Hạ Học Chi nhìn Hàn Mạc, hơi thất thần nói:
- Quỷ Cốc… y quay về Quỷ Cốc?
- Đúng. Y nói cho ta biết một số chuyện… chuyện tình không bị người ngoài biết của ngài, sau đó… y rời đi!
Hàn Mạc thản nhiên cười nói:
- Theo lời hắn, từ nay về sau, trên thế giới này không có người nào nhìn thấy y nữa… !
Hắn thầm nghĩ trong lòng: "một câu này thật ra không lừa ngươi, trên thế giới này quả thật không ai thấy được y nữa!
- Vì sao ta phải tin tưởng ngươi?
Chung quy Hạ Học Chi không phải kẻ dễ gạt, tranh giành quyền lực vài chục năm, tuy rằng tài năng của y không xuất chúng, nhưng vẫn tồn tại một ít cảnh giác cần có, tuy rằng ngoài miệng máu thịt mơ hồ, vẫn còn đổ máu, nói chuyện cũng chẳng phải rõ ràng, nhưng y vẫn dùng ánh mắt quái dị nhìn Hàn Mạc:
- Từ Du… có nói chuyện gì nữa không?
- Nói rất nhiều… chẳng qua, khiến ta cảm động chính là, trước khi đi y đưa cho ta một lễ vật… !
Hàn Mạc thần bí dán sát lại:
- Một lễ vật thế bá nghĩ nát óc cũng không ra!
Hạ Học Chi ôm ngực vẫn còn đau, nhìn Hàn Mạc, y thật sự đoán không ra, Từ Du có thể để lại lễ vật gì cho Hàn Mạc?
Mà mọi người bốn phía thấy Hạ Học Chi mang theo cái miệng rộng máu thịt mơ hồ thấp giọng nói chuyện với Hàn Mạc, đều cảm thấy không thể tin nổi, lại cảm thấy cảnh tượng này thật sự vô cùng quỷ dị.
Hạ Học Chi tưởng rằng Hàn Mạc sẽ nói tiếp, ít nhất cũng hé lộ cho y biết lễ vật Từ Du lưu lại là cái gì, nhưng Hàn Mạc chỉ cười bí ẩn, áp tai thấp giọng nói:
-Ta biết thế bá muốn biết lễ vật kia là cái gì, nhưng hiện tại không thể nói được, thời cơ chưa đến, lễ vật đó cũng chưa thể xuất hiện. Khi tất cả mọi người đã đông đủ, ta nhất định sẽ giúp thế bá mở rộng tầm mắt. Ta cam đoan thế bá sẽ kinh ngạc tột cùng.
Hắn đứng dậy, chắp tai tay sau lưng, mỉm cười nói:
-Người đâu, Hạ đại lão gia thương thế không nhẹ, Ngự lâm quân có thuốc trị thương hay, trước tiên hãy đưa Hạ đại lão gia đi chữa thương. Tiếu Hộ quân úy, ngươi dẫn người đi theo bảo vệ Đại lão gia, nhất định phải cẩn thận, nếu để thích khách gây ra thương tích, bản quan nhất định hỏi tội ngươi.
Tiếu Mộc đương nhiên hiểu ý tứ của Hàn Mạc, đó là muốn mình canh chừng Hạ Học Chi, không cho lão gia hỏa này có chút cơ hội nào để gây rối. Hiện giờ Xuân Viên hoàn toàn nằm trong tay Ngự lâm quân, chỉ cần khống chế Hạ Học Chi và Tư Đồ Tĩnh, thì không có kẻ nào dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tiếu Mộc lập tức vung tay lên, liền có hai Ngự lâm quân tiến lên đỡ hai bên Hạ Học Chi, Hàn Mạc cười:
-Thế bá cứ nghỉ tạm, một lát sau ta sẽ xin gặp thế bạ để trình lễ vật kia.
Hạ Học Chi lúc này đã biết, quyền chủ động hoàn toàn ở trong tay Hàn Mạc. Tiểu từ này thoạt nhiên nhìn như cực kỳ kích động, nhưng là kiểu kích động của kẻ nắm chắc phần thắng trongg tay.
Hàn Mạc từ đầu đến cuối ra đòn liên tục, không hề cho đối phương một chút cơ hội nào để phản kháng, có thể nói hắn hành động tưởng như là do bị kích động nhưng thật ra là cực kỳ cẩn trọng và dạn dày kinh nghiệm.
Hạ Học Chi bị Ngự lâm quân lấy cớ trị thương dẫn đi vào trong. Hàn Mạc ra lệnh cho thuộc hạ đem các gia đinh hộ vệ của Xuân Viên, thậm chí cả các nha hoàn tạm thời tạm trung một chỗ trong viện, cho người giám sát chặt chẽ.
Đám người trong Xuân Viên nhìn cảnh tượng này, trong lòng mơ hồ cảm thấy Hàn tướng quân chỉ vừa mới bắt đầu kế hoạch trả thù của mình, từ bấy đến nay chỉ như bữa tiệc điểm tâm nhè nhẹ trước cơn bão, đòn sấm sét e rằng còn ở phía trước.
Sau khi hoàn toàn khống chế được Xuân Viên, thì một toán Ngự lâm quân đã hộ tống Lăng Giám sát sứ vẻ mặt kinh hoảng đến. Lăng Lũy từ xa nhìn thấy Hàn Mạc lập tức bước nhanh hơn, vui mừng ra mặt, miệng kêu the thé:
-Hàn tướng quân, Hàn tướng quân, ngài đã trở lại…
Hàn Mạc nhìn Lăng thái giám. Tuy rằng câu đầu tiên khi nhìn thấy mình cũng giống như Hạ Học Chi, nhưng trong lòng Hàn Mạc hiểu rõ, cùng một câu nói, mà tâm tình rất khác.
Hạ Học Chi lúc nói câu này cực kỳ giả tạo. Lăng thái giám thì vẻ mừng rỡ rất thật lòng.
Lăng thái giám tuy rằng chỉ là cáo mượn oai hùm, nhưng không thể phủ nhận lão thái giám này đối với Hàn Mạc cũng có chút tình cảm lẫn sự trân trọng nhất định.
Hàn Mạc cũng tiến ra nghênh đón, chắp tay cười nói:
-Lăng đại nhân, hộ vệ không chu toàn, khiến Lăng đai nhân chấn kinh, thứ lỗi thứ lỗi.
Lăng thái giám tiến lên nắm lấy tay Hàn Mạc, mặt đúng là rất kích động:
-Hàn tướng quân không có việc gì là tốt rồi. Chúng… ta luôn tin Hàn tướng quân võ công cái thế thông minh hơn người, nhất định sẽ không việc gì. Trở về là tốt rồi.
Lão đang bối rối, lại cũng không dám mạnh mồm xưng là bản quan, nên thốt ra mấy chữ chúng ta nghe rất ngượng ngập.
Tay Hàn Mạc bị lão thái giám nắm chặt, cảm thấy không thoải mái, nhưng cũng chỉ cười, ít nhất đối phương tỏ tình cảm chân thành với mình, không dối trá, bất kể Lăng thái giám ngày thường đối xử như thế nào, lúc này tỏ ra lo lắng cho mình, điều này khiến cho hắn có đôi chút cảm động.
-Lăng đại nhân hai ngày qua vẫn ổn chứ?
Hàn Mạc khẽ rút tay về, mỉm cười hỏi.
Nét mặt Lăng thái giám lập tức hiện lên vẻ ủy khuất, liếc nhìn xung quanh, thấp giọng oán hận:
-Hàn tướng quân không có ở đây, có vài kẻ coi trời bằng vung, không xem vương pháp triều đình ra gì cả.
Hàn Mạc vẫn thản nhiên, mỉm cười nói:
-Ồ, Lăng đại nhân, đã xảy ra chuyện gì?
Lăng thái giám nhìn Ngự lâm quân bừng bừng khí thế, uy dũng vô song, lão cũng không phải kẻ ngốc, ở hoàng cung nhiều năm, có việc gì chưa từng nếm trải, biết Hàn Mạc hôm nay trở về, nhất định là đại động binh đao trả thù.
Hàn Mạc mất tích, Lăng thái giám cảm thấy trong đó có vấn đề, nhưng lão trên thực tế là vô binh vô quyền, cho dù biết Hàn Mạc có chuyện, nhưng cũng chẳng thể làm gì.
Sau khi Hàn Mạc mất tích, Lăng thái giám mới ý thức được, không có chỗ dựa vững chắc đó, lão tuy là Giám sát sứ đại nhân nhưng thực tế chẳng là có vai trò gì ở đây cả.
Nghe Hàn Mạc hỏi, Lăng thái giám liền ghé sát tai lại thì thầm:
-Hàn tướng quân… chúng ta… có một việc nhỏ cầu mong ngài giúp.
Hàn Mạc cười thân thiện:
-Lăng đại nhân, thứ cho Hàn Mạc trèo cao, đại nhân và ta là bằng hữu cùng chung hoạn nạn, có chuyện gì cứ nói, đừng ngại. Hàn Mạc nếu là có thể hỗ trợ, tất sẽ dốc toàn bộ sức lực hỗ trợ, nói gì đến chữ cầu làm chi cho khách khí.
Lăng thái giám thấy Hàn Mạc gọi mình là bằng hữu, lập tức có một cảm giác lo sợ, kiểu thụ sủng nhược kinh (khiếp đảm vì được yêu mến), cảm thán nói:
-Hàn tướng quân, ngài tuổi trẻ tài cao, đem chúng ta coi là bằng hữu, chúng ta, chúng ta cả đời này đây là lần đầu tiên được có bằng hữu.
Lão vẻ mặt kích động, thoạt nhìn hơi quá nhưng đúng là rất chân thành tha thiết.
Lăng thái giám từ nhỏ đã vào cung, làm công công thu dọn vệ sinh, thân phận thấp hèn, may mắn gặp được thời cơ tốt, từng bước đi lên, để có được vị trí như hôm nay cũng đã trải qua rất nhiều khổ sở, thái giám trong cung ngấm ngầm đấu nhau liên miên, không tồn tại loại tình cảm tựa như bằng hữu.
Lúc này Hàn Mạc tuy thốt ra một câu rất bình thường, nhưng Lăng thái giám vốn chưa từng có được sự tôn trọng nhường đó nên đối với Hàn Mạc càng thêm có thiện ý.
Hàn Mạc không ngờ mình chỉ nói một câu mà khiến Lăng thái giám kích động đến thế, cũng có chút bất ngờ, hắn tuy rằng là con cháu quý tộc, nhưng quan niệm về cấp bậc không quá coi trọng, càng không tỏ ra khinh khi hoạn quan.
-Lăng đại nhân, ngài hãy nói đi, có chuyện gì cần Hàn Mạc làm?
Hàn Mạc mỉm cười vỗ vào cánh tay Lăng thái giám, hòa nhã nói.
Lăng thái giám lúc này mới thấp giọng:
-Hàn tướng quân, ngài mất tích hai ngày, Hạ Học Chi và Tư Đồ Tĩnh làm xằng làm bậy. Hôm qua, họ ép ta viết bản tấu dâng lên triều đình…
Hàn Mạc nhíu mày:
-Tấu gì?
Lăng thái giám lúc này mới đem sự tình từ đầu đến cuối rì rầm kể, vẻ mặt cực kỳ phẫn nộ.
Hàn Mạc nhíu mày. Hắn không phải lo lắng chuyện của mình, mà lo tấu chương về đến kinh thành, tới tay nội các, Hộ bộ là nơi chuyên xử lý tấu chương, đương nhiên Hàn Huyền Đạo sẽ biết trước, sẽ đem chuyện mình mất tích nói lại cho Hàn Huyền Xương.
Hàn Mạc lo Hàn Huyền Xương nghe tin mình mất tích, lòng sẽ bi thương đau khổ.
Dù sao nói là mất tích, nhưng thực tế có thể hiểu là chín phần mất mạng.
Hàn Huyền Xương đến lúc đó cũng sẽ phải nói lại cho Hàn phu nhân và mọi người trong nhà biết, nỗi đau thực không thể kể xiết.
800 dặm có thể là rất xa, nhưng Hàn Mạc vẫn phải ngay lập tức cho người cấp tốc về kinh báo tin bình an, chỉ sợ khoảng thời gian giữa hai tin báo, cũng đủ khiến Hàn Huyền Xương bi thống một phen.
Nghĩ đến đây, Hàn Mạc đối với Hạ Học Chi uất hận lại càng thêm phần sâu sắc.
-Lăng đại nhân, vậy ngài muốn ta hỗ trợ việc gì?
Hàn Mạc hít sâu một hơi, nhẹ giọng hỏi.
Lăng thái giám có chút xấu hổ:
-Là muốn Hàn tướng quân vì chúng ta làm chứng, tấu chương đó, đều không phải xuất phát từ bổn ý, mà là bị… Hạ Học Chi và Tư Đồ Tĩnh bức bách…
Lăng thái giám có linh cảm, lúc này đây Hạ gia chỉ sợ là muốn mượn đao giết người, mình đã đắc tội với Tô gia, cho nên nhờ Hàn Mạc làm chứng, lúc đó cũng có thể giải thích với Tô gia.
Hàn Mạc nghe vậy, lập tức cười ầm lên.
Hắn còn đang nghĩ lúc đó có lẽ còn cần Lăng thái giám đứng ra làm chứng cho mình, lúc này lão lại muốn mình làm chứng, đúng là gãi đúng chỗ ngứa, nên mỉm cười nói:
-Hóa ra là như vậy. Lăng đại nhân yên tâm, chuyện này, đã để Lăng đại nhân chịu ủy khuất, Hàn Mạc dù đắc tội với ai đó, cũng sẽ toàn lực vì Lăng đại nhân mà làm chứng.
Lăng thái giám nghe vậy, đương nhiên rất vui mừng. Cảm thấy Hàn tướng quân chẳng những đối nhân xử thế có tình có lý mà còn là một người công minh chính trực. Lão tự nhủ mai kia nếu có cơ hội sẽ báo đáp.
-Thật là đa tạ Hàn tướng quân.
Lăng thái giám nhẹ nhàng thở ra, chắp tay lại, lòng như trút được gánh nặng. Chỉ cần lúc đó Hàn Mạc đứng ra làm chứng, cũng đã có cơ hội giải thích với Tô gia về bản tấu chương vu khống đó.
-Lăng đại nhân, cũng là khéo, Hàn Mạc cũng muốn phiền Lăng đại nhân một việc.
Hàn Mạc cười dài.
Lăng thái giám sửng sốt, không ngờ cơ hội báo đáp lại đến nhanh như vậy.
Chẳng qua lão không nghĩ được, Hàn Mạc năng lực và thực lực như hiện tại, còn cần mình hỗ trợ việc gì?
Lão chưa kịp hỏi, Hàn Mạc đã cười nói:
-Lăng đại nhân, ngài đi theo ta!
Rồi thẳng hướng cửa chính đi ra bên ngoài, Lăng thái giám bụng nghi hoặc, nhưng vẫn đi theo Hàn Mạc, the đại môn của Xuân Viên mà ra ngoài.
Bên ngoài Xuân Viên là một khoảng trống rộng rãi, lúc này cũng có hơn trăm tên Thành vệ quân tay không tấc sắc, đang đứng đó thì thầm to nhỏ, không ít người lộ ra vẻ âu sầu, thấy Hàn Mạc đi ra đều tập trung nhìn hắn.
Hàn Mạc đứng ngay ở cửa, đột nhiên từ trong lòng lấy ra một đồ vật, dơ lên cao.
Tất cả mọi người đều thấy đó là một lang phù màu đen, đúng là lang phù của Thành vệ quân.
Thành vệ quân ngơ ngác nhìn nhau, Hạ Miễn trước mặt mọi người đã khai rằng, lang phù này là do gã dùng thủ đoạn lấy cắp của Chư Cát Chỉ huy sứ, nói cách khác, Hạ Miễn điều động Thành vệ quân tiến vào Tịch Xuân không phải là quân lệnh điều binh chính thức, là phạm vào quân pháp.
Nhưng đối với Thành vệ quân mà nói, lang phù vẫn là biểu tượng cao nhất của quân lệnh.
Trong đám người, bắt đầu có vài người quỳ xuống.
Rất nhanh, trên một trăm tên Thành vệ quân đều quỳ xuống trước lang phù.
-Lời nói của Hạ Miễn, các ngươi đều nghe thấy, là gã lấy cắp đạo thủ của lệnh phù, tự tiện điều quân, trái với quân pháp, đã bị giam giữ.
Hàn Mạc bình thản nói:
-Nhưng, việc này không phải do các ngươi chủ ý làm, là các ngươi bị gã lừa gạt, các ngươi chỉ là vì trung thành với triều đình mà thôi.
Đám Thành vệ quân vốn lo nhất là bị Hạ Miễn làm cho liên lụy, lúc này, nghe Hàn Mạc nói vậy, không ít người nhẹ nhàng thở ra, quân tâm có chút hỗn loạn, nhưng cũng nhanh chóng yên ổn trở lại.
-Đa tạ Hàn tướng quân!
Giữa đám người có một kẻ lên tiếng, thế là toàn bộ chúng sĩ đều đồng thanh:
-Đa tạ Hàn tướng quân!
Hàn Mạc cao giọng nói:
-Ngoại trừ Hạ Miễn, Thành vệ quân hiện giờ ai giữ chức vụ cao nhất?
Yên ắng một lúc, có hai người đi ra, cùng tiến lên thi lễ:
-Hai người mạt tướng đều là đô úy của Thành vệ quân.
Hàn Mạc gật đầu, quay sang Lăng thái giám đứng bên cạnh, nói với hai người:
-Vị này chính là Giám sát sứ Lăng đại nhân.
Hai vị đô úy lập tức hướng Lăng thái giám thi lễ.
Lăng thái giám thấy hai gã võ tướng toàn thân giáp trụ dũng mãnh oai phong hướng mình thi lễ, bất giác ưỡn ngực đứng thẳng lưng làm ra vẻ uy nghiêm, quyền thế, nhưng trong lòng vẫn ngấm ngầm thắc mắc không biết Hàn Mạc muốn mình làm gì.
-Hai vị, ta đã phái kỵ sĩ đi Tân Nghĩa Thành báo tin cho Chỉ huy sứ đại nhân. Nếu mọi việc thuận lợi, chỉ trong chốc lát nữa, Chỉ huy sứ đại nhân sẽ kịp đến đây.
Hàn Mạc cao giọng nói:
-Từ trước đến nay, ta phụng chỉ Lăng đại nhân, đã làm một số việc công đạo. Lăng đại nhân là khâm sai của triều đình, đến Tịch Xuân để giám sát tình hình cứu tế tai lương cho các nạn dân. Và duy trì ổn định ở quận Nghi Xuân.
Lăng thái giám sửng sốt, lúc này mới hiểu mình đã lần nữa bị lấy ra làm chiêu bài.
Lão rất lấy làm sầu não, vì sao các sự việc diễn ra ở Nghi Xuân, mọi người đều lấy lão ra làm bình phong?
Tô Khắc Ung không cần phải nói, bắt người cũng dùng cờ hiệu của Giám sát sứ. Hạ Học Chi và Tư Đồ Tĩnh viết tấu chương cũng ức hiếp lão hạ bút. Hiện giờ, Hàn Mạc hành động cũng là dùng chiêu bài đó.
Mình đúng là một cái bình phong tốt sao?
Hai gã đô úy đều nhìn Lăng Lỗi, liếc nhau, rồi chắp tay nói:
-Toàn bộ do Giám sát sứ đại nhân chỉ bảo!
Giám sát sứ Lăng đại nhân ho khan một tiếng, lúc này, đành dựa theo Hàn Mạc mà nói:
-Ta… các ngươi, trước khi Chỉ huy sứ đến đây, các ngươi tạm thời nghe theo sự sắp xếp của Hàn tướng quân!
Nhìn Hàn Mạc một cái, rồi nói thêm:
-Ý của Hàn tướng quân cũng là ý của ta.
-Rõ!
Hai gã đô úy đồng thanh đáp.
Hàn Mạc thật ra không lừa gạt Thành vệ quân, hắn quả thật đã phái người tới Tân Nghĩa Thành trần thuật mọi chuyện cho Chư Cát Dân biết.
Trước khi quay vào thành, hắn cũng đã nghe ngóng tình hình, hắn biết Hạ Miễn đã suất lĩnh Thành vệ quân khống chế thành Tịch Xuân, nhưng Tiêu Linh Chỉ lúc ấy cũng có hoài nghi, bởi vì như những gì nàng biết về tính cách Chư Cát Dân, y tuyệt đối không dễ dàng điều động Thành vệ quân làm chuyện này.
Tiêu Linh Chỉ là trợ thủ đắc lực bên cạnh Tiêu thái sư, nàng tường tận tính cách, tâm tư của các quan viên, tất nhiên, không thể không hiểu con người của Chư Cát Dân vốn vô sự và thận trọng đến cỡ nào.
Hàn Mạc cũng đồng tình với phán đoán của Tiêu Linh Chỉ. Thành vệ quân đột nhiên rời Tân Nghĩa Thành đến Tịch Xuân chắc chắn có nội tình ẩn khuất bên trong, nên ngay lập tức phái người hỏa tốc đến Tân Nghĩa Thành hỏi rõ việc này.
Hắn biết, nếu không có gì quá bất ngờ, Chư Cát Dân hiện giờ đang trên đường đến Tịch Xuân, y nhất định sẽ phải ra mặt để giải thích chuyện này.
Nếu kế hoạch lần này của Hạ gia thành công, hết thảy thuận lợi, Chư Cát Dân có lẽ sẽ làm ra bộ hồ đồ, chuyện này sẽ nhắm mắt cho qua. Nhưng chỉ cần Hạ gia có chút xui xẻo, y chắc chắn sẽ dốc sức minh bạch.
Hàn Mạc quét ánh mắt lướt qua Thành vệ quân một lượt, từ tốn nói:
-Hai vị cũng đã rõ, hiện giờ Tịch Xuân nếu muốn yên ổn, thì quân binh triều đình như chúng ta phải làm hết sức mình. Trước khi Chư Cát Chỉ huy sứ đến, Giám sát sứ đại nhân muốn Thành vệ quân ngay lập tức phong tỏa bốn cổng vào thành, bất kể kẻ nào ra vào đều phải nghiêm mật kiểm tra, nếu có chút dị thường lập tức bắt lại. Mặt khác, trong thành cũng phải đẩy mạnh giới nghiêm, các ngươi vừa rồi cũng thấy, ngay tại Xuân Viên của Đại lão gia, thích khách trước mặt bao nhiêu người ám sát Lương thự ti khố Hạ Dần, việc như vậy, tuyệt đối không thể để xảy ra lần nữa.
Hai vị đô úy nghe thấy vậy tỏ ra rất kinh ngạc. Text được lấy tại http://thegioitruyen.com
Bọn họ vốn tưởng rằng mình đã bị xếp vào hàng phản quân, sau sẽ bị nghiêm khắc xử phạt, vì thế trong lòng đều rất lo sợ, nhưng Hàn Mạc lúc này chẳng những không trách cứ, ngược lại, còn đem nhiệm vụ duy trì trật tự của Tịch Xuân giao cho, điều này khiến bọn họ có chút bất ngờ.
Hàn tướng quân lòng dạ hình như rất bao dung quảng đại!
Điều này khiến hai đô úy không khỏi cảm động, dù sao tiếp tục giao trọng trách cho quân "phản loạn" là việc không phải ai cũng dám làm.
-Hàn tướng quân, Lăng đại nhân, cứ yên tâm, mạt tướng quyết không để xảy ra biến cố gì, nếu không, sẽ mang đầu tới chịu tội!
Hai người quỳ gối, đồng thanh đáp!
Hàn Mạc nghiêm nghị nói:
-Mong các ngươi lập công chuộc tội!
Hai người không nói thêm lời nào, đứng dậy đến trước các binh lính Thành vệ quân, cao giọng nói:
-Mọi người nghe dây, thông báo cho các huynh đệ lập tức phong tỏa cửa hành, toàn thành giới nghiêm, nếu sơ suất, giết không tha.
Tất cả tướng sĩ Thành vệ quân đều đứng lên, dõng dạc:
-Rõ!
Nhìn Thành vệ quân rời đi, Lăng thái giám có chút nghi hoặc, nhỏ giọng hỏi:
-Hàn tướng quân, những tên này mới giúp Hạ Miễn làm loạn, sao bây giờ còn giao cho họ thủ thành, liệu có gây ra phiền toái nào không?
Hàn Mạc mỉm cười:
-Lăng đại nhân yên tâm, đám binh lính này, ai cũng có gia đình của họ, đều không muốn không dưng chịu chết. Đối với bọn họ mà nói, cho họ cơ hội lập công chuộc tội họ nhất định sẽ làm rất tốt. Huống chi…
Hàn Mạc ghét sát vào Lăng Lũy, hạ giọng nói:
-Chúng ta còn có hai ngàn Ngự lâm quân bách chiến bách thắng.
Lăng thái giám thở dài:
-Hàn tướng quân hành xử rất thỏa đáng!
-Xử lý Thành vệ quân xong rồi, chúng ta còn có chuyện trọng đại cần làm…
Hàn Mạc vuốt cằm, mắt lóe hàn quang.
Đúng lúc đó, chợt nghe vang lên tiếng bánh xe đổ dồn, Lăng thái giám ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy từ đường cái phía trên, một đoàn xe đang đổ về, xung quanh có gần một trăm Ngự lâm quân hộ vệ bốn phía, tướng lĩnh đi trước dáng người khôi ngô cao lớn, chòm râu dài phiêu động trong gió, chính là Tiết Thiệu.
-Trong xe là ai?
Lăng thái giám nhìn đoàn xe chậm rãi đi đến, không khỏi kinh ngạc.