Thẩm Vãn nhớ lại ngày ấy Tần ma ma nhìn nàng có gì đó là lạ nhưng cụ thể là lạ như thế nào thì nàng lại không thể nói rõ, hình như có một chút khiếp sợ không thể tin được, cũng hơi bừng tỉnh khi biết trước tương lai của nàng và cũng có một chút thương xót…
Bàn tay đang đan lạc tử dừng lại, nàng nghi ngờ, chẳng lẽ sắp tới có chuyện gì không may đang chờ nàng sao?
Mí mắt của Thẩm Vãn giật giật vài cái, không lẽ Tần ma ma đã biết chuyện gì rồi sao? Lẽ nào tướng công nàng… thật sự đã ngoại tình?
Càng nghĩ càng khả nghi, sắc mặt Thẩm Vãn lập tức tái xanh, ngón tay nắm chặt lạc tử đang đan dang dở, nàng càng hạ quyết tâm, tối nay dù thế nào cũng phải moi được gì đó từ miệng Cố Lập Hiên. Hắn làm mặt lạnh, lời mặn lời nhạt với nàng, thậm chí còn phớt lờ nàng, mấy chuyện này nàng đều có thể tha thứ được, nhưng nàng không thể chịu đựng được việc hắn có người phụ nữ khác, bởi vì đây là sự sỉ nhục lớn nhất đối với tình cảm của nàng giành cho hắn. Cho dù chỉ là có suy nghĩ ngoại tình cũng không được.
Hiếm khi thấy hôm nay Cố Lập Hiên không xã giao, vì vậy hắn đã về nhà sớm sau khi tan làm.
Sau khi cả nhà ăn tối xong, cha Cố ra ngoài đi dạo như thường lệ, kể từ ngày ông ấy gây ra đại họa tất nhiên mẹ Cố sẽ không dám để cho ông ấy ra ngoài một mình nữa, mỗi lần ông ấy ra ngoài đều để Phúc bá đi cùng, một khi cha Cố chứng nào tật nấy thì sẽ cương quyết kéo ông ấy về nhà.
Tuy Cha Cố bất mãn nhưng cũng không dám thách thức giới hạn của mẹ Cố, dù sao cũng có thể ra ngoài uống rượu, tốt hơn ở nhà chịu đựng sự uất nghẹn.
Thẩm Vãn ăn xong bữa tối này trong sự dày vò.
Sau khi nàng buông đũa và thu dọn bàn, cha Cố cũng đã ra ngoài, Thẩm Vãn liền trấn tĩnh, khẽ cắn môi vừa định kéo Cố Lập Hiên về phòng, nhưng mẹ Cố đã gọi hắn lại trước.
Mẹ Cố chỉ giải thích qua loa với Thẩm Vãn, nói rằng bà có chuyện muốn nói rõ với Cố Lập Hiên nên bảo nàng về phòng trước, sau đó liền vội vàng kéo Cố Lập Hiên ra khỏi sảnh, đi đến sương phòng phía đông.
Thẩm Vãn thất thần trở về phòng ngủ cũng không kêu Xuân Đào thắp đèn, nàng chỉ ngơ ngẩn ngồi ở bên cửa sổ nhìn chằm chằm sương phòng phía đông thông qua cánh cửa.
Gần tối, tiếng côn trùng kêu ngày càng nhiều, nghe xong không rõ tại sao cảm thấy bứt rứt khó chịu.
Thẩm Vãn không ngừng nghĩ, mẹ Cố gọi riêng một mình Cố Lập Hiên rốt cuộc là muốn nói chuyện gì? Chuyện về cái nhà này còn có chuyện gì mà nàng không được nghe sao?
Nếu là chuyện mà nàng không được nghe, lẽ nào là Cố Lập Hiên làm chuyện gì có lỗi với nàng? Đúng vậy, chắc chắn là như vậy.
Chuyện này rêu rao đến mức ngay cả mẹ Cố cũng biết, duy chỉ có nàng là không hay biết gì…
Đợi khi nào hắn về, nếu hắn sống chết không chịu thừa nhận thì nàng phải làm sao?
Nếu hắn thẳng thắn thừa nhận… thì thế nào?
Thẩm Vãn bỗng đau đớn rồi thu hồi ánh mắt.
Giờ khắc này, nàng lại không có can đảm để nghĩ tiếp nữa.
Thẩm Vãn bên này thì đang nghĩ ngợi lung tung nhưng không hề biết mẹ Cố bên kia lại có một âm mưu khác.
Cố Lập Hiên bị mẹ Cố kéo đến cũng hơi ngạc nhiên, từ khi Vãn nương vào phủ, thời gian hai mẹ con họ tâm sự riêng ít dần đi, cho dù có chuyện muốn nói với hắn đi nữa thì phần lớn đều có mặt Vãn nương ở đó.
Hiếm khi nào hai mẹ con nói chuyện riêng như hôm nay, Cố Lập Hiên không khỏi suy đoán trong lòng, cũng không biết mẫu thân gọi riêng hắn là muốn nói chuyện gì. Chẳng lẽ Vãn nương phàn nàn với mẫu thân, trách dạo gần đây hắn lạnh nhạt nàng nên muốn mẫu thân gây áp lực với hắn?
Trong lòng Cố Lập Hiên lập tức cảm thấy hơi bất mãn với Thẩm Vãn, biết rõ vào hè cơ thể của mẫu thân không được thoải mái mà còn nói chuyện của họ ra để khiến cho mẫu thân bận tâm, thật đúng là không có chừng mực.
Tuy trong lòng hắn phỏng đoán như vậy, nhưng Cố Lập Hiên vẫn hỏi: “Hôm nay mẹ gọi một mình con đến đây không biết là muốn bàn bạc chuyện gì?”
Mẹ Cố ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ kĩ được chạm trổ sơn son thiếp vàng, hai mắt hơi rũ nhìn chằm chằm vào hoa văn trên án kỷ ở phía trước, không biết là nhìn đến mể mẩn hay là đang suy nghĩ không biết nên mở lời như thế nào, hồi lâu vẫn chưa lên tiếng.
Đợi khá lâu mẹ Cố cũng lên tiếng nói rõ, Cố Lập Hiên không khỏi nhíu mày, lại hỏi: “Mẹ? Chẳng lẽ mẹ có chuyện gì khó nói sao?”
Mẹ Cố hít một hơi thật sâu, đây là điều bà vẫn luôn suy nghĩ mãi, là lối thoát tốt nhất cho Lập Hiên và hương hỏa nhà họ Cố, thế nên bà không thể chần chừ thêm nữa. Dẫu có khó nói ra, dẫu… Lập Hiên khó chấp nhận thì bà cũng phải nói ra ưu và nhược điểm với hắn, đây là cơ hội khó có được, thiên thời địa lợi mà ông trời đã ban cho nhà họ. Nếu bỏ lỡ lần này e là rất khó tìm được cơ hội tốt như vậy, mà nhà họ Cố bọn họ cũng không đợi được nữa, ba năm không sinh đã làm người ta để ý rồi, nếu thêm mấy năm nữa vẫn không có động tĩnh gì chỉ sợ nhà họ Cố sẽ càng khó xử hơn.
Mẹ Cố mới nói không đến hai nén hương thì sương phòng phía đông đã truyền đến tiếng gầm giận dữ của Cố Lập Hiên. Sau đó hắn đóng sầm cửa bước ra ngoài, mặc kệ tiếng la hét lo lắng của mẹ Cố phía sau, quay người tức giận lao vào phòng ngủ, ôm nắm đấm giận dữ hướng về phía Thẩm Vãn đang ở trước cửa sổ.
Lúc này khuôn mặt hắn vặn vẹo, đôi mắt đỏ lừ trông khủng bố như muốn ăn tươi nuốt sống người ta. Thẩm Vãn chưa từng thấy hắn như thế cũng bị giật mình, nàng còn chưa kịp bình tĩnh lại thì Cố Lập Hiên đã vọt tới trước mặt nàng, giơ tay lên tát một cái khiến nàng và chiếc ghế ngã xuống đất.
“Tiện nhân!!” Cố Lập Hiên nghiến răng nghiến lợi gầm lên, lúc này toàn thân không khống chế được sự run rẩy, lúc này sự nhục nhã cùng hận ý tràn ngập sắp thiêu rụi hắn.
Mẹ Cố vội vàng chạy đến sợ hãi hét lên, lập tức quát mắng to tiếng để bọn hạ nhân xung quanh bị sợ hãi rời đi và cách xa căn phòng, nếu ai dám đến gần sẽ lập tức đem đi bán ngay.
Đầu Thẩm Vãn ong ong, hồi lâu chưa kịp hoàn hồn, trong lúc bị ngã khóe mắt nàng va vào góc bàn nên hơi nhức, nàng đưa tay lên lau thấy trước mắt toàn là máu đỏ.
Hai mắt Cố Lập Hiên cũng đỏ như máu, lúc này hắn muốn phát điên, hét to, đập phá, thậm chí muốn đánh người, giết người! Không có nơi nào để trút bỏ sự tức giận và hận thù của mình, hắn chỉ có thể nhìn người phụ nữ trước mặt, tất cả những nhục nhã mà hắn phải chịu hôm nay đều do người phụ nữ này mang đến!
Hắn nắm chặt nắm tay muốn tiến lên trước, mẹ Cố giật mình vội ôm chặt hắn từ phía sau, hét lên: “Làm gì vậy! Con nhất quyết muốn gây chuyện để mọi người đều biết hay sao? Hơn nữa chuyện này là ý của mẹ, không liên quan gì tới nương tử của con cả, con bé không biết gì hết!”
Một câu mọi người đều biết cuối cùng cũng khiến hắn bình tĩnh lại trong giây lát.
Cố Lập Hiên nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Thẩm Vãn, hắn hít sâu hai hơi rồi giận dữ gầm lên nhưng cuối cùng cũng nhỏ giọng: “Ta biết ngay mà, ta biết sớm muộn gì ngươi cũng không chịu được! Đồ tiện nhân! Ngươi không chịu được! Uổng công ta ngoan ngoãn phục tùng ngươi, cuối cùng ngươi vẫn bỏ ta mà đi! Tiện nhân! Tiện nhân!”
Toàn thân Thẩm Vãn run rẩy, cả người đều tê dại, tay chân nhũn ra ngã xuống đất không đứng dậy được. Những chửi rủa độc ác như những chiếc đinh sắc nhọn khoan sâu vào tâm trí nàng không sót từ nào. Nàng run rẩy sờ soạng, giây phút này trong đầu nàng trống rỗng, nàng chỉ muốn tìm một con dao rồi lao tới đồng quy vu tận với hắn!
Mẹ Cố thấy nàng có dấu hiệu điên loạn cũng sợ hãi, vội vàng an ủi: “Con đừng nói gì, đừng nói gì cả, chuyện hôm nay là do mẹ sai, mẹ có lỗi với con. Nếu con không muốn thì thôi mẹ sẽ không bao giờ nhắc tới, sẽ bao giờ nhắc tới nữa…”
Cố Lập Hiên tức giận trừng mắt, vẫn cắn răng nói trong sự thù hận: “Ai cũng coi thường ta, đúng, là ta vô dụng làm liên lụy nhà họ Cố, liên lụy các người, khiến các ngươi hổ thẹn! Từ nay về sau các người cứ coi như ta đã chết rồi, đừng hòng sỉ nhục ta như vậy!” Nói xong hắn đẩy tay mẹ Cố một cách tàn bạo rồi lao ra khỏi nhà với vẻ tức giận.
“Lập Hiên ——” Mẹ Cố ở phía sau gào khóc rồi hét lớn: “Song Thọ! Song Thọ! Ngươi mau đuổi theo thiếu gia ——”
Song Thọ ở bên ngoài lớn tiếng đáp lại, theo sau là tiếng bước chân vội vã ngày càng xa.
Mẹ Cố khóc một hồi bỗng chợt nhớ tới Thẩm Vãn trong phòng đành vội giơ tay áo lau mặt qua loa, quay người vội vàng đi vào phòng.
Lúc này Thẩm Vãn ngã xuống đất, khóe mắt chảy máu không ngừng trông như huyết lệ, bộ dạng thảm hại đến rợn người, dọa mẹ Cố sợ chết khiếp.
“Vãn nương!”
Mẹ Cố gần như lao tới đỡ nàng dậy, Thẩm Vãn hơi di chuyển một tí đã cảm thấy đầu choáng mắt hoa, nàng cảm thấy hơi buồn nôn, lập tức nghiêng người nôn ra máu.
Mẹ Cố sửng sốt, sau đó kinh hãi hét lên: “Người đâu mau tới đây ——”
Lại nói đến Cố Lập Hiên bỏ nhà ra đi, hắn lang thang khắp thành Biện Kinh như du hồn, đi một hồi lại vô tình đi đến quán trọ Như Ý, đứng trước cửa nhìn thẳng vào cửa lớn quán trọ.
Lời nói của mẹ Cố lại văng vẳng bên tai hắn ——
Lập Doãn vừa kịp vào kinh đi thi, cho dù ở trong phủ của chúng ta cũng là chuyện bình thường, người ngoài sẽ không nghi ngờ gì cả…
Con chỉ cần nhẫn nhịn cho qua là được, chỉ cần Vãn nương có thể mang thai thì đó chính là cốt nhục của nhà họ Cố, con có người nối dõi, nhà họ Cố cũng có người duy trì hương khói…
Lập Doãn là người đi thi nên rất coi trọng danh tiếng, sợ ảnh hưởng đến khoa cử nên sẽ là người kín miệng hơn cả chúng ta, thế nên việc này cũng dễ dấu, cũng coi như là ổn thỏa…
Kết hôn ba năm vẫn không có động tĩnh gì, hàng xóm láng giềng và quan quyến đều âm thầm nghị luận, thêm mấy năm nữa nên lấy cớ gì để giải thích…
“Không phải là chưa tính đến việc nhận con thừa tự, nhưng Lập Hiên à, con đã từng nghĩ tới chưa, một khi nhà họ Cố chúng ta đi theo con đường nhận con thừa tự thì chuyện của con sẽ không thể che giấu được nữa… Con có thể chịu được sự giễu cợt của các đồng liêu khác không?”
Trước mắt đột nhiên xuất hiện cảnh tượng chú cháu Vu lang trung xì xào bàn tán cười nhạo hắn bất lực khiến Cố Lập Hiên rùng mình, trong nháy mắt hắn đột nhiên cảm thấy sự sỉ nhục Thẩm Vãn mang đến cho hắn còn dễ chịu hơn so với sự châm biếm và những lời nói bóng gió của đám đồng liêu kia.