmắt.
Tàu vẫn đang chầm chậm vào ga, Lục Quyển Nhĩ vốn không hề có ý vộivàng xuống tàu, đeo ba lô lên, kéo túi, "Chúng ta có thể xuống tàu ởkhoang khác không?". Nhìn bộ dạng đáng thương đó, không ai có thể nhẫntâm lắc đầu. Vì vậy mặc dù Cao Mạc biết có thể các cửa thông khoang vớinhau đã bị khóa, nhưng vẫn theo sau cô đi ngược lại với dòng người đangxuống tàu.
Chen lên chen xuống, khiến hai người trở thành những hành khách cuốicùng không chịu xuống tàu, lại không có cách nào để từ chối sự nghênhđón của anh bạn kia. Quyển Nhĩ thực ra không nhìn rõ diện mạo của ngườicầm bảng, hoàn toàn không phải là nhìn mặt đặt tên mà tùy tiện bỏ rơingười khác, cô chỉ lựa chọn việc né tránh hành động khoa trương khácthường này thôi.
"Chào anh, em là Lục Quyển Nhĩ." Quyển Nhĩ thấy đối phương cầm điệnthoại lên, định đổi sang phương thức khác để tìm người, vội vàng đi tới.
"Chào em, anh là Khúc Đông Quang." Anh ta vẫn không buông tấm bảngxuống, đưa bàn tay còn lại ra bắt tay Quyển Nhĩ, cười rất tươi: "Anh cứnghĩ em đã xuống tàu và đi về trước rồi cơ, không đón được em, anh cũngsẽ rất thảm. Ba anh nói nhất định phải đón và đưa em về ký túc xá antoàn".
Có vấn đề, có vấn đề. Người nhìn rất
bình thường lại có thể làm được những việc bất bình thường như thế,chắc chắn là thần kinh anh ta có vấn đề. Cô nhìn về phía Cao Mạc, CaoMạc dùng ánh mắt nói cô hãy ráng nhịn một lúc đừng nóng vội.
"Chú cũng khách sáo quá, em đã học ở thành phố này mấy năm rồi, thực ra cũng không cần tới đón".
"Ba anh đã nói rồi, em chen chúc ngồi trên tàu sao thoải mái bằng đi xe, nói em nhất định không được xem anh như người ngoài."
Chỉ một câu nói này, khiến những gì Quyển Nhĩ định nói đành nuốt vàotrong. Thì ra đi nước ngoài một năm, tiếng Trung Quốc của anh ta khôngthể nói lưu loát, đành phải nhắc lại lời ba để biểu đạt ý mình.
"Chào anh, tôi là Cao Mạc. Đồ của chúng tôi không ít, thật phiền anhquá." Cao Mạc nói xong dúi chiếc túi to nhất vào tay Khúc Đông Quang,không hề khách khí.
Nhưng khi anh chàng Khúc Đông Quang viện cớ là không biết đường, đưahọ đi lòng vòng quanh thành phố A gần bốn tiếng đồng hồ, Quyển Nhĩ mớibiết người thật sự không khách khí không phải là cô và Cao Mạc.