Biểu ca cau mày: "Thật sự là Tiểu Nghiên nói với muội những điều này?"
"Vâng."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó...."
Linh Quỳnh do dự, giống như không biết có nên nói hay không.
Diễn thành bộ dạng Bạch Liên Hoa vô cùng đúng chỗ.
Biểu ca an ủi một câu: "Sau đó xảy ra chuyện gì, muội nói ra đi, biểu ca làm chủ cho muội."
Linh Quỳnh liếc mắt nhìn về phía Mộ Tiểu Nghiên một cái, nhỏ giọng nói: "Sau đó Mộ Tiểu Nghiên nói phải đi cùng muội, vì vậy bọn muội cùng nhau rời đi..."
Linh Quỳnh kể lại những chuyện xảy ra kế tiếp.
"Muội ấy không quay về nói với mọi người sao?"
Biểu ca lắc đầu, Mộ Tiểu Nghiên quay về nghe nói nàng mất tích, bộ dạng hoàn toàn không biết gì.
Căn bản là không nói qua chuyện nàng gặp nạn, để cho bọn họ đi cứu.
Lúc đó Mộ Tiểu Nghiên vẫn còn hăng hái tìm chỗ nàng rơi xuống, mệt đến mức không thể chăm sóc được cho cơ thể của nàng ta, nên đổ bệnh.
Biểu ca cảm thấy chuyện này không bình thường.
Tiểu Nghiên vẫn luôn thích tỷ tỷ Tiểu Trọng này, sao có thể làm ra loại chuyện này...
Có phải có gì đó hiểu lầm ở chỗ này?
Lúc này biểu ca quyết định: "Huynh đi hỏi Tiểu Nghiên một chút."
"Biểu ca, chuyện này trước tiên huynh đừng nói." Vẻ mặt Linh Quỳnh khó xử: "Có lẽ muội ấy có nỗi khổ gì đó, muội không muốn làm ồn ào lên."
"Nhưng mà...."
"Phụ thân vốn đã không thích muội, muội còn rời khỏi nhà trốn đi, chắc chắn phụ thân muội rất tức giận, chuyện này huynh đừng nói sớm, muội nói cho biểu ca, đó là bởi vì muội tin tưởng huynh."
Không biết Mộ phụ bị gì, mà thích Mộ Tiểu Nghiên hơn.
Đối với nguyên chủ thì không nói là không tốt, nhưng không có thân cận như Mộ Tiểu Nghiên.
Giống như ông ta có một đống mứt quả, chắc chắn ông ta sẽ cho Mộ Tiểu Nghiên.
Mẫu thân nguyên chủ nói với nàng, phụ thân Mộ Tiểu Nghiên bởi vì cứu Mộ phụ nên mới mất, Mộ phụ cảm thấy mắc nợ huynh đệ mình, cho nên mới chăm sóc cho Mộ Tiểu Nghiên nhiều hơn.
Linh Quỳnh đội cho biểu ca một cái mũ tin tưởng.
Tức khắc biểu ca cảm thấy có ý thức trách nhiệm.
Cũng càng thêm tin tưởng lời Linh Quỳnh nói.
Nhưng mà vì sao Tiểu Nghiên phải làm vậy....
May mà Tiểu Trọng không có chuyện gì.
"Đúng rồi, còn những người này?" Biểu ca nhìn về hướng của giáo chúng, đây là đám người nào, sao lại ở cùng mới Tiểu Trọng?
Linh Quỳnh tùy tiện tìm một cái lý do để lừa gạt.
Bên kia Mộ Tiểu Nghiên cảm thấy lo lắng bất an, thỉnh thoảng nhìn về phía Linh Quỳnh và Biểu ca.
Nàng ta nghĩ đến chuyện Linh Quỳnh sẽ nói chuyện lúc trước với biểu ca.
Nhưng mà khi biểu ca quay về, cũng không nhắc đến chuyện này.
Nàng chưa nói?
Mộ Tiểu Nghiên chủ động gọi biểu ca lại: "Biểu ca, vừa rồi huynh nói chuyện gì với tỷ tỷ vậy?"
"Hỏi mấy ngày nay muội ấy đi chỗ nào."
Mộ Tiểu Nghiên tiếp tục hỏi: "Tỷ tỷ không nói chuyện khác sao?"
Biểu ca lắc đầu: "Tiểu Nghiên, sao hôm nay muội lạ vậy?"
Mộ Tiểu Nghiên luống cuống nói: "Có, có sao? Không có, muội hơi mệt. Cái đó... muội đi tìm tỷ tỷ... nói chuyện."
"Ừm."
Mộ Tiểu Nghiên đứng dậy rời đi.
Nàng ta quay đầu lại nhìn, biểu ca đứng tại chỗ, ánh lửa làm nổi bật con ngươi quen thuộc ngày xưa, hình như bây giờ lại có chút không giống nữa.
Nhưng nàng ta nhìn kỹ lại, lại hình như không có gì đặc biệt.
Mộ Tiểu Nghiên siết chặt quần áo, cưỡng ép bản thân tỉnh táo lại.
Nàng không nói cho biểu ca.
Vì sao nàng không nói?
....
"Giáo chủ, sao ngài lại lừa người kia, nói chúng ta là nửa đường gặp được?"
"Nếu không thì nói như thế nào? Nói bây giờ ta là giáo chủ của các ngươi?" Linh Quỳnh tức giận nói: "Ở ngoài đừng gọi ta là giáo chủ."
Nếu không phải vì một ít kim khố... không phải, bảo vệ mạng sống, ai sẽ thèm làm giáo chủ!
"Vậy kêu như nào?" Không chỉ không giới thiệu, ngay cả giáo chủ cũng không cho kêu!
"Gọi là tiểu thư."
"..."
Giáo chúng giận mà không dám nói nhiều, truyền mệnh lệnh mới xuống.
"Tỷ tỷ."
Mộ Tiểu Nghiên đứng cách đó không xa, lắp lắp gọi một tiếng.
Linh Quỳnh nâng mắt nhìn sang, tầm mắt đảo qua vài lần trên người nàng ta, lúc Mộ Tiểu Nghiên có chút không chịu nổi nữa, mới chậm rì rì nói: "Có việc?"
Mộ Tiểu Nghiên: "Ta mang cho tỷ ít đồ ăn."
Trong tay Mộ Tiểu Nghiêm cầm một túi vải nhỏ, bên trong là điểm tâm ngọt.
"Không cần, ngươi giữ lại mà ăn." Linh Quỳnh từ chối: "Ta không muốn bị độc chết."
Đồng tử Mộ Tiểu Nghiên co rụt lại.
Bởi vì nàng ta dùng sức nên điểm tâm trong túi bị vỡ thành mảnh vụn.
Có lẽ là giáo chúng thấy không khí không thích hợp, rất tự giác rời đi.
Thế giới nhỏ này chỉ còn lại hai người.
"Tỷ.... vì sao tỷ không nói cho biểu ca? Tỷ muốn làm gì?"
"Chẳng lẽ không phải ta nên hỏi ngươi muốn làm gì sao?" Linh Quỳnh phe phẩy cây quạt nhỏ: "Vì sao ngươi không tìm người đến cứu ta?"
Đứng từ góc độ của nguyên chủ, đó là nàng phải mạo hiểm tính mạng gặp nguy hiểm để cho Mộ Tiểu Nghiên chạy trước.
Trong lòng nàng đầy mong chờ Mộ Tiểu Nghiên tìm người đến cứu nàng.
Nhưng mà vì sao?
Sau khi Mộ Tiểu Nghiên quay về, không nói cái gì.
Mộ Tiểu Nghiên: "Ta..."
Nàng ghét ả!
Từ nhỏ đã chán ghét!
Linh Quỳnh mở miệng cười: "Còn chưa nghĩ được lý do? Không sao, ngươi quay về từ từ mà suy nghĩ."
Mộ Tiểu Nghiên: "....."
Mộ Tiểu Nghiên lo lắng sợ biểu ca sẽ phát hiện, không dám nháo lên với Linh Quỳnh, vẻ mặt căng thẳng quay về phía bên kia.
Biểu ca quan tâm hỏi nàng ta vài câu, Mộ Tiểu Nghiên sợ biểu hiện rõ ràng, nói mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi trước.
Biểu ca lập tức không hỏi nữa, để nàng ta đi nghỉ ngơi.
Biểu ca còn muốn đi tìm Linh Quỳnh nói chuyện, kết quả lúc đi qua phát hiện Linh Quỳnh đã không còn ở đó.
"Tiểu thư đi qua bờ sông rồi, nói là muốn hít thở không khí."
Đáy lòng biểu ca lộp bộp một cái, có hơi lo lắng, đi qua chỗ bờ sông tìm.
Lúc này Linh Quỳnh đang đi về hướng bờ sông.
Gió ở sống thổi từ trên xuống dưới, mơ hồ còn có chút mùi máu.
Cỏ hoang mọc bên bờ sông thành bụi, sâu đến nửa người, đi lại có hơi không tiện.
Linh Quỳnh đi dọc theo một đám cỏ hoang ra ngoài, tầm mắt phía trước trống trải.
Đây là một khu nước cạn, trên đá cuội ở lòng sông nở đầy hoa màu trắng, dưới ánh trăng, hoa này giống như phát sáng lên.
Nước sông dọc từ trong bụi hoa chảy xuống.
Hương thơm ngào ngạt xông thẳng vào mặt.
Đó là một mùi rất dễ chịu, giống như mùi hoa, lại giống như mùi quả chín, trộn lẫn với nhau xen với mùi nước nhàn nhạt.
Linh Quỳnh giẫm lên đá cuội đi về phía trước.
Làn váy lướt nhẹ qua đóa hoa mềm mại, có chút ánh sáng bạc rơi trên mặt nước, dọc theo dòng nước chảy xuống.
Lại đi về phía trước, thì thấy trong bụi hoa có một bóng đen, đè nặng lên đóa hoa nằm trên lòng sông.
Linh Quỳnh dừng vài giây, đi về phía bên kia.
Trên mặt đất là một người mặc áo màu xanh của võ lâm, đang đưa lưng về phía Linh Quỳnh.
Linh Quỳnh vươn tay, muốn lật hắn qua.
Kết quả còn chưa đụng được người nọ, cổ tay đã bị người kia bắt được.
Cảm giác nóng rực trên cổ tay lan ra, cảnh vật trước mặt nàng đột nhiên xoay chuyển, dòng nước lạnh làm quần áo ướt sũng, đóa hoa mềm lại lướt qua khuôn mặt.
Trăng sáng trên cao đỉnh đầu, chiếu vào đôi mắt trong suốt của nữ tử.
Một bóng đen che hơn nửa vầng trăng sáng, tóc ướt thả xuống, mang theo bọt nước lành lạnh, dừng trên gò má nàng.
Nàng bị người ta đặt trên lòng sông, hai tay bị người kia đè chặt lại.
Mùi hương mãnh liệt ập đến.
Mùi hương kia tỏa ra từ người trước mặt.
Đột nhiên người nó đè cơ thể xuống, cảm giác nóng rực lan ra trên cổ Linh Quỳnh.
Dưới cơ thể là dòng nước lạnh như băng, nhưng chạm vào lại như đống lửa.
Linh Quỳnh: "!!!"