(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 480




*Rối loạn căng thẳng sau sang chấn (PTSD)

Editor: Đào Tử

_____________________________

Mỗi một phong chiến báo dù tốt hay xấu đều đưa đến trước bàn của Hoàng đế.

Giờ khắc này, trọng lượng của bọn chúng hoàn toàn kém xa mật báo tâm phúc đưa tới.

Nội thị phục dịch bên người xuôi tay đứng một bên, tới hô hấp cũng không dám thở mạnh, sợ chọc giận Hoàng đế dẫn tới họa sát thân.

Người ngoài đều nghĩ tuy Hoàng đế tư chất bình thường nhưng tính tình tốt, sẽ không động một tí nổi giận giết người.

Chân tướng như thế nào, chỉ có những nội thị hầu cận bên người là bọn họ mới biết được.

"Người đâu!"

Hoàng đế thu ánh mắt, ngoắc nội thị bên người.

Nội thị hiểu ý tiến lên, thõng tay xoay người cung kính nghe thánh ý.

"Phái người đi điều tra người tên Bùi Diệp, xem nó có lai lịch gì."

Tâm phúc nội thị nói: "Vâng, nô tỳ đi làm ngay."

Thân phận Bùi Diệp cũng không dễ tra.

Bọn họ chỉ tra được tình báo cô dùng thân phận Bùi Diệp hành tẩu, không biết tin tức thời kỳ "Tiểu Lục".

Cũng không phải người dưới tay quá phế vật, mà là Cố Ương ra tay trước, xóa sạch hết rất nhiều manh mối mấu chốt.

Kể từ đó, ngược lại để thân phận phổ thông của "Tiểu Lục" bịt kín một lớp sa mỏng thần bí.

Lại thêm Hoàng đế tự mình suy diễn --

Mmmm --

Nhìn tình báo sưu tập được dâng lên, rồi nhìn tin tức tâm phúc truyền về, quanh thân Hoàng đế bao phủ khí thế âm trầm gấp nghìn lần.

"Người đâu, đến Phượng Tử cung!"

Nội thị tâm phúc đã hiểu, thu sạch những vật trên long án sạch sẽ chỉnh tề, cùng mang đến Phượng Tử cung.

Phượng Tử cung là cung uyển cách Hoàng đế gần nhất, cũng là tẩm cung của Hiếu Cung tiên hoàng hậu, di vật chân dung khi còn sống của Hiếu Cung hoàng hậu đều được Hoàng đế chuyển dời đến nơi này cung phụng.

Thời điểm Hoàng đế dẫn người tới thấy thái tử vẻ mặt buồn bã ra khỏi Phượng Tử cung.

"Nhi thần bái kiến phụ hoàng."

Hoàng đế thu vẻ giận dữ, uy nghiêm trầm thấp nói: "Con cũng đã thành gia, đừng mỗi ngày đến quấy rầy mẫu hậu."

Tư thế hành lễ của Thái tử hơi cứng, thấp giọng nói: "Nhi thần tuân chỉ."

"Đi xuống đi."

Hoàng đế cũng không quay đầu lại bước vào Phượng Tử cung, cửa lớn cung điện chậm rãi khép lại trước mắt Thái tử.

Dung mạo ôn hòa của thái tử nhiễm vẻ lo lắng.

Nội thị phục dịch hắn từ nhỏ an ủi.

Thái tử giơ tay ra hiệu gã im lặng.

"Trong lòng Cô tự rõ, phụ hoàng rất nhớ mẫu hậu."

Nếu đặt ở đời sau có thể trêu chọc một câu "Phụ mẫu là chân ái, con trai là ngoài ý muốn".

Nhưng trong lòng thái tử rất rõ, Hoàng đế và Hiếu Cung hoàng hậu có cái rắm chân ái ấy.

"Đi thôi, trễ nữa cửa cung sẽ đóng mất."

Thái tử dẫn người rời đi, trước khi rời hoàng cung vẫn không quên quay đầu nhìn phương hướng Phượng Tử cung.

Thế nhân đều nói Hoàng đế yêu Tiên hoàng hậu đã mất, vì hoàng hậu phong bế cố cung, không còn lập hậu, yêu ai yêu cả đường đi sủng ái Thái tử.

Hết thảy đều tốt đẹp hệt truyện cổ tích.

Chỉ có thái tử biết mình sinh ra trong một gia đình hoang đường thế nào.

Ngay cả hoàng đế cũng không biết, thật ra thái tử biết mình không phải con trai trưởng Tiên hoàng hậu sinh ra.

Lúc hắn bốn tuổi, việc học không đạt yêu cầu của thái phó bị phạt, rồi bị Hoàng đế răn dạy, bi phẫn ủy khuất trốn vào Phượng Tử cung.

Thái tử nhỏ tuổi hy vọng từ chân dung vong mẫu hấp thu một chút an ủi và sức mạnh, khóc mệt nhoài rồi ngủ thiếp đi.

Đợi hắn tỉnh lại phát hiện Phượng Tử cung có thêm một người, phụ hoàng của hắn.

Phụ hoàng người ngoài bổ não tình thâm ý thực, lúc này đứng trước chân dung mẫu hậu khóc lóc om sòm chửi mắng, mắng chỗ tức tối nước bọt lại phun tung toé.

Thái tử kinh ngạc tròn mắt nhìn, miệng há to.

Hắn từng thấy phụ hoàng thế này bao giờ đâu?

Vua của một nước, thế mà vứt hết tất cả giáo dưỡng và thận trọng, chửi mắng chân dung vong thê, trông như một tên điên.

Thái tử thế mới biết hóa ra mình không phải con của Tiên hoàng hậu, mà là con riêng lúc Hoàng đế cải trang vi hành với người phụ nữ hèn mọn.

Tiên hoàng hậu chân chính trước khi hắn ra đời đã chết, chết trong một trận lửa lớn.

Mà hoàng đế dối trời lừa đất, bảo rằng Tiên hoàng hậu vì khó sinh Hoàng thái tử rong huyết mà chết.

Nhục nhã huyết thống bà vẫn hằng lấy làm kiêu ngạo, chà đạp tôn nghiêm và thanh danh của bà.

Bất luận lúc trước hay là hiện tại, Thái tử đều không thể lý giải nỗi hận và ác ý vặn vẹo của Hoàng đế đối với Tiên hoàng hậu.

Hận bao sâu mới có thể thúc đẩy ác ý bẩn thỉu vặn vẹo như thế sinh trưởng?

Theo năm tháng qua đi, Thái tử dần dần hiểu sự dối trá dưới lớp tình thâm nghĩa trọng của Hoàng đế, hiểu thụy hào hai mươi tám chữ gánh chịu ác ý nhường nào.

Đồng dạng --

Thái tử cũng dần phát hiện mình thật sự là con trai ruột của Hoàng đế, không thể nào xóa đi buồn nôn sâu bên trong.

Vừa nghĩ tới lúc này Hoàng đế làm gì ở Phượng Tử cung, Thái tử liền không cách nào ức chế phẫn nộ cuồn cuộn trong lòng.

Trở lại phủ đệ, lại có thiếp hầu không có mắt chạy tới nói với hắn --

"Hoàng đế bệ hạ và Tiên hoàng hậu song điệp tình thâm, là chuyện tốt mà."

Hoàng đế càng yêu Tiên hoàng hậu, địa vị con trai trưởng bọn họ mới càng thêm kiên cố.

Thái tử giật giật khóe miệng.

Nếu không biết chân tướng, có lẽ hắn sẽ tán đồng lời này.

"Câm miệng, lui xuống đi!"

Thái tử quát lớn với thiếp hầu, đuổi ả ra ngoài.

Hắn đi thẳng đến thư phòng, từ mật thất thư phòng lấy ra một bức họa.

Bức tranh này giống hệt chân dung Tiên hoàng hậu cung phụng ở Phượng Tử cung, không sai một nét.

Hai mắt thái tử si mê nhìn người phụ nữ trên bức họa.

Hắn nhỏ giọng thì thào.

"... Phụ hoàng không xứng... Nhưng Cô nhất định xứng..."

Ai cũng không nghĩ ra, Thái tử yêu một bức tranh.

Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, bức họa này thành thứ duy nhất trong hậu cung lạnh lẽo có thể làm bạn đem lại ấm áp sức mạnh cho hắn.

Chỉ tiếc phụ nữ trên đời ngàn vạn, có thể sánh được với chân dung hoặc là có được ba phần tinh túy của nó, không có một ai.

Một Tiêu Phi Nhi duy nhất trông giống cũng ra vẻ thanh cao, nhìn thấy Thái tử như nhìn thấy kẻ thù giết cha, hận không thể giết cho sảng khoái.

Khuôn mặt như thế làm sao sẽ lộ ra ánh mắt lạnh lùng vô tình?

Tiêu Phi Nhi đúng là đang lãng phí gương mặt giống người trong lòng của hắn!

Chỉ có một cái túi da, không có chút tinh túy bên trong.

Thái tử thầm trêu chọc mấy lần, nhanh chóng mất hứng thú.

Thay vì truy cầu vật thay thế dung mạo tương tự mà không có thần, chẳng bằng vẽ nàng trên giấy, ánh mắt ôn nhu, thâm tình ý mật.

Đây mới là người thái tử yêu.

Thái tử trầm mê chân dung, Hoàng đế ở Phượng Tử cung nổi trận lôi đình.

"Ngươi thật là không biết xấu hổ -- "

Hắn chỉ vào người phụ nữ mỉm cười trên bức họa cắn răng.

"Hoàng hậu một nước lại sinh nghiệt chủng cho tên dã phu..."

Tính Bùi Diệp khoảng mười bảy mười tám tuổi, cô có thể là con gái riêng của Tiên hoàng hậu!

Nói không chừng đứa con gái này còn là ả thông gian cùng tên thị vệ nào đó trong cung.

Năm đó cung điện bốc cháy, quá nửa vì che lấp sự tồn tại của nghiệt chủng!

Hoàng đế vừa nghĩ tới tình báo sưu tập được liền táo bạo muốn quẳng đồ vật, lấy chân dung treo trên tường xuống giẫm hai cái.

"Ngươi sẽ không được như ý!"

Hoàng đế vững tin người phụ nữ trên bức họa chết rồi, dù là năm đó giả chết xuất cung, ả cũng không sống nổi.

Dù sao, thuật vu cổ năm đó phải lấy tính mạng của người phụ nữ.

Trừ phi có người chân chính yêu ả nguyện ý vì ả thay mệnh chết.

Người phụ nữ chết rồi, nhưng con gái ả để lại...

Trước mặc kệ đứa nhóc Bùi Diệp ấy có phải là con gái Nhu Ý hay không, hoàng đế cũng sẽ không để cô còn sống chướng mắt mình!

Có điều Hoàng đế còn ba phần lý trí.

Hắn muốn giết người cũng không ra tay vào lúc này.

Hắn còn cần hãn tướng đột ngột xuất hiện là Bùi Diệp thay hắn giữ vững giang sơn, cơ hội có thể tìm sau.

Mà cơ hội này, cũng không để hắn chờ quá lâu.