(Quyển 2) 10 Vạn Lí Do Phải Khắc Kim

Chương 321




Từ sau khi sự việc của Dương Phong tiêu cục phát sinh, trên giang hồ bắt đầu lục tục xuất hiện người chết.

Trong đó không thiếu những nhân vật có danh tiếng lớn.

Cách chết của những người này đều giống nhau.

Thi thể luôn bị chia năm xẻ bảy, sau đó sẽ phát hiện thiếu mất một bộ phận.

Lúc đó trên giang hồ ai cũng bàng hoàng hoảng sợ.

Ngay cả vị kia trên triều đình cũng bị kinh động.


Mọi người đều muốn tra rõ ràng chuyện này là do ai làm, nhưng mà manh mối cực ít.

Chuyện này gây náo loạn trong nửa năm, đột nhiên biến mất không để lại dấu vết gì.

Hiện tại trong lúc vô tình Liễu Nhược Vân biết được việc này là do ai làm, trong tay còn có chứng cứ.

Cho nên Liễu phụ đang triệu tập người trong giang hồ, đòi lại công đạo cho những người đã chết.

Vì sao lại muốn triệu tập người?

Bởi vì đây không phải một người, mà là một tổ chức.

Cái tổ chức này giống với Vô Ảnh giáo, đều mang ác danh ở bên ngoài.

Trước kia mọi người chưa tìm được lý do quang minh chính đại để khởi xướng diệt trừ mấy tà giáo như vầy.

Bây giờ đã danh chính ngôn thuận được không ít người hưởng ứng.

Linh Quỳnh không định góp cho drama này thêm vui.

Dù sao cũng đều là đồng liêu, bây giờ cười người hôm trước, không chừng có một hôm nào đó người khác cười lại mình.


Drama này không thể xem được rồi.

Nhưng mà giáo chúng Linh Quỳnh phái đi theo người võ lâm minh chủ trở về nói, có vẻ người của võ lâm minh chủ muốn tham gia lần càn quét này.

"......"

Con yêu muốn đi, Linh Quỳnh đành phải đi theo thôi.

Vì lí do an toàn, Linh Quỳnh còn rút thẻ trước nữa.

Được tận hai thẻ bài.

Một thẻ là 'tơ tình ', một thẻ khác là 'kỳ hoa nở', nội dung trên thẻ nhìn chẳng ra được gì.

"Giáo chủ, chúng ta thật sự phải đi sao?" Giáo chúng vừa khuân đồ lên xe ngựa, vừa dò hỏi Linh Quỳnh đang đứng cạnh.

Mọi người đều không phải là thứ tốt đẹp gì, mắc gì phải đi hóng drama này.

Linh Quỳnh: "Đi xem thôi mà, có làm gì đâu, các ngươi khẩn trương cái gì?"

"......"

Chỉ sợ những người kia, đến lúc đó thừa dịp tụ tập cùng nhau, diệt luôn cả bọn họ.


Linh Quỳnh: "Chỉ cần các ngươi không nói các ngươi là Vô Ảnh giáo, ai biết các ngươi là ai đâu?"

"......"

Đi ra ngoài đường, sao có thể không báo danh được!

Điều này không phù hợp với nguyên tắc ra cửa của tà giáo!

Linh Quỳnh muốn đi, giáo chúng cũng không còn cách nào, chỉ có thể cụp đuôi mà đối nhân xử thế, đi cùng.

Đoạn đường xá này xa xôi, mọi người ai đi đường nấy, tiến độ cũng không giống nhau.

Bởi vì Linh Quỳnh không vội, cho nên bọn họ bị đi lùi về sau.

"Giáo chủ, phía trước có dòng sông, đêm nay mình nghỉ qua đêm ở đấy đi."

Linh Quỳnh vén rèm lên nhìn ra phía ngoài một cái, thấy con sông ở xa xa.

"Được."

Giáo chúng tìm chỗ dừng lại, Linh Quỳnh đi ra từ trong xe ngựa, khởi động tay chân.

Giáo chúng bắt đầu chuẩn bị bữa tối và trải đồ nghỉ qua đêm.

Linh Quỳnh đi dạo qua một vòng bờ sông, trở về phát hiện có thêm không ít người, đang giằng co với bọn giáo chúng.
Vừa rồi nhóm người này tới đây, hỏi bọn hắn nghỉ đêm ở đây cùng được không.

Là thành viên của tà giáo, đương nhiên là muốn độc chiếm diện tích rồi.

Cho nên rất ' khách khí ' cự tuyệt —— Tân giáo chủ nói làm người phải lễ phép.

Nhưng đối phương cứ dây dưa không dứt.

Dù sao hai bên chính là ngươi một câu ta một câu, dấy lên xung đột.

"Tiểu Trọng?"

Giọng nói hơi mang theo nghi hoặc vang lên từ phía nam nhân đối diện.

Linh Quỳnh thuận theo nhìn qua.

"Tiểu Trọng, thật sự là muội!" Nam nhân rất là kích động, "Trong khoảng thời gian này muội chạy đi đâu vậy!!"

Giáo chúng: "???"

Tình huống gì đây?

Người này quen giáo chủ à?

Linh Quỳnh đánh giá nam nhân vài lần, dư quang lại quét đến nữ tử bên cạnh nam nhân.

Từ lúc nam nhân gọi mình, đến khi nàng ta thấy mình, sắc mặt đã thay đổi ba lần, đáy mắt ngoại trừ khiếp sợ còn có một chút sợ hãi.
Khóe môi Linh Quỳnh hơi nhếch lên, đây không phải là người khuyến khích nguyên chủ đào hôn, bỏ nhà trốn đi, sau lại để nàng đi trước, đi tìm viện binh rồi bặt vô âm tính đường muội Mộ Tiểu Nghiên sao!

Quả thật là oan gia ngõ hẹp mà!

"Tiểu Trọng, sao muội lại ở chỗ này?" Nam tử tiến lên, sự lo lắng giữa mày không giống như đang giả bộ: "Muội có biết trong khoảng thời gian này chúng ta lo lắng cho muội biết bao không?"

"Biểu ca, ta không sao." Linh Quỳnh ngoan ngoãn nói: "Phiền mọi người lo lắng rồi."

Nam tử là con của cữu cữu nguyên chủ, thế nhưng cậu mợ qua đời sớm, cho nên người biểu ca này trước giờ luôn được Mộ gia nuôi lớn.

Lớn hơn mấy tuổi so với nàng và Mộ Tiểu Nghiên, chính là biểu ca này luôn mang theo các nàng đi chơi từ nhỏ.

Linh Quỳnh bảo giáo chúng ai làm việc nấy đi, không cần phải để ý tới bên này.
Biểu ca kéo Linh Quỳnh lại nói chuyện.

Hỏi nàng trong khoảng thời gian này đang làm gì, vì sao không trở về nhà các kiểu.

Được một lúc sau, biểu ca cảm thấy không đúng lắm, quay đầu nhìn Mộ Tiểu Nghiên, "Tiểu Nghiên? Sao muội không qua đây?"

Mộ Tiểu Nghiên bị điểm danh, trái tim hoảng sợ nảy lên vài cái.

Linh Quỳnh cười như không cười nhìn nàng ta, "Đường muội hình như không thấy vui khi nhìn thấy ta."

"Tiểu Nghiên?"

Ngày thường Tiểu Nghiên luôn ở cùng Tiểu Trọng, hôm nay sao lại kỳ quái thế?

Đầu Mộ Tiểu Nghiên cứng nhắc quay qua, né tránh ánh mắt, không dám nhìn Linh Quỳnh: "Tỷ......"

Tại sao nàng ta lại ở chỗ này!!

Không phải nàng ta nên......

"Tiểu Nghiên, muội làm sao vậy?" Biểu ca quan tâm hỏi.

"Không...... Không có việc gì, chỉ là ta thấy tỷ tỷ, phấn khích quá thôi." Mộ Tiểu Nghiên nói nhanh.
Linh Quỳnh hừ một tiếng: "Dáng vẻ phấn khích của muội thật đặc biệt."

Mộ Tiểu Nghiên nắm chặt nắm tay.

Biểu ca càng thêm hoài nghi, cảm thấy bầu không khí giữa hai tỷ muội này không đúng lắm.

Hắn nhìn dáng vẻ cười cười không có gì bất thường của Linh Quỳnh, lại nhìn Mộ Tiểu Nghiên cúi đầu, sắc mặt không tốt lắm.

"Tiểu Nghiên, muội không thoải mái sao?"

Mộ Tiểu Nghiên lập tức xuống nước, "Có chút, có thể là đi đường quá mệt mỏi."

Biểu ca bảo Mộ Tiểu Nghiên đi nghỉ ngơi trước.

Mộ Tiểu Nghiên đáp một tiếng, xoay người đi qua bên cạnh, bóng dáng hiện ra sự hoảng loạn.

Lúc ấy nàng ta nói mình tìm viện binh.

Thế nhưng thời gian dài như vậy trôi qua, căn bản nàng ta không nói qua với người của Mộ gia.

Nếu nàng ta nói cho biểu ca và những người khác thì làm sao bây giờ?
Nàng ta không nên xuất hiện ở chỗ này.

Vì sao chứ......

Nàng cần nghĩ ra cách gì đó.

Bình tĩnh...... Bình tĩnh một chút.

May mắn, đại bá không đi chung với bọn họ, nàng còn có thời gian.

...

"Có thể là Tiểu Nghiên thật sự mệt mỏi, mấy ngày nay chúng ta vẫn luôn đi đường liên tục." Biểu ca cũng không nghĩ nhiều, nói đỡ cho Mộ Tiểu Nghiên một câu.

Linh Quỳnh làm như không thèm để ý chuyện này, nghiêng đầu hỏi: "Mọi người muốn đi đâu thế?"

Biểu ca: "Ta vốn dĩ muốn ra ngoài tìm muội, nhận được tin tức của dượng, bảo ta chạy đến Hắc Phong nhai."

Hắc Phong nhai, chính là địa điểm mục đích càn quét cuối cùng.

"Mộ Tiểu Nghiên cũng đi tìm ta?"

"Đúng vậy, Tiểu Nghiên vẫn luôn tìm muội chung với ta." Biểu ca nói: "Muội thật là, sao lại bỏ nhà ra đi như vậy, có biết có bao nhiêu người lo lắng cho muội không?"
Nói đến chuyện này thì biểu ca dừng không được: "Hôn sự muội không đồng ý thì không đồng ý thôi, sao lại bỏ nhà ra đi chứ!"

"Là Mộ Tiểu Nghiên nói với ta, đối phương không sống được bao lâu, dáng dấp còn xấu vô cùng. Muội ấy nói ta nếu như không muốn gả, cũng chỉ có thể bỏ nhà đi."

Giọng của Linh Quỳnh đè thấp xuống, nghe thấy có hơi ủy khuất.

"Tiểu Nghiên?"

"Đúng vậy." Linh Quỳnh gật đầu: "Bằng không làm sao một mình ta có thể trốn khỏi phủ được, là nàng giúp ta."

Biểu ca nhớ tới thời điểm Linh Quỳnh mất tích, Mộ Tiểu Nghiên quả thật cũng không ở đó.

Nhưng mà Mộ Tiểu Nghiên rời đi trước Linh Quỳnh, mọi người đều biết.

Cho nên chuyện Linh Quỳnh bỏ nhà ra đi, căn bản không ai nghĩ có quan hệ với nàng ta.