Sau khi tiễn đại phu đi, mẹ Cố đến cạnh giường của Thẩm Vãn, trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy và khó chịu khi thấy nàng im lặng nằm tựa vào giường, một bên má bị sưng tấy lên, khuôn mặt trắng nõn bầm tím một mảng trông rất đáng sợ, khóe mắt bên kia còn bị quẹt một đường, dù đã bôi thuốc nhưng vẫn còn rướm máu.
Bà cúi người kéo góc chăn của nàng lên, nhẹ nhàng an ủi: “Vãn nương, con đừng buồn, Lưu đại phu cũng đã nói vừa rồi con tức giận quá mức nên mới phun ra máu bầm, phun ra máu cũng tốt chứ nếu không cứ giữ cơn giận trong lòng sẽ làm tổn thương đến cơ thể. Còn vết thương trên mặt thì con đừng lo, mẹ nhất định sẽ tìm thuốc tốt ở khắp thành Biện Kinh này để chữa cho con, chắc chắn sẽ không để lại bất kỳ vết sẹo nào trên gương mặt của con.”
Thẩm Vãn nhắm mắt lại, trên gương mặt lộ ra sự yếu ớt và mệt mỏi nhưng lại không có biểu cảm gì.
“Vãn nương à, chuyện hôm nay…”
“Mẹ.” Thẩm Vãn đột nhiên lên tiếng, đôi môi nứt nẻ mấp máy, giọng nói khàn khàn yếu ớt: “Con mệt rồi.”
Mẹ Cố hoảng hốt nhìn Thẩm Vãn nhưng thấy nàng vẫn nhắm mắt, dáng vẻ mệt mỏi không muốn nói gì, trong lòng lập tức cảm thấy hơi hụt hẫng.
“Vậy… Vãn nương con hãy nghỉ ngơi cho tốt đi, đợi vài hôm vết thương của con đỡ hơn thì mẹ sẽ giải thích cho con hiểu.” Mẹ Cố nói xong, cẩn thận thả màn giường cho nàng, nhẹ nhàng cẩn thận rời khỏi phòng ngủ và đóng cửa lại.
Tiếng mẹ Cố dặn dò hạ nhân bên ngoài loáng thoáng truyền vào trong, Thẩm Vãn mở mắt, ngơ ngác nhìn chóp màn mờ ảo trong bóng tối.
Từ giây phút Cố Lập Hiên xông vào vung tay đánh nàng, nàng đã không cần bất kỳ lời giải thích nào nữa.
Đúng vậy, không cần nữa…
Động tĩnh chuyện ồn ào người ngã ngựa đổ đêm nay của nhà họ Cố đương nhiên không thể giấu được người có ý đồ.
Hôm nay, sau khi tạnh mưa thời tiết trở nên mát mẻ hơn một chút nên Ngu phu nhân đã mời một số quan quyến của Binh bộ cùng đi ngắm hoa. Trong lúc tán gẫu có nhắc tới chuyện phủ Cố chủ sự náo động ầm ĩ mấy ngày trước, nhất thời các phu nhân dường như có đề tài bàn tán, mồm năm miệng mười bắt đầu thảo luận.
“Ôi, sống tới từng tuổi này rồi ta chưa từng nghe qua có quan quyến nhà nào có thể vô liêm sỉ như vậy, không biết đã làm sai chuyện gì mà khiến cho Cố chủ sự kích động đến mức động tay như vậy, nghe nói bị đánh đến hộc máu.” Người nói chuyện là phu nhân của Binh bộ lang trung Vu Tu. Xưa nay Vu lang trung luôn không hợp với Cố Lập Hiên, bây giờ bắt được chuyện xấu của nhà họ, phu nhân của y làm sao không cười trên nỗi đau của người khác cho được? Đây cũng là câu đầu tiên bà ta nói, lúc nói chuyện này khuôn mặt bà ta sáng bừng bừng.
Lưu nương tử của Binh bộ lệnh sử hơi không đành lòng nói: “Dù có thế nào đi nữa thì cũng không nên động tay. Đường đường là một người đàn ông lại đi động tay động chân với một người phụ nữ tay trói gà không chặt, nói cho cùng là rất quá đáng.”
Nương tử của Khố bộ chủ sự cười khẩy: “Nương tử nhà họ Lưu, ngươi đừng đặt ý tốt không đúng chỗ mà đi thương cảm cho nương tử nhà họ Cố, không biết chừng là nàng ta đáng bị như vậy. Nhưng ta nghe nói, nương tử nhà họ Cố ngang ngược ương ngạnh, vào phủ đã ba năm bụng không có động tĩnh gì thì thôi còn nhất quyết dùng cái chết để đe doạ không cho Cố chủ sự nạp thiếp. Cố chủ sự tức giận, không nhịn được nên mới ra tay đánh.”
Nương tử của Chức phương chủ sự ngạc nhiên: “Chuyện này ngươi nghe từ ai vậy?”
Ngu phu nhân cũng ngạc nhiên nhìn bà ta.
Nương tử của Khố bộ chủ sự đắc ý nói: “Là lang quân nhà ta kể cho ta nghe đó. Hôm trước lang quân nhà ta cùng uống rượu với Cố chủ sự, Cố chủ sự phiền muộn trong lòng nên nói thêm vài lời. Nương tử nhà họ Lưu à, chẳng phải lang quân nhà ngươi cũng có mặt ở đó sao, lẽ nào khi về nhà không nói với ngươi sao?”
Nương tử của Binh bộ lệnh sử cười ngượng ngùng. Đương nhiên là có nói cho nàng nghe, nhưng lang quân nhà nàng cũng nói, dù sao cũng liên quan đến chuyện riêng của người ta, không thể nói ra được.
Nương tử của Chức phương chủ sự ý vị sâu xa nói: “Thì ra còn có chuyện như vậy, vậy cũng có lý. Tục ngữ có câu: “Họa hổ họa bì nan họa cốt, biết người, biết mặt không biết lòng.” Thường ngày thấy nương tử nhà họ Cố mỏng manh yếu đuối còn tưởng là người đức hạnh và tốt bụng, không ngờ sau lưng lại là người đố kỵ ngang ngược. Ba năm không có động tĩnh gì, nhà chồng không ép nàng ta xin phu quân lị dị là đã vô cùng nhân từ rồi, nhưng nàng ta lại không chịu nhượng bộ cũng không giữ lại một con đường lui, chẳng lẽ muốn để nhà họ Cố tuyệt hậu sao? Luôn nói Cố chủ sự trước giờ lễ độ nhã nhặn, nhưng bây giờ bị ép đến quên luôn lời của thánh nhân đã nói mà ngang ngược như thôn phụ dưới quê, có thể hình dung được nương tử nhà hắn đã ép thành cái dạng gì?”
Mấy ngày gần đây, tin tức về chuyện nhà của Cố chủ sự đã được truyền đi rộng rãi trong Binh bộ, tin chắc là nó đã truyền đến tai quan trên. Vốn dĩ chuyện riêng tư này không đáng để tâm, dù sao cũng không có nhà nào luôn sóng yên biển lặng, khó tránh khỏi có lúc thăng trầm. Nhưng không thể không nói, gần đây Cố chủ sự đang rất nổi trội khiến cho nhiều người ngứa mắt, bị người có mưu đồ bất chính châm dầu vào lửa nên chuyện này vẫn kéo dài đến mấy ngày.
Nương tử của Chức phương chủ sự mỉm cười khó hiểu, trong đó đương nhiên cũng có bút tích của lang quân nhà nàng. Cách đây vài ngày, Binh bộ viên ngoại lang xin từ chức về quê chịu tang, không biết có bao nhiêu chủ sự đang lăm le vị trí còn trống đó, nhưng ngoài lang quân nhà họ thì người có khả năng đảm nhận vị trí đó nhất chính là Cố chủ sự.
Lang quân nhà nàng ta vẫn đang lo không bắt được nhược điểm của Cố chủ sự, thật khéo nhà họ Cố lại xảy ra chuyện như thế này, tuy không phải chuyện gì to tát nhưng lọt vào tai quan trên khó tránh khỏi để lại ấn tượng trị gia không nghiêm, chẳng phải có câu nói: “Việc nhỏ không làm thì sao có thể làm được việc lớn?” Quan viên coi trọng nhất là danh tiếng, huống chi vào thời điểm quan trọng khi thăng chức, một sai sót nhỏ nhất cũng có thể chặt đứt cơ hội thăng tiến.
Ngày hôm sau, khi Ngu phu nhân đang trò chuyện với Tần ma ma đã kể cho Tần ma ma nghe tin tức mình nghe được.
Ngu phu nhân cảm khái nói: “Dù sao thì tuổi trẻ khỏe mạnh, nếu lang quân muốn nạp thiếp thì cứ để hắn nạp, dù sao cũng chỉ là một món đồ chơi, cũng không lay chuyển được vị trí chính thất của nàng, sống hay chết còn không phải nằm trong lòng bàn tay nàng sao? Bây giờ thì hay rồi làm ầm ĩ đến mức này, khiến bản thân mất mặt không nói, người khác nhìn vào cũng chỉ nói đó là lỗi của nàng.”
Tần ma ma cười khẩy không tỏ rõ ý kiến, liên can trong đó người ngoài không biết nhưng bà ta biết rất rõ. E là ngày đó mẹ Cố đã nói thẳng với Cố chủ sự, nhưng không biết là do Vãn nương không chịu hay là do Cố chủ sự căm ghét mới để nàng phải chịu tai bay vạ gió như vậy.
Lơ đãng nhấp vài ngụm trà, Tần ma ma càng nghĩ chân mày càng nhíu chặt, gương mặt vốn không thân thiện, bây giờ trông càng nghiêm nghị hơn.
Ngu phu nhân nhìn mà lòng run lên, cẩn thận hỏi: “Ma ma, là trà không hợp khẩu vị sao? Hay là đổi sang Vũ Tiền Long Tĩnh cho người nhé?”
Tần ma ma xua tay ý bảo không cần, nhưng dì vẫn cau mày suy tư một lúc, sau đó dường như đã hạ quyết tâm nói: “Hôm khác ngươi hẹn nương tử nhà họ Cố để nhìn nàng lại lần nữa.”
Ngu phu nhân chỉ nghĩ rằng Tần ma ma lo lắng cho vết thương của Thẩm Vãn nên lập tức đáp lại, trong lòng cũng dự tính đợi ba hai ngày nữa sẽ đi mời, đến lúc đó vết thương trên mặt nàng có lẽ cũng gần khỏi hẳn, như vậy cũng sẽ khiến nàng bớt khó xử hơn.
Trong quan thự* Binh bộ, hôm nay tan ca, Cố Lập Hiên vừa bước từ thiên điện ra đã gặp phải Hoắc hầu gia vừa rời khỏi chủ điện.
*Quan thự (官署): Cơ quan chính phủ ngày xưa.Tuy tình cờ gặp từ xa nhưng cũng không thể né tránh, Cố Lập Hiên chỉ có thể dũng cảm đi tới trước mặt hắn, chắp tay hành lễ chào hỏi.
Hoắc Ân dừng lại cách hắn vài bước, trầm mặt từ trên cao nhìn hắn vài lần, sau đó thu hồi ánh mắt, sải bước đi lướt qua hắn.
Nhìn dáng vẻ cẩn trọng luống cuống của hắn, còn tưởng chỉ là kẻ hèn nhát, không ngờ lại là kẻ khôn nhà dại chợ*.
*Gốc là 窝里横, một từ mạng chỉ kiểu người rất tốt bụng, ngoan ngoãn, hiền lành trước mặt người ngoài, nhưng với những người thân trong gia đình thì họ lại có một bộ mặt hoàn toàn khác – ngỗ nghịch, hung hãn, ngang ngược, không chịu nghe lời ai.(Nguồn: Truyện dưới mái hiên của nhà allin)Chờ người đi rồi, Cố Lập Hiên mới mạnh mẽ hít thở vài hơi, khoảnh khắc Hoắc hầu gia dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn thực sự khiến lòng bàn chân của hắn mềm nhũn ra.
Đã mấy ngày Cố Lập Hiên không về nhà, Thẩm Vãn không biết và cũng không muốn biết những đêm này hắn ngủ ở đâu.
Mẹ Cố nhìn Thẩm Vãn thờ ơ chẳng quan tâm giống như đã chết lòng khiến bà càng đứng ngồi không yên. Vốn định mấy hôm nay sẽ kể hết toàn bộ câu chuyện nhưng không hiểu sao chỉ cần đối diện với Thẩm Vãn thì bà lại không thể thốt ra được một lời nào.
Mẹ Cố u sầu ngày đêm không biết nên mở lời như thế nào, mà Cố Lập Hiên ở bên ngoài đã mất ăn mất ngủ mấy ngày nay.
Mấy ngày nay hắn không đi đâu khác, tình cờ cũng ở tại quán trọ Như Ý này.
Hắn ở lại đây trong lòng tràn đầy thù hận và có ác ý cực kỳ lớn đối với Cố Lập Doãn. Trong lòng mang theo nhiều ác niệm, hắn ở quán trọ này đợi từ ngày này qua ngày khác, cuối cùng có một ngày, hắn đã gặp được người được gọi là đường đệ trong tộc của hắn trong lời của mẫu thân đã nói.
Khoảnh khắc hắn thực sự nhìn thấy người đó thì lại nhát gan.
Y mặc một bộ y phục màu xanh lục, phong thái nhã nhặn, cư xử nho nhã lễ độ, Cố Lập Doãn là một chàng thiếu niên khôi ngô còn có vài phần khí phách thư sinh. Trong lúc bàng hoàng, hắn thiếu chút nữa tưởng mình bị ảo giác, vậy mà lại nhìn thấy dáng vẻ hăm hở phấn chấn của hắn khi trước.
Cố Lập Doãn thực sự rất giống hắn năm đó.
Mỗi đêm, hắn đều ngồi một mình ở trung tâm tầng dưới rất lâu, cho đến khi tiểu nhị trong quán trọ đến khẽ thúc giục thì hắn mới thất thểu lên lầu trở về phòng giống như du hồn.
Sau khi về phòng cũng không tài nào ngủ được, nhớ đến khí phách thư sinh của đường đệ, nghĩ đến mai này y đỗ đạt xuân phong đắc ý mã đề tật*, lại nghĩ đến khuôn mặt đắc thắng của y trong yến tiệc, hắn cúi xuống nhìn đôi bàn tay đang run rẩy của mình, nhớ đến dáng vẻ vặn vẹo hung bạo của bản thân, nhớ đến sự ghen ghét, hẹp hòi, nóng nảy, nghi ngờ, thờ ơ và u am… của hắn
*春风得意马蹄疾: Ý chỉ sau khi đỗ tiến, cưỡi ngựa đi trong mùa xuân, chỉ trong một ngày đã ngắm được toàn cảnh đông kinh Tràng an. Chỉ con đường thăng quan tiến chức thuận lợi, hanh thông. Câu này nằm trong bài thơ “Đăng khoa hậu” của nhà thơ Mạnh Giao.Trong lòng hắn dâng lên một sự bi thương khó hiểu.
Tại sao chỉ qua vài năm mà hắn dường như đã thay đổi thành một con người khác?
Hắn của trước kia, cũng hăng hái, cởi mở và thẳng thắn giống như vậy.
Rốt cuộc là đã sai ở đâu?
Sao hắn có thể… khiến bản thân trở nên xấu xa như vậy?