Trong phòng khách Lăng gia.
Thời gian giống như bị người ta đè lại.
Động tác của Lăng Vệ Chu và Lăng Hiểu đồng thời dừng lại, vài giây sau, hai người rốt cuộc cũng kịp phản ứng.
"Làm cơm xong rồi, ba đi xới cơm cho con, sẽ nhanh lắm!"
Giọng nói Lăng Vệ Chu bởi vì quá kích động mà run rẩy.
Lăng Hiểu kìm chế sự kích động trong đáy lòng, chậm rãi đi tới cửa, đi quanh Lăng Xuyên vài vòng.
Mấy năm không gặp, Lăng Xuyên lại cao thêm một chút rồi.
Thế quái nào, tuổi của hắn đáng lí ra không cao thêm được nữa chứ?
Thật ngại quá, sau khi linh khí hồi phục, không thể dùng lẽ thường để nói chuyện.
Lăng Xuyên không chỉ cao lên, mà còn trở nên mạnh hơn.
Lăng Hiểu cảm thấy hình như hắn tu luyện võ kỹ hỗ trợ thân thể nào đó, cho nên mới xảy ra biến hóa lớn như vậy.
Tất nhiên, những thứ này không quan trọng, quan trọng nhất là đôi mắt của Lăng Xuyên.
Trong ánh mắt đen kịt sâu xa.
"Anh, mắt kính của anh đâu?"
Lăng Hiểu túm ống tay áo của Lăng Xuyên, sau đó lại đi lòng vòng mấy lần, lớn tiếng hỏi: "Anh đột nhiên biến mất mấy năm, không phải là trộm đồ của người ta rồi đi trốn chứ, sợ bị người ta phanh thây?"
Lăng Xuyên:...
Mặc dù biết Lăng Hiểu đang nói đùa, cố ý làm dịu không khí, nhưng Lăng Xuyên vẫn cảm thấy không đỡ nổi.
Đứa em gái này, nhiều năm như vậy, chưa từng đổi tính nết.
Vẫn y hệt năm đó....
Đều không đáng yêu chút nào.
"Được rồi, đừng đứng đó nữa, mau vào nhà ăn cơm, ba đi chiên hai trái trứng!" Lúc này Lăng Vệ Chu đã hồi phục tinh thần, lớn tiếng gọi con trai con gái vào nhà ăn cơm.
"Ba ba bất công, anh trai về nhà liền chiên trứng, bình thường con chỉ được uống cháo trắng!"
Lăng Hiểu ở một bên không nhịn được phun ra một câu.
Tâm trạng Lăng Vệ Chu rất tốt, cười lớn tiếng: "Sau này ba cũng chiên trứng cho con?"
"Bỏ đi, tự thân con vận động còn hơn!"
Lăng Hiểu chạy đến phòng bếp, cướp lấy cái muôi trong tay Lăng Vệ Chu: "Hai vị hiệu trưởng đại nhân, để cho giáo sư mới vào nghề chiên trứng cho hai người ăn!"
Trước đó không lâu Lăng Hiểu chính thức tốt nghiệp, mà nửa tháng trước cô cũng vào học viện võ đạo Phương Đường rồi, chẳng qua bây giờ học sinh còn chưa khai giảng, cho nên gần đây cô rất rảnh rỗi.
Mười phút sau, Lăng gia ba người ngồi trên bàn ăn.
Đã lâu lắm rồi mới được đoàn tụ gia đình thế này.
Trong lòng Lăng Hiểu hiểu rõ, năng lực anh trai càng mạnh, thời gian bọn họ gặp nhau cũng sẽ càng ngày càng ít.
Hậu cung của nam chủ thường là một nhóm nữ chủ.
Mà sau khi linh khí hồi phục, nam chủ của chúng ta chỉ có toàn dân trên địa cầu.
Trách nhiệm của Lăng Xuyên là gánh vác tương lai của toàn bộ thế giới...
"Anh, ăn nhiều một chút! Nếm thử tay nghề của em."
Lăng Hiểu thu hồi ý nghĩ, mỉm cười đưa đĩa rau cho Lăng Xuyên, trước kia làm em gái nam phụ, cô cảm thấy thế giới rất bất công.
Hiện tại, cô trở thành em gái nam chủ, nhưng cảm giác cuộc sống của anh trai không dễ dàng chút nào.
Ài.
Trên thế giới này, mỗi người đều có vị trí thuộc về riêng mình.
Người nào, cũng không dễ dàng!
"Vài năm không gặp, em gái thật hiểu chuyện đó."
Lăng Xuyên mỉm cười nhìn Lăng Hiểu, trong ánh mắt tràn đầy vui mừng: "Đúng rồi, tuy lần này anh quay về gấp, nhưng vẫn không quên mang theo quà cho em đâu!"
Lại cái gì đây?
Vừa nghe anh trai muốn đưa quà, Lăng Hiểu lập tức ngồi thẳng ngay ngắn.
"Không không không, em không cần, thật sự không cần đâu!"
Chuyện cũ hiện ra trước mắt, Lăng Hiểu sợ bị anh trai cô đào hố chôn mất.
"Em thật sự không cần à?"
Lăng Xuyên cười đùa nhìn Lăng Hiểu: "Không cần thì thôi, lát nữa đừng hối hận đó!"