(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 481




Editor: Đào Tử

_____________________________

Chuyện hạnh phúc nhất khi đánh tổ đội là cái gì?

Đồng đội thần thì đánh bở hơi tai, đồng đội heo thì tụ tập kéo chân mình về phía địch nhân!

Diêm Hỏa La và đồng minh không tính là đồng đội heo, nhưng gặp đối thủ thích bạo lực mở đường cũng hết cách.

Một mồi lửa ba người Bùi Diệp đốt ấy, cũng gõ hồi chuông cảnh báo sự xuống dốc của Diêm Hỏa La, chiến sự liên tiếp thất bại, lại thêm trong nước mâu thuẫn càng ác liệt, lờ mờ khiến đại vương Diêm Hỏa La đang tuổi tráng niên không chịu đựng nổi.

Tin tức tốt không thấy mấy cái, tin tức xấu từng cái nối tiếp nhau.

Thanh âm hòa đàm trong nước cũng chầm chậm vang dội.

Đại vương Diêm Hỏa La cả giận nói: "Một đám tầm mắt thiển cận ngu xuẩn, đáng đời cả đời bị vây ở đất nghèo ăn cỏ."

Là ai dẫn dắt bọn họ có cuộc sống xa hoa phú quý như bây giờ?

Đồ sói mắt trắng ánh mắt nông cạn!

Phụ tá nói: "Đại vương chớ giận, không đáng vì bọn họ thương thân."

Đại vương Diêm Hỏa La bĩu môi: "Bọn họ quỳ gối trước Triều Hạ quen rồi! Năm đó bị Thế Tông đánh sợ mất mật, một hai đời người đều an phận núp ở đất nghèo. Một khi Triều Hạ yếu thế, bọn họ liền càn rỡ đắc ý. Triều Hạ có xu thế cường thịnh, bọn họ lại lập tức nhũn xương cốt."

Hắn vì Diêm Hỏa La, thời điểm thiếu niên đã dám ngụy trang, lấy thân phận giả đi cầu học ở thư viện Thiên Môn của Triều Hạ.

Bản lĩnh học được đều dùng để chấn hưng Diêm Hỏa La, dốc hết tâm huyết vì quốc gia.

Những tên quý tộc nằm hưởng phúc không kiếm sống kia thì làm cái gì?

Hôm nay lại dám đề nghị hòa đàm với Triều Hạ?

Hoà đàm cái gì?




Hòa đàm bán nước cầu sinh?

Vẫn chưa chiến bại đâu, còn hắn ở đây, đám người này coi hắn chết rồi sao?

Đại vương Diêm Hỏa La và một đám tâm phúc phái chủ chiến kiên trì muốn chiến.

Đây đối với một quốc gia am hiểu chinh chiến, theo nước mà cư lại không có đầy đủ đất cày, không khuếch trương ra ngoài chỉ có thể chết đói.

Bọn họ buộc phải khai chiến với Triều Hạ.

Vị trí địa lý quốc gia hố người, Diêm Hỏa La muốn nhúng chàm lãnh thổ rộng lớn hơn thì phải xử lý Triều Hạ.

Nếu không chỉ có thể từng bước xâm chiếm nước nhỏ xung quanh không có chất béo gì.

Mà hai ba năm nay Triều Hạ giống như có thần trợ, Phượng Gia quân vốn nên thối sạch rễ dục hỏa trùng sinh, mượn cớ khai chiến với Diêm Hỏa La, binh lực từ mười lăm vạn mở rộng đến bốn mươi lăm vạn, gần như chiếm năm phần binh lực của Triều Hạ. Chiến tranh lại thúc đẩy sản sinh mười mấy nhân tài có thể kể đến, bất luận là mưu trí hay là vũ lực đều có kẻ đáng chú ý, trong đó Đoàn Can Khải và Lê Thù xuất thân Nguyệt Lương nổi danh nhất.

Tướng lĩnh trẻ tuổi xuất hiện như măng mọc sau mưa, đền bù cực lớn cho quẫn cảnh đứt gãy thiếu thốn nhân tài trong quân đội Triều Hạ.

Diêm Hỏa La nhìn Triều Hạ gần như đã tái sinh từ đống tro tàn, tức giận đến hàm răng ngứa lên.

Má!

Thời Thế Tông chèn ép Diêm Hỏa La, khiến bọn họ co đầu rút cổ đến nơi bần hàn kéo dài hơi tàn, đến thời Nhu Ý đế cơ lại đè ép bọn họ...

Vất vả lắm những người này mới chết sạch, rank đồng quật cường nhiều năm trên hoàng vị không có tiến bộ, thời khắc mấu chốt lại bật hack.

Lần bật hack này còn là vô địch chiến trường, là loại âm mưu quỷ kế gì cũng không chống nổi.

Mười bước giết một người, ngàn dặm không lưu bóng thì từng gặp rồi, nhưng một bước giết trăm người, trăm bước giết vạn người có gặp chưa?

Đại vương Diêm Hỏa La đích thân thân chinh nhìn muốn mắng người.

Mặt hàng này so với Nhu Ý đế cơ năm đó còn khó giải quyết hơn!

Ai có thể ngờ Triều Hạ có xu hướng suy tàn lại dựa vào một sát thần chiến trường cứng rắn kéo cán cân chênh lệch lại!

Ha ha --

Bản thân Lê Thù cũng không nghĩ tới.

Có ai ngờ lời nói hùng hồn năm đó "Một bước giết trăm người, trăm bước giết vạn người" của Bùi Diệp lại là thật.

Dựa vào vũ lực vô đối, chỉ vỏn vẹn nửa năm liền thành tướng lĩnh dưới nguyên soái một cấp, hai người Lăng Triều làm phó tướng cho cô.

Nhất thời danh tiếng vô lượng.

Không ai đoán ra nguyên nhân chân chính Bùi Diệp bỏ công nhiều như vậy.

Nói trắng ra vẫn là công đức ép.

Dựa vào cần cù sưu tập mấy phụ kiện, rồi dựa vào nạp rút ao đủ phụ kiện còn lại, rốt cuộc gom góp đủ trang phục 【 Vinh vương đôn nhân đại uy hiển thánh 】.



"Tâm trạng Bùi tiên sinh rất tốt?"

Cũng không biết Vinh vương nghĩ thế nào, lần trước truyền chỉ xong không trở về, Hoàng đế cũng giống như quên vị đệ đệ này.

Đừng nhìn Vinh vương mù mắt, nhưng thủ đoạn nên có không ít, thường xuyên nghiên cứu cùng Lê Thù thảo luận phương án tác chiến, ánh nến trong lều đến đêm hôm khuya khoắt mới tắt.

Bùi Diệp không thường xuyên gặp y lắm, nhưng mỗi lần nhìn thấy Vinh vương, y đều mặc trường sam sương sắc, sạch sẽ không hợp với quân doanh.

Bùi Diệp cố gắng đè khóe miệng nhếch lên xuống.

"Rốt cuộc hoàn thành một cọc đại sự, dĩ nhiên tâm trạng vui vẻ rồi."

Vinh vương hiếu kỳ "Nhìn" về phía cô, ấm giọng nói: "Đại sự?"

Bùi Diệp nói: "Một việc chuẩn bị ba bốn năm, rốt cuộc hôm nay kết thúc mỹ mãn."

Cô cũng không tiếp tục nói cái trò chơi 【 Yêu và nuôi trẻ 】 này đơn giản mất não nữa.

Không có lá gan khỏe thì đừng đụng nó, cũng đụng không nổi, sẽ hư thận.

Vinh vương nói: "Dù chưa nghe hiểu, nhưng tiên sinh vui vẻ, tâm trạng Cô cũng tốt theo. Hiện tại tiên sinh muốn đi đâu đây?"

Bùi Diệp nói: "Đến võ đài, chia sẻ niềm vui với các binh sĩ."

Các binh sĩ: "..."

Cám ơn, bọn họ không muốn chia sẻ xíu nào.

Bọn họ không thấy vui sướng gì ngoài nắm đấm.

Vinh vương bị mù lại có thể chính xác đi theo Bùi Diệp, cũng không bị đá vụn trên đất làm trượt chân, khiến người ta không khỏi cảm khái người đàn ông này kiên nghị.

Một người mù có thể làm được việc không khác gì người thường, phải bỏ ra bao nhiêu vất vả phía sau?

"Vinh vương điện hạ có chính phục của Thân vương không?"

Vinh vương nghi ngờ nói: "Chính phục?"

"Miện phục."

Vinh vương cười nói: "Dĩ nhiên là có."

Bùi Diệp nói: "Khi nào mới mặc vào được?"

Vinh vương nhịn không được cười lên: "Miện phục khác thường phục, mặc vừa rườm rà vừa tốn thời gian, không phải dịp đặc thù thì không mặc."

Bùi Diệp tiếc nuối nói: "Nhưng ta muốn xem thử."

Vinh vương không hiểu ý nó, nhưng cũng thuận theo cô nói: "Với công huân của Bùi tiên sinh, nhất định có thể phong tước. Đợi sau này thành thần tử cùng triều, tiên sinh cũng có thể nhìn thấy dáng vẻ Cô mặc miện phục. Hôm nay muốn mặc cho tiên sinh xem cũng không được, bởi vì miện phục đặt ở phủ thân vương đô thành."

Bùi Diệp tiếc nuối thở dài.



Không sao --

Vinh vương mặc không thành, cô để A Tể mặc cho mình xem.

"Tể, tan làm rồi à, hôm nay công việc thế nào?"

A Tể hồi âm nói: "(*^▽^*) rất tốt nha."

Mặc dù công ty tiếp tục mất điện, mạch điện tới nay chưa sửa xong, tiền lương cũng chẳng cao bao nhiêu, đơn xin tăng lương còn bị bác bỏ, nhưng hoàn cảnh làm việc khiến lòng người vui vẻ lắm.

Bùi Diệp lấy trang phục sáu sao mới tinh xa hoa ra.

"Xem nè! Hôm nay mua quần áo mới! Con muốn thử một lần không, xem có vừa người không?"

A Tể đương nhiên vui vẻ, ôm quần áo mới bịch bịch chạy phòng tắm lầu hai thay.

Nhìn miện phục thân vương trên người, A Tể có hơi ngượng ngùng, Bùi Diệp hơi mê mắt.

"Chào con, Thân vương điện hạ của ta."

Mặc chế phục vào thật quá xịn!

Tể nhà cô đúng là đẹp từ trứng, mặc cái gì cũng ưa nhìn.

Vì Tể của cô, cày cuốc phụ kiện trang phục mấy năm cũng đáng giá!

Vỏ trứng A Tể lặng lẽ đỏ lên.

Nó mặc miện phục thân vương vào phòng bếp nấu cơm, lúc này bên ngoài cửa sổ thủy tinh hắt một tầng ánh trăng sáng trong.

A Tể cầm cái sạn trên tay, bất giác khen: "Cha, người nhìn kìa, ánh trăng đêm nay rất đẹp đó."

Bùi Diệp nhìn trứng A Tể bay ra chữ bong bóng, khóe môi gợi đường cong.

"Ừm, gió đêm cũng rất dịu dàng."