Hàn Mạc cũng nhìn về hướng xe ngựa, nhưng không nói nhiều, quay đầu đi vào trong vườn. Lăng thái giám đi bên cạnh cảm thấy có chút kỳ quái, rõ ràng nhóm người này đến đây, Hàn tướng quân như thế nào cũng không nói, quay đầu bước đi đâu?
Hàn Mạc vào vườn, hướng Lăng thái giám cười nói:
- Lăng đại nhân, ngài tạm thời hãy nghỉ tạm, sắp có trò hay diễn ra... Thật sự là trò hay!
Cũng không nói nhiều, hướng mặt trong vườn đi, thẳng đi vào căn phòng nhỏ tao nhã xinh xắn phía trước. Mấy Ngự lâm quân hộ vệ trước cửa gặp Hàn Mạc đều khom mình thi lễ. Hàn Mạc khoát tay, đẩy cửa mà vào, tiện tay đóng ngay lại, cũng không cần nhìn quanh, đi thẳng đến chính giữa, ngồi xuống, bưng ly trà nóng đặt bên cạnh án, chậm rãi uống, bình phẩm mấy câu, lúc này mới buông chén trà, dựa vào ngồi ở trên ghế, quay đầu nhìn Tư Đồ Tĩnh.
Trong căn phòng nhỏ này, ngoài hắn, cũng chỉ có một mình Tư Đồ Tĩnh.
Tư Đồ Tĩnh sắc mặt trở nên trắng bệch, vẻ mặt cực kỳ khó coi, thấy Hàn Mạc quay đầu nhìn về phía chính mình, oán hận nói:
- Hàn Mạc, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Bản quan là mệnh quan triều đình, ngươi ... ngươi dám nhốt bản quan ở đây sao?
Hàn Mạc lạnh lùng liếc nhìn Tư Đồ Tĩnh một cái, khoái chá mà dựa vào ghế, hơi híp mắt, cũng không nói lời nào.
Tư Đồ Tĩnh nhìn Hàn Mạc không thèm đáp lời y, lại càng tức giận, nhưng không biết làm, tiểu tử này biểu hiện ra ngoài lạnh lùng cực độ, khiến vị Quận thủ đại nhân chỉ cảm thấy toàn thân rất không được tự nhiên, hơn nữa, hàn ý trong người từ trong toát ra ngoài không kiềm chế nổi.
- Hàn... Hàn Mạc, lời của Hạ Miễn, ngươi... ngươi đừng tin.
Tư Đồ Tĩnh hạ giọng nói:
- Hắn nói bậy, hoàn toàn nói bậy... !
Hàn Mạc lại mang chén trà lên uống, tuy rằng đối phương đường đường là Quận thủ, nhưng xem ở trong mắt Hàn Mạc tựa như đoàn xiếc thú đang diễn vở hài kịch, căn bản hắn không có chút xíu nào là kính ý.
- Nói bậy?
Hàn Mạc buông trà chén, rốt cục cũng lên tiếngi:
-Ta thật không ngờ, lại có người dám nói xằng nói bậy, nói những điều cực kỳ ngu xuẩn đến như vậy. Tư Đồ đại nhân, ngươi đừng quên, Hạ Miên một lời cũng đủ để cho hắn rơi đầu. Nếu không phải sự thật, hắn dám nói xằng nói bậy như vậy? Theo ý ta, thì lời của gã không có một câu nói dối, mà ngược lại, mỗi một chữ đều là thật sự... Đạo lý rất đơn giản, chỉ có đem chuyện này nói ra, mới có thể liên lụy tới một vài nhân vật càng tôn quý, kể từ đó, có thể chứng minh gã chỉ là con tốt không hơn trong ván cờ này, nếu thành thật nói ra, mới có thể có một con đường sống... Đương nhiên, gã chỉ còn có cách đó!
Tư Đồ Tĩnh muốn tranh cãi, nhưng trong nháy mắt, lại cảm thấy nói cái gì cũng vô lực, Hàn Mạc một đêm phát động phản kích, làm cho người ta không thể tương tượng được, đánh cho Hạ Học Chi và y trở tay không kịp.
Y không thể tưởng tượng được hiện giờ trong tay Hàn Mạc nắm giữ bao nhiêu chứng cớ chính xác và nhược điểm của y và Hạ gia.
Y lại càng không thể tưởng tượng được y và Hạ Học Chi thâm căn cố đế chiếm cứ nơi này nhiều năm như vậy mà bị một người trẻ tuổi chỉ trong một đêm phản kích, chật vật chống không lại.
- Ngươi... Ngươi muốn thế nào?
Sau một lát, Tư Đồ Tĩnh bất đắc dĩ phải nói điều mà y biết không nên chút nào.
Hàn Mạc mười ngón tay đan vào nhau, đặt ở chỗ bụng, nhìn Tư Đồ Tĩnh, thản nhiên nói:
- Hạ gia... sẽ phải ngã, ngươi còn muốn dựa vào cây đại thụ này sao?
Tư Đồ Tĩnh khóe mắt co giật.
Y đã hơn 40 tuổi, mà vị tướng quân trẻ tuổi trước mắt này chỉ mới 18 tuổi.
Nhưng hiện tại bọn họ nói chuyện với tư thế ngang nhau, tựa như bằng vai phải lứa. Hàn Mạc ít tuổi hơn nhưng suy nghĩ hơi thở lại cực kỳ già dặn, khiến Tư Đồ Tĩnh cảm giác có chút run rẩy.
Tiểu tử này, mẹ nó, chỉ có mười tám tuổi?
Tư Đồ Tĩnh trong lòng âm thầm mắng một câu, nhưng nhìn thấy Hàn Mạc ánh mắt lợi hại đang chăm chú nhìn mình, y gắng sức trấn tĩnh, tận lực khiến thanh âm mình điềm tĩnh một chút:
- Hàn Mạc, lời ngươi... lời này có ý tứ gì?
- Ta là có ý tốt!
Hàn Mạc không cần phải nghĩ ngợi:
- Ta hiểu được, Tư Đồ đại nhân ở Nghi Xuân này vốn là ao nước đục, đôi khi không tránh khỏi được thân bất do kỷ. Rất nhiều chuyện, có lẽ cũng không phải xuất phát từ bổn ý. Dừng một chút rồi tiếp tục nói:
- Trước kia dựa vào cây thụ Hạ gia, ta xem cũng không có gì không đúng, dù đúng hay sai thì phải ở bên cạnh lực lượng thế gia cũng không thể đắc tội.
Tư Đồ Tĩnh hồ nghi mà nhìn Hàn Mạc, không biết người trẻ tuổi giảo hoạt này lại có chủ ý quỷ quái gì.
Y hiện tại thật không dám coi thường tiểu tử này, trong thể xác một người tuổi trẻ tuấn tú, là trí tuệ và tâm cơ thật đáng sợ. Tư Đồ Tĩnh thậm chí cảm thấy đã sống nhiều năm thật sự là sống uổng phí, là người đã dạn dày qua bao biến cố, nhưng ra bao nhiêu chiêu cũng đánh không lại Tiểu Diêm Vương này.
- Đại thụ mục nát !
Hàn Mạc dường như đang dạy bảo Tư Đồ Tĩnh, lại dường như thì thào tự nói:
- Nên chặt cây đại thụ này, lại tìm một gốc cây đại thụ khác... Ít nhất tìm một cây to lớn, đáng tin hơn chứ không phải như thế này.
Tư Đồ Tĩnh nhíu mày, hạ giọng nói:
- Hàn Mạc, ngươi rốt cuộc muốn ta làm gì? Có cái gì, thẳn thắn mà nói ra, ở trước mặt ta, ngươi không cần phải giả thần giả quỷ. Ta còn đáng tuổi cha mẹ ngươi.
- Sự học không tính kẻ trước người sau.
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Đừng có đem Hạ gia đe dọa ta. Ngươi có biết rất nhiều chuyện, đó là do mạng ngươi lớn!
- Sao?
Tư Đồ Tĩnh cười lạnh nói:
- Xem ra ngươi đã sớm tính toán xoay chuyển Hạ gia…
- Tư Đồ đại nhân so với ta càng hiểu được, trò chơi của chúng ta ... vốn là ngươi chết ta sống.
Hàn Mạc lãnh đạm nói:
- Ta cho ngươi một một cơ hội, cho ngươi một cơ hội tiếp tục sống sót ... Ngươi hẳn là biết, trong tay ta hiện giờ nắm giữ căn cứ chính xác, cho dù không có ngươi, khiến Hạ gia suy sụp, cũng là chuyện rất dễ dàng... Ngoại trừ Tiêu gia, ta tin tưởng tất cả thế gia đều đang chờ đợi chứng cớ xuất hiện!
Tư Đồ Tĩnh trầm mặc một lát, nhìn chằm chằm Hàn Mạc nói:
- Ngươi là muốn chia rẽ chúng ta? Khiến chúng ta tự giết lẫn nhau?
Hàn Mạc cười lạnh nói:
- Nực cười, đối với hiện tại các ngươi mà nói, ta chỉ cần sử dụng một chiêu? Ta vừa mới nói qua, không có ngươi, ta vẫn có thể rất tự tin mà phá đổ đại thụ phía sau ngươi.
- Vậy ngươi vì sao phải như vậy?
Ở chỗ sâu trong đôi mắt tử Tư Đồ Tĩnh, hiện ra một tia làm cho người ta khó có thể phát hiện hào quang:
- Vì sao phải cho ta cơ hội?
Hàn Mạc nhún nhún vai đầu: Bạn đang đọc truyện được copy tại doctruyen.me
- Không có gì, chỉ có điều cảm thấy nếu lần này cho ngươi cơ hội, ngươi về sau có lẽ sẽ báo đáp ta... Sự thật rất hiển nhiên, ta đương nhiên sẽ không có mục đích mà cho ngươi cơ hội.
- Báo đáp ngươi?
Tư Đồ Tĩnh cả cười:
- Hàn Mạc, Hạ gia ngã, ngươi nghĩ rằng ta có khả năng báo đáp ngươi? Ta quả thật biết không ít chuyện của Hạ gia... Nhưng Hạ gia cũng biết rất nhiều chuyện của ta, ta có thể làm hại họ, nhưng... bọn họ cũng sẽ quay đầu lại cắn ta... Chuyện này thật muốn đấu đến cùng, cho dù ta có thể bảo vệ tính mạng, nhưng vị trí này, cũng là không có khả năng ngồi lại được, điểm này, ngươi so với ta càng thêm rõ ràng!
Hàn Mạc khóe miệng nổi lên thản nhiên ý cười:
- Trước bảo vệ mình... Mặt khác, nói sau... Ngươi nên tin tưởng, Hàn gia có năng lực bảo vệ mạng của ngươi!
Tư Đồ Tĩnh nhìn Hàn Mạc, lại là một trận trầm mặc, rốt cục nói:
- Hàn Mạc, ngươi... Thật muốn giúp ta?
- Là chính ngươi tự cứu mình!
Hàn Mạc mang chén trà lên, uống một ngụm, chỉ cảm thấy trà này quả nhiên là rất ngon, trong cổ nồng đậm mùi trà, khiến tâm tình của hắn rất sung sướng.
Tư Đồ Tĩnh đứng dậy, chắp hai tay sau lưng, bắt đầu đi đi lại lại, căn phòng này không ộng lớn nhưng rất tinh xảo, cau mày, dường như nghĩ đến cái gì.
Y bỗng nhiên dừng lại bước chân, xoay người nhìn chằm chằm Hàn Mạc, thấp giọng hỏi nói:
- Tiêu gia... Ta làm sao bây giờ?
Lời này những người nghe không rõ, sẽ cảm thấy lời mở đầu không đáp lời sau, nhưng Hàn Mạc hiểu được ý tứ của y.
Tiêu gia và Hạ gia dẫu sao vẫn là đồng minh, nếu Tư Đồ Tĩnh thật sự giúp đỡ Hàn Mạc đốn ngã cây cổ thụ Hạ gia, đến lúc Hạ gia sụp đổ, như vậy Tiêu gia sẽ phản ứng thế nào? Đối với việc Tư Đồ Tĩnh bán đứng Hạ gia, Tiêu gia áp dụng thủ đoạn như thế nào?
Tư Đồ Tĩnh không thể không lo lắng điểm này.
Y nói những lời này, đã tỏ vẻ đúng là đã thỏa hiệp với Hàn Mạc, y có thể phản Hạ gia, nhưng... Hàn Mạc phải cho y một hứa hẹn, phải hứa hẹn phải chèn ép Tiêu gia, Hàn gia phải bảo vệ y.
- Ngươi nghĩ xa vậy làm gì.
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Đó là là chuyện sau này.
Tư Đồ Tĩnh không cam lòng nói:
- Nhưng đối với ta rất quan trọng ... Ngươi phải cho ta một hứa hẹn... !
Hàn Mạc thanh âm lạnh lùng mà nói:
- Ta không cho người hứa hẹn gì... Ngươi có thể đánh cuộc một keo, nếu ngươi tiếp tục ôm Hạ gia cùng cây đại thụ mục nát này sẽ có kết quả gì... Chặt đổ nó, hoặc là một kết cục khác... Ta cũng không biết, nhưng ngươi có thể đánh cuộc một keo ... !
Trên mặt hắn hiện ra ý khinh miệt cười:
- Tư Đồ đại nhân hiện giờ cũng chỉ có thể đánh cuộc một keo ... Ta hy vọng ngươi không lựa chọn sai!
Hắn đứng dậy, chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi đến trước cửa, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lại quay đầu, quay lại uống một hơi cạn sạch ly trà, liếm liếm môi, khen:
- Trà ngon!
Không nói thêm lời nào, bỏ lại Tư Đồ Tĩnh trợn mắt há hốc mồm, mở ra cửa, đi rồi đi ra ngoài.
Ngoài cửa, Tiết Thiệu cách ngay tại đó không xa đang đứng chờ, nhìn thấy Hàn Mạc đi ra, Tiết Thiệu bước nhanh tiến lên, cung kính nói:
- Đại nhân, các bậc bô lão của Hạ gia trong thành Tịch Xuân đều đã mời tới, không sót một ai!
Hàn Mạc rất tán thưởng chữ "Mời", cười tủm tỉm nói:
- Lão nhân gia trời còn chưa sáng đã bị các ngươi kêu đến đây, có phải hay không... rất không vui?
Tiết Thiệu từ lúc Hàn Mạc trở về, thoạt nhìn cả người tinh thần đã khá hơn rất nhiều, khôi phục dũng mãnh khí phách ngày xưa, cười nói:
- Luôn luôn có chút không thoải mái ... Tuy nhiên lúc đó các trưởng lão hiểu chuyện, bọn họ nhìn chúng ta trong tay đại đao, cũng rất quy củ... !
Hàn Mạc gật gật đầu, cười nói:
- Lại bộ bọn quan viên, đều đã qua đến hay không?
- Rồi!
Tiết Thiệu trả lời:
- Lại bộ quan viên và Hạ gia các trưởng lão, đều ở chính đường Xuân Viên đang chờ!
Hàn Mạc chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn trời, sáng sớm ánh rạng đông đã bắt đầu tỏa sáng tại đây chiếu từ phía đông về đây, tia nắng ban mai đem đến một không khí tươi mát vô cùng.
- Đi mời Hạ Đại lão gia! Hàn Mạc nâng bước đi phía trước đi:
- Ta có lễ vật muốn cho y xem!