Quyền Quý Ngũ Chỉ Sơn - Khanh Ẩn

Chương 3




Hoài Âm hầu phủ cách chỗ ở nhà họ Cố vài con phố, là phủ của đương triều chính nhị phẩm quan viên Binh Bộ thượng thư Hoắc Ân. Nhìn từ xa, kiến trúc của tòa phủ đệ uy nghiêm và trang trọng, hai con sư tử đá trước cổng lớn màu đỏ thẫm có ngực rộng đuôi dài, nhe nanh múa vuốt, uy nghiêm oai hùng; 

bên trong phủ đệ xa hoa lộng lẫy, hành lang rộng rãi quang đãng, dáng vẻ hiên ngang, từ xa nhìn lại không kém gì một hoàng cung thu nhỏ. Tụy Cẩm viên ở sau phủ được bao quanh bởi nước và những ngọn núi, những cây cổ thụ cao ngút trời, hành lang đình tạ uốn khúc, thiên nhiên lộng lẫy, thật là một bầu không khí tráng lệ*.

*https://tinhhoa.us/biet-phu-cua-hoa-than-mot-toa-cung-vuong-phu-nua-bo-su-thanh-trieu.html  (Mọi người có thể đọc thêm để cảm nhận về độ xa hoa của nó nha)

Lúc này, trong phủ thỉnh thoảng sẽ vang lên tiếng vũ khí va chạm và tiếng cổ vũ của mọi người, hóa ra là Hầu gia của quý phủ hôm nay hiếm khi có được ngày hưu mộc*, nên đã triệu tập gia nô trên dưới cả phủ đến lôi đài đấu võ, không hạn chế binh khí và chiêu thức, chỉ có cái hạn chế đó là đánh đến hết giờ mới thôi, khi kết thúc trận đấu có thể nhận được tiền thưởng.

*Ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ bây giờ cũng gọi là hưu mộc nhật

“Hay!” Sau khi tiếng vũ khí giao nhau kịch liệt một hồi, mọi người cùng nhau reo hò, Tần Lục hôm nay trên lôi đài chiến đấu kịch liệt, lúc này hồng anh của  y đã đánh bại đối thủ, đây đã là người thứ tám thách đấu y.

“Đa tạ!” Thu hồi #, Tần Lục chống cây thương đứng nhìn chung quanh, rất hăng hái nói: “Còn có tên nào muốn lên đây thỉnh giáo một phen không?”

Hoài Âm hầu phủ lấy công trạng để lập nghiệp, hầu hết gia nô trong phủ đều là đời sau của cấp dưới đã qua đời của lão Hầu gia, trong xương cốt đều tràn đầy nhiệt huyết, bị Tần Lục kích động chỉ có xông lên chứ không lùi bước, ngay khi Tần Lục vừa dứt lời, liền có một tên gào thét cầm thanh kiếm xông lên.

Lại một hồi tiếng vũ khí giao nhau kịch liệt.

Tần Cửu đang xem trận chiến dưới mái hiên cười thành tiếng: “Hầu gia người xem, ta đã nói tên Tần Lục này không tốt? Thân pháp và chiêu thức của hắn là do Hầu gia đích thân truyền lại, hắn lấy đám oắt này ra để so chiêu, đó không phải là bắt nạt rõ ràng sao! ”

Hoắc Ân khoác trên người áo choàng đen, hai tay ôm trong tay áo, nhìn chằm chằm trận đấu trên lôi đài trước mặt với vẻ mặt bình tĩnh.

Cho đến khi Tần Lục đánh bại người thứ mười trên lôi đài, hắn mới thu hồi ánh mắt, ngón tay vuốt ve ngọc ban chỉ* đeo ở ngón tay cái, mơ hồ thở dài: “Rốt cuộc còn không bằng cha chú của bọn họ.”

Tần Cửu vẻ mặt biến sắc, vội vàng cúi đầu thấp xuống.

Hoắc Ân nhắm mắt lại, khua tay: “Ngươi lui xuống trước đi.”

Tần Cửu hành lễ rồi lui xuống, vội vàng khom người rời đi.

Vừa ra khỏi hành lang gấp khúc, cánh tay căng thẳng của Tần Cửu bị kéo đến một góc vắng vẻ, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một bà lão đang cay đắng nhíu mày, đây không phải mẹ ruột của hắn và Tần Lục thì là ai?

Người mẹ già của Tần Cửu là Tần ma ma của hầu phủ, năm đó sau khi sinh ra Tần Cửu thì bà ta đã vào Hoài Âm hầu phủ làm bà vú cho Hầu gia hiện nay, tính đến nay đã hai mươi tám năm. Tuy là gia nô, nhưng Hầu gia uống sữa của bà ta mà lớn, trên dưới trong phủ làm gì có ai dám coi thường bà ta? Ngày thường nhìn thấy bà ta, đều cung kính gọi Tần ma ma.

Bởi vì Tần ma ma lo lắng chuyện hôn nhân của hắn, cho nên khi vừa thấy mẹ của hắn thì Tần Cửu đã nhịn không được mà đỡ trán: “Mẹ à, mẹ lại muốn làm gì nữa? Mấy ngày trước không phải con đã nói với mẹ rồi sao? Tiểu thư nhà họ Liễu thật sự không xem trọng con, con có thể làm gì được chứ? Dù sao cũng không thể ép cô nương nhà người ta chịu con được? Hơn nữa con còn nhỏ hơn lão Lục mấy tuổi, mẹ không quan tâm hôn sự của lão Lục mà cứ nhìn chằm chằm vào con là lý lẽ gì vậy?”

Mi tâm của Tần ma ma nhíu lại thành chữ xuyên, bà ta tát một cái vào lưng Tần Cửu, trách mắng: “Lão Lục cái gì mà lão Lục, đó là lục ca của con! Nói năng không có phép tắc gì cả. Lục ca của con, cả ngày nó thích vui đùa vung đao múa kiếm, nếu con có thể nói cho nó thông suốt, thì ta sẽ không ép con nữa.” Dừng một lát, bà ta kéo hắn lại nhỏ giọng hỏi: “Sao ta nghe nói Tướng gia đại nhân có ý định kết thông gia với Hầu gia của chúng ta? Chuyện này có liên quan đến việc lớn của Hầu gia, con không được giấu diếm ta.”

Tuy rằng liên quan đến hôn sự của Hầu gia, nhưng cũng liên quan đến tranh chấp của các đảng phái trên triều, Tần Cửu không muốn nói ra quá nhiều, chỉ ậm ờ nói: “Chuyện này… thật ra Đương kim Hoàng thượng có ý tác hợp, nhưng Hầu gia cũng tự có cân nhắc.” 

Ở hầu phủ mấy chục năm, đã từng chứng kiến Hoài Âm hầu phủ lúc thịnh lúc suy bà ta làm sao có thể là một bà già ngu dốt tầm thường không biết gì trong phủ chứ? Sau khi cân nhắc một chút, liền biết được Hầu gia sợ là không muốn cùng tướng phủ dính líu quá sâu, nên mới từ chối cửa hôn sự này.

Vẻ mặt của Tần ma ma không khỏi lộ ra vẻ tiếc nuối, đích nữ tướng phủ xinh đẹp hiểu lễ nghĩa, lại sẵn có danh tài giỏi ở thành Biện Kinh, nếu không xét đến yếu tố chính trị, kết đôi với Hầu gia nhà bọn họ tất nhiên là cực kỳ xứng đôi.

Đè nén các loại suy nghĩ trong lòng, Tần mama nhớ đến chuyện ở hậu viện, sắc mặt trầm xuống: “Từ khi Hầu gia xử lý con tiện nhân Hàn Sương kia, hậu viện đã bị bỏ trống hơn hai tháng, để trống quá lâu sẽ làm tổn thương cơ thể của Hầu gia, con cũng nên đi tìm người sớm đi, lần này phải lau mắt nhìn cho thật kỹ, chớ để cho gián điệp trà trộn vào.”

Khi nhắc đến chuyện này, vẻ mặt của Tần Cửu nhất thời trở nên u ám. Thanh thế của Hoài Âm hầu phủ ngày càng cao, suy cho cùng là chướng mắt rất nhiều người, luôn có một số kẻ tiểu nhân suy nghĩ sứt đầu mẻ trán cũng muốn vào được hầu phủ để kiểm tra một chút, thực sự khó lòng phòng bị. Những kẻ muốn tìm đường chết đó, hắn có cả ngàn cách để đáp ứng cho chúng, giống như tiện nhân tên Hàn Sương đó.

Sau khi liếm ổ răng, Tần Cửu cảm thấy trong miệng có mùi máu tanh, hắn cười với người mẹ già: “Mẹ yên tâm đi, lần này con chắc chắn sẽ lau mắt nhìn cho kỹ giúp Hầu gia, mẹ ở bên này cũng nhìn xem, nếu cảm thấy có duyên vừa mắt thì báo cho con một tiếng, con nhất định sẽ điều tra rõ tổ tông mười tám đời của nàng.”

Tần mama rốt cuộc cũng yên tâm rời đi.

Đợi mẹ đã đi xa, Tần Cửu thu lại nụ cười trên mặt. Mờ mịt nhìn về Kim Loan điện ở hướng Bắc, hắn híp mắt mang theo tia lạnh lùng, sớm muộn sẽ có một ngày, Hầu gia nhà họ sẽ mang những vong linh của Hoài Âm hầu phủ, những vong hồn bị oan khuất ở biên cương phía Bắc đến thế gian bẩn thỉu này để đòi lại công bằng!