Quyền Quý Ngũ Chỉ Sơn - Khanh Ẩn

Chương 2




Đồ ăn trong Cố phủ luôn thanh đạm, bữa sáng hôm nay rất đặc biệt. Ngoài hai cái lồng hấp tiểu long bao gạch cua trên bàn gỗ đàn hương trống trơn, cũng chỉ có ba hoặc bốn loại điểm tâm và một ít cháo trắng, thoạt nhìn thực sự có hơi đáng thương.

Cha Cố Cố Minh Lý, thường ngày rất không hài lòng với bữa ăn trong nhà, bây giờ thấy bữa ăn hôm nay thì càng ghê gớm hơn, lập tức nổi giận, đập đôi đũa xuống bàn, vuốt râu trừng mắt về phía mẹ Cố Tô thị oán trách: “Chẳng lẽ Cố phủ của chúng ta đã hết thức ăn rồi sao, không còn gì để ăn sao? Hằng ngày ăn những món nhạt nhẽo thì cũng thôi, dù sao vẫn có thể lấp đầy cái bụng, nhưng bây giờ nhìn xem, ngay cả để no bụng cũng không được, chẳng lẽ sau này muốn đàn ông trong phủ thắt lưng buộc bụng, ăn uống tiết kiệm sao?!”

Trong đầu mẹ Cố rất không dễ chịu, nghe thấy cha Cố làm trò trước mặt con trai và con dâu thì bắt đầu ăn nói không lựa lời, cũng quá tức giận đập tay xuống bàn chỉ vào mặt cha Cố: “Ông đường đường là cử nhân lão gia, đường đường là chủ của một nhà, nhiều năm rồi, ông đã từng chi cho gia đình đồng nào chưa? Cả ngày vô công rồi nghề, chạy đi chạy lại, đường đường là một người cha, lại dựa vào chút bổng lộc của con trai để nuôi mình, chẳng lẽ vẻ vang lắm sao? Có ăn đã là được lắm rồi còn kén cá chọn canh, ông có xấu hổ hay không!”

*Cử nhân: Học vị được công nhận khi thi đỗ kì thi hương thời phong kiến, trên tú tài.

Cha Cố như bị tát vào mặt, mặt mày tím tái bùng nổ ngay tại chỗ, tức giận trừng mắt nhìn mẹ Cố: “Bà… bà! Thường ngày bà hay nói riêng với ta thì thôi đi, tại sao ngay trước mặt con dâu bà cũng không để mặt mũi cho ta hả!”

Thẩm Vãn đang im lặng cúi đầu ăn cháo, suýt chút nữa đã bị sặc một ngụm cháo ở khí quản. Vẻ mặt đau khổ đặt bát cháo xuống, nàng thật sự không muốn tham gia vào chuyện cãi nhau hàng ngày này, nhưng bị điểm danh ở trước mặt nhiều người, nếu không nói vài câu gì đó thì sợ là người cha chồng không biết điều này của nàng sẽ nói lung tung gì đó.

“Cha, bữa sáng thanh đạm chút sẽ giúp nâng cao tinh thần hơn, nhiều dầu mỡ quá sẽ không tốt cho cơ thể, mẹ cũng là vì suy nghĩ cho thân thể của người mà thôi. Nếu người cảm thấy nhạt nhẽo thì bữa trưa ăn một ít món mặn cũng không sao, tới bữa trưa con sẽ dặn dò nhà bếp làm món ngỗng kho cho người, người thấy sao?”

Cha Cố đã có bậc thang bước xuống, sắc mặt lập tức trở nên rạng rỡ, nhất là nghe thấy bữa trưa sẽ có ngỗng kho, chỉ cảm thấy sắp chảy nước miếng. 

“Cái đó…”

“Vãn nương, con đừng quan tâm ông ấy, đừng cứ húp cháo suốt nữa, mau ăn nhân lúc tiểu long bao gạch cua còn nóng, để nguội thì mùi vị sẽ không ngon nữa.” Mẹ Cố không nể nang gì cắt lời cha Cố, bất chấp gắp một cái tiểu long bao gạch cua còn nóng để vào trong đĩa sứ trắng của Thẩm Vãn.

Thẩm Vãn đáp lại bằng một nụ cười và lập tức gắp một cái cho mẹ Cố và cha Cố, nhìn Cố Lập Hiên đang im lặng cúi đầu ăn cháo, cũng gắp cho hắn một cái.

Cố Lập Hiên giống như không nhìn thấy, cúi đầu thấp hơn nữa tiếp tục ăn cháo trong bát.

Nụ cười của Thẩm Vãn tắt dần.

Mẹ Cố vẻ mặt hơi lo lắng.

Chỉ có cha Cố là dường như không biết gì về tình hình trên bàn, hăng hái ăn hai cái tiểu long bao gạch cua. Ăn một lúc, không thấy ai nói gì ông ấy lại thấy hơi chán, bắt đầu tự lẩm bẩm: “Chà, nước tiểu long bao gạch cua này có vị thanh không ngấy, đặc sệt nhưng không nhiều dầu mỡ, mùi vị rất ngon, đúng là không tệ”

Người nhà họ Cố cúi đầu ăn, như thể không nghe thấy.

Thấy không ai lên tiếng, cha Cố có chút không vui. Nheo mắt nhìn xung quanh, ông ấy đương nhiên không dám gây hấn với mẹ Cố, về phía con trai thì xưa nay không quan tâm ông ấy nói gì, nhưng về phía con dâu, lại rất để bụng lời nói của cha chồng? Duỗi thẳng lưng một chút, ông ấy cố hết sức để mở đôi nhỏ của mình, nhìn chằm chằm vào tiểu long bao gạch cua trong bát của Thẩm Vãn, cực kỳ không hài lòng nói: “Nhưng dẫu sao thì tiểu long bao gạch cua là tính hàn, con dâu à, con chớ trách cha chồng ta đây lắm miệng, phụ nữ các con đừng ăn nhiều đồ có tính hàn, chuyện này với con nối dõi…”

Chưa dứt lời, đôi đũa của mẹ Cố đã bay lên đầu cha Cố.

“Biết lắm miệng rồi thì còn không mau im miệng! Từ sáng đến tối, ngoại trừ suy nghĩ đến những chuyện vớ vẩn đâu đâu, ông không thể suy nghĩ tìm việc nghiêm túc để làm à? Lấy ông, đúng là đôi mắt xinh đẹp của ta đã bị mù!”

Cha Cố đột nhiên bị trách cứ thì sợ ngây người, ông ấy mò mẫm tháo chiếc đũa trên đầu xuống, không thể tin được nói: “Chuyện quái gì đang xảy ra với ta vậy? Ta… lẽ nào trong cái nhà này cũng không cho ông đây nói một câu sao?”

“Cái ông này…”

“Mẫu thân!” Cố Lập Hiên ngẩng đầu nhìn người mẫu thân nóng nảy của mình, hít một hơi thật sâu, có chút mất hứng nói: “Đừng tranh cãi với phụ thân nữa…”

Mẹ Cố lập tức giống như quả cà tím bị sương mai, ngậm miệng im lặng không nói.

Cha Cố nhìn con trai vừa định nói, mẹ Cố bên cạnh thì đã héo rũ, ông ấy lập tức như gà trống chiến thắng, tinh thần lập tức phấn chấn lại: “Hiên nhi, cha biết con là người hiểu lý lẽ nhất trong cái nhà này! Con nói thử xem, cha còn không phải là vì suy nghĩ cho cái nhà này sao? Các con thành thân đã ba năm rồi, cũng không có nhất nhi bán nữ*, cũng không nghĩ xem bên ngoài nói nhà họ Cố chúng ta như thế nào? Những lời bẩn thỉu đó ta cũng không đành lòng nói cho các con nghe, dù sao mỗi lần ta nghe được, về nhà đều tức đến muốn thắt cổ! Con dâu ơi, ở đây với tư cách là một người cha, ta không thể không nói vài lời với con, nhà họ Cố chúng ta hiền lành, cho dù ba năm qua con không gây ra chuyện gì, chúng ta cũng không bắt con làm gì đúng không? Nhưng nhà họ Cố ta ba đời chỉ có một con trai, con dâu con cũng nên thông cảm cho tướng công của con, không thể bắt không cho nó nạp thiếp được…”

*一儿半女 (Nhất nhi bán nữ): 1. Tư tưởng trọng nam khinh nữ, cho rằng con gái cũng không phải hoàn toàn thuộc về mình, sớm muộn phải lập gia đình, cho nên chỉ tính là một nửa. 2. Cũng có nghĩa là con trai con gái không nhiểu, nhưng ít nhất cũng đủ để duy trì nhanh khói. 3. Ý chỉ nhiều con trai ít con gái. 4. Không có con cái

Chưa kịp nói xong, mẹ Cố đã túm lấy cái nắp lồng trên bàn, đội lên đầu ông ấy.

“Bà, lão thất phụ bà! Bà tưởng là ông đây không dám động đến bà thật à?!”

*老匹妇 (Là người đàn bà hèn mọn theo quan niệm phong kiến).

“Đánh, ông đánh đi! Có phải ông sớm đã thấy lão thất phụ này chướng mắt, vậy hôm nay ông dứt khoát đánh chết ta luôn đi, cho dù sau này ông có khua chiêng gõ trống nạp mười phòng tám phòng tiểu thiếp, cũng không có ai cản đường ông!”

“Bà nói bậy bạ gì đó! Rõ ràng ta đang nói chuyện của phu thê Hiên nhi bọn nó, sao tới miệng bà thì lại thành ta muốn nạp thiếp?”

“Chuyện của phu thê Hiên nhi thì liên quan gì đến ông? Nhàn rỗi sinh bệnh, ông cứ ăn no rồi làm chuyện thừa thãi! Ông đi hỏi thăm một vòng trong thành Biện Kinh này xem, hỏi xem có cha chồng nhà nào can thiệp vào chuyện gia đình của con dâu không? Uổng cho ông cả ngày tự cho mình là cử nhân lão gia, cả ngày có thể làm chút việc ra hồn không?”

“Ai ya! Bà nói thì cứ nói đi, đánh ta làm gì!”

“Ta là đánh lão thất phu không biết điều nhà ông!”

“Ối, đau…”

Thẩm Vãn kinh ngạc nhìn vào chiếc ghế trống bên cạnh, trong đầu nhớ lại bộ dáng chật vật loạng choạng chạy trối chết của Cố Lập Hiên, nhất thời lòng như bị đổ axit, chua xót khó chịu.

Nếu có thể nhận một đứa trẻ làm con thừa tự thì tốt rồi…

Ý nghĩ đó lại lóe lên trong đầu nàng một lần nữa, nhưng ánh mắt lại nhìn lướt qua mẹ Cố đang đuổi đánh cha Cố, ngọn lửa dâng lên trong suy nghĩ giống như bị ai đó tạt nước, bỗng chốc bị dập tắt sạch sẽ.

Dòng họ nhà họ Cố này thuộc nhà họ Cố ở Lũng Tây, cũng là danh môn vọng tộc số một số hai ở địa phương, tuy nhiên trong đại gia tộc cũng có nhiều lục đục, mẹ chồng nàng lại là người có tính tranh cường háo thắng. Năm đó trong lúc tức giận đã xúi giục cha Cố rời khỏi tộc tự mình ra ngoài lang bạt, vừa đi là đã mười mấy năm. Bây giờ, nếu muốn bà ấy trở về Lũng Tây hạ mình cầu xin người trong tộc chuyện muốn nhận con thừa tự, chỉ sợ chuyện này còn khó chịu hơn là giết bà ấy.

Hơn nữa, nếu thật sự muốn nhận con thừa tự… ánh mắt Thẩm Vãn lập tức ảm đạm, lúc đó sợ là bệnh kín của tướng công nàng sẽ không thể che giấu được nữa, đến lúc đó hàng xóm láng giềng sẽ nhìn hắn thế nào? Đồng liêu trên quan trường sẽ nhìn hắn thế nào? Hắn sẽ đối phó với những ánh mắt khác nhau và những lời nói khó chịu xung quanh như thế nào?