Edit: cầm thú
Hối hận?
Lăng Hiểu làm gì biết hối hận chứ?
Cho dù bây giờ hắn có lấy ra cả thùng đồ ăn ngon, lấy ra 100 hộp socola, mị cũng sẽ không...
Ách...
Khoan đã.
Ăn cơm xong, Lăng Xuyên cuối cùng cũng lấy quà ra như lời hắn nói, là bộ con chó nhỏ siêu nhỏ, cỡ chừng cái chén, mà con chó đang nhắm mắt, giống như chưa tỉnh dậy.
Đây là...
"Cám ơn quà của anh."
Lăng Hiểu vui vẻ cầm con chó để trong lòng bàn tay của mình.
Lăng Xuyên:...
Không cần quà, sẽ không hối hận đây sao?
Lăng Hiểu: Ai biết gì đâu.
......
Lăng Xuyên trở về, Lăng gia ba người có một ngày cực kì ấm áp yên bình.
Màn đêm buông xuống, trong căn biệt thự cũng trở nên yên tĩnh.
Lăng Hiểu quay về phòng mình, nhìn bàn học, trong một góc bàn học, có một cái hộp, Lăng Xuyên đưa cho cô để đựng chó con, bây giờ nó nằm trong hộp, mắt nhắm lại, không có dấu hiệu sẽ tỉnh.
Lăng Hiểu có hỏi Lăng Xuyên, con chó này là chủng loại gì.
Nhưng mà Lăng Xuyên nói chỉ là chó nhỏ bình thường, đưa cho cô nuôi chơi thôi.
Chó bình thường, nuôi chơi?
Đánh chết Lăng Hiểu cũng không tin lời của anh trai, bởi vì trông bộ dáng của nó, trên người có khí tức kỳ lạ, loáng thoáng chuyển động, nó có vẻ rất lợi hại đó.
"Mày có phải yêu thú biến dị gì đó không?"
Lăng Hiểu đi đến trước bàn học, dơ giơ chọc chọc bộ lông xù của nó, lầm bầm tự nói: "Nhìn bộ dáng này, cho dù làm thịt cũng không đủ một nồi canh."
Lăng Hiểu vừa nói xong, nhìn con vật trong hộp kia, hình như hơi run rẩy một chút.
Ôi chao, ôi?
Ánh mắt Lăng Hiểu sáng lên, lén lút cười thầm, cố ý nói lớn: "Nhưng mà... ở thế giới này, mình còn chưa ăn thử thịt yêu thú, hay là chơi tới luôn, nhất định vừa tươi vừa ngon?"
Cô giơ tay, giống như muốn bắt vật kia lại.
"Oa hu!"
Vật trong hộp tỉnh dậy, một đôi mắt xanh thẳm lập tức nhìn chằm chằm Lăng Hiểu.
Ánh mắt kì dị này.
Ánh mắt này...
Cặp mắt này...
Lăng Hiểu sững sốt một giây, hơi hơi kinh ngạc mở miệng: "Bạch?"
Là ngươi sao? Công chúa Bạch Tuyết của ta!
Mỗ thần thú:...
Công chúa Bạch Tuyết em gái nhà ngươi!
"Chờ một chút."
Con chó nhỏ trước mặt phun ra một câu: "Ngươi đừng đến gần ta, cũng đừng tùy tiện đặt tên cho ta, ở thế giới này bản đại gia có tên, Trăn..."
"Bạch? Vượng Tài?"
Lăng Hiểu theo bản năng nói một câu.
"Lăng Hiểu, đồ xấu xa! Ngươi chính là đồ ma quỷ!"
Mỗ thần thú sắc mặt đen thui.
Từ đợt chia tay lần trước tới nay đã qua mấy lần luân hồi.
Trong kịch bản hay có kiểu cửu biệt trùng phùng, ôm nhau khóc lóc gì đó... không thể nào, không có cửa.
Người trước mặt động cái muốn hầm thịt của mình, mới là bản chất của Lăng Hiểu.
"Bạch, thật sự là ngươi à!"
Hồi nãy Lăng Hiểu còn hơi nghi ngờ, bây giờ đã có thể xác định, cái đồ vật trước vật, chính là NPC cao cấp khác mà cô gặp trong thế giới Vô Tận Tu Tiên.
"Tại sao lần nào ngươi cũng biến thành thú vật vậy?"
Lăng Hiểu cười tít mắt nói: "Nhưng mà lần này, còn nhỏ hơn lần trước, không đủ nhét kẽ răng."
"Ăn ăn ăn, ngươi chỉ biết ăn thôi à, bản thể của bản đại gia chính là thượng cổ thần thú, cho nên lần nào luân hồi cũng sẽ biến thành thú tộc."
Tên đó không hài lòng phản bác lại, sau đó tìm tư thế thoải mái nằm xuống hộp: "Còn nữa, lần này không cần đặt tên bậy bạ cho ta, ta tự có tên của mình, gọi là Bạch Trăn."
Bạch Trăn?
"Họ hàng của Bạch Tố Trinh à?" Lăng Hiểu cười hỏi.
"Cút."
Bạch Trăn trợn mắt, đáng tiếc thân thể này, cho dù có trợn mắt cũng y hệt bán manh, vừa ngu vừa vừa ngốc.